Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 7: Mùa hè náo nhiệt - Chương 18: Công chúa đích thực

Ra biển.

Đây cũng không phải là quyết định nhất thời hứng khởi của Lục Ly. Chuyện này phải kể lại từ nửa tiếng trước. Lục Ly và chị Nhã Mộng định bụng tối nay sẽ ăn một bữa thật ngon, nên ghé qua siêu thị mua ít nguyên liệu, đúng lúc siêu thị đang có chương trình khuyến mãi, hóa đơn trên một nghìn tệ sẽ được tham gia rút thăm trúng thưởng một lần. Chị Nhã Mộng tiện tay rút một lá thăm, không ngờ lại trúng ngay giải đặc biệt——Chuyến du lịch bảy ngày tại Khu du lịch Mậu Danh ở Lâm Tân.

Lục Ly nhìn nhân viên siêu thị hò hét vang trời tung giấy màu, vẻ mặt đờ đẫn. Từ nhỏ cậu đã là một kẻ không may mắn, mua nước ngọt chưa bao giờ trúng thưởng “Thêm một chai”, đi học thì luôn bị thầy cô gọi lên bảng, còn chị Nhã Mộng thì hoàn toàn trái ngược.

Lâm Tân là một thành phố nhỏ ven biển ở tỉnh bên cạnh, còn Khu du lịch Mậu Danh này lại càng chẳng có tiếng tăm gì. Lục Ly cũng không biết cái này rốt cuộc có được coi là “giải đặc biệt” không nữa. Với thái độ do dự, cậu nhắn tin cho Ôn Hổ Phách.

Thực ra cậu không thích biển, bãi cát và nắng gắt. Cậu chỉ thích biển mùa thu, trong lành, yên ả. Người thường nhắc đến biển có lẽ sẽ nghĩ đến bikini, những cô gái khoe da thịt nóng bỏng, có khi còn nghĩ đến những bữa tiệc không mấy đứng đắn, nhưng cậu chỉ nghĩ đến vỏ lon vứt đầy đất, tiếng người ồn ào, bãi biển đông nghẹt đến mức không còn chỗ để cắm ô che nắng. Những người mặc bikini có lẽ không phải là các cô gái trẻ duyên dáng, mà có khi lại là mấy bà thím bụng ngấn mỡ phao bơi.

“Lê Tử, chúng ta chưa đi biển bao giờ nhỉ?” Chị Nhã Mộng thì lại rất hào hứng, nhận thức của cô về biển vẫn còn dừng lại ở những cuốn tạp chí 10 tệ bán ở sạp sách trong trường. Lục Ly cảm thấy chín mươi phần trăm tạp chí hàng tháng trên đời này đều không nên tồn tại, toàn là súp gà sáo rỗng và những bài văn bát cổ cứng nhắc, giá trị duy nhất chỉ là lừa gạt những thiếu niên thiếu nữ ngây thơ, gieo cho họ một niềm hy vọng hão huyền.

Cậu nhìn bộ ngực hùng vĩ của chị Nhã Mộng, bất giác tưởng tượng ra dáng vẻ của chị khi mặc đồ bơi. Chị Nhã Mộng chắc sẽ mặc đồ bơi màu đỏ, lớp vải mỏng manh có lẽ không thể che hết được sự đầy đặn của chị, lúc nào cũng để lộ một nửa bán cầu bên dưới nách; còn An Bách Lệ thì sao? Cô ấy nhất định sẽ chọn bộ đồ bơi màu đen có ren giả vờ chín chắn, nhưng đó còn là đồ bơi nữa không; Ôn Hổ Phách có lẽ sẽ quấn một chiếc khăn choàng đi biển quanh hông, đeo cặp kính râm phi công to sụ và đội mũ đi biển, rồi một mình ngồi trên ghế tựa đọc sách.

“Nghỉ hè đông người lắm, đến lúc đó ngoài biển chắc chắn chen chúc nhau, em không muốn đi lắm đâu.” Lục Ly cảm thấy mình hơi làm mất hứng, cậu thấy niềm hưng phấn trên mặt chị Nhã Mộng vơi đi, trong lòng dấy lên một nỗi áy náy.

“Cũng đúng…”

Lục Ly lấy điện thoại ra, Ôn Hổ Phách cuối cùng cũng trả lời, chỉ có một câu ngắn gọn:

“Mọi người đều muốn đi.”

Lục Ly nhìn tờ phiếu thưởng đỏ chói trên tay, niềm mong đợi của các cô gái đều đổ dồn lên người cậu: “Khu du lịch Mậu Danh này đi thế nào ạ?” Chị Nhã Mộng sáng mắt lên, chưa kịp trả lời, nhân viên siêu thị đã nói: “Nếu đặt vé máy bay qua kênh siêu thị của chúng tôi sẽ được giảm giá 30%, thưa anh, anh quét mã QR này nhé…”

Đến lúc Lục Ly mơ mơ màng màng bước ra khỏi siêu thị thì đã là một giờ chiều. Cậu cũng không biết sao mình lơ mơ đồng ý, còn đặt luôn vé máy bay cho tuần sau, ngu ngơ hơn nữa là chi phí ăn uống dịch vụ cho tuần đó đều phải trả riêng. Đúng là trên đời chẳng có bữa trưa nào miễn phí.

Khu du lịch Mậu Danh này, sao nghe cứ như lừa đảo thì phải.

Trâu Nhã Mộng hoàn toàn không hay biết, đang vui vẻ kể về kế hoạch cho chuyến du lịch bảy ngày, còn định rủ cả cô bạn thân Châu Văn đi cùng. Lục Ly xem điện thoại, rồi đột nhiên đưa hết các túi lớn nhỏ trong tay cho Trâu Nhã Mộng: “Chị Nhã Mộng, chị về trước đi, em có việc đột xuất phải đi gặp một người.” Giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc, khiến Trâu Nhã Mộng có chút ngỡ ngàng.

Trong ấn tượng của cô, Lê Tử là một người rất phóng khoáng, hiếm khi nghiêm túc đối với chuyện gì.

“Lê Tử, là bạn của em à?”

“Chắc… cũng được coi là bạn ạ.” Lục Ly cũng không chắc.

Trâu Nhã Mộng giơ tay, siết nắm đấm: “Lê Tử, có chuyện gì cứ gọi chị ngay, đứa nào mà bắt nạt em xem chị có đánh bay chúng nó không!”

Lời nói của cô khiến Lục Ly thoáng chốc quay về tuổi thơ, đã có lúc, chị Nhã Mộng cũng từng nói với cậu như vậy, và dĩ nhiên chị cũng làm như vậy.

“Chị Nhã Mộng, bây giờ còn có vấn đề gì giải quyết được bằng đánh nhau nữa chứ? Yên tâm đi, thật sự là bạn bè, không phải người xấu đâu.” Lục Ly miệng thì nói vậy, trong lòng lại thấp thỏm không yên. Thật sự không phải người xấu sao? Theo kinh nghiệm của cậu, người “xấu” hơn người đó e là chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tạm biệt Trâu Nhã Mộng đang mặt mày lo lắng, Lục Ly lên tàu điện ngầm đi đến trung tâm thành phố.

Trên điện thoại của cậu, còn có một tin nhắn từ một số lạ:

“Ngài nhà sản xuất, tôi đến cổng Nam Trung tâm thương mại Xuyên Hải rồi đây~”

*

Nói không thấp thỏm là nói dối, trong hai kiếp người, người có quyền lực lớn nhất mà cậu từng tiếp xúc có lẽ là ông bố vợ tương lai Sở Hiểu Đông, người đàn ông bề ngoài có vẻ tốt với mọi người vô điều kiện, nhưng sau lưng lại có thể bình thản nói ra câu “Nếu không làm được… thì hãy tránh xa con gái tôi mãi mãi”. Nhưng nếu xét về địa vị và thân phận, trong vòng quan hệ của cậu không ai và cũng không thể có ai tôn quý hơn Chu Thập Tứ.

Chu Hi. Ở kiếp trước, cái tên này và họ đó thậm chí còn trở thành từ bị kiểm duyệt trên mạng, người ta dùng Chu Thập Tứ để chỉ cô, dùng Vua Diêm La để viết lại thần thoại địa phủ.

Cậu chưa bao giờ nghĩ mình có thể tiếp xúc với Chu Hi.

Nhưng khi cậu đến cổng Nam Trung tâm thương mại Xuyên Hải, nhìn thấy cô gái kiêu hãnh đứng trong gió, như một đóa hồng bất kham, ý nghĩ đó đã không còn tồn tại nữa.

Khác với cô trên TV, Chu Hi ngoài đời có mái tóc ngắn gọn gàng, không còn mặc chiếc áo choàng cổ điển thùng thình nữa, mà thay vào đó là áo phông và váy ngắn trẻ trung năng động. Thân hình đáng ngưỡng mộ của cô khiến vô số người qua đường phải ngoái nhìn, có người còn thầm đoán đây có phải là ngôi sao nào không. Lục Ly áng chừng, vòng một của Chu Hi thậm chí không thua kém chị Nhã Mộng, có khi còn hùng vĩ hơn. Điều thu hút hơn cả là đôi chân dài của cô, kết hợp với chiều cao vượt trội, đủ để hút hết mọi ánh nhìn.

Đến lúc này, Lục Ly mới dám chắc, Chu Hi thật sự là nữ fan hâm mộ đã trò chuyện với cậu trên mạng.

Chu Hi đẩy kính râm, ngẩng đầu, hướng lỗ mũi về phía Lục Ly, dường như đang nói mau qua đây.

Đúng là không khách khí, ngay cả chào hỏi cũng không có.

Lục Ly ác ý hỏi: “Cô là Corgi đáng yêu à?” Corgi đáng yêu là biệt danh Chu Hi đổi sau này trên Nền tảng Valve. Một trong ba cực hình của đời người, chính là bị gọi bằng biệt danh trên mạng giữa chốn đông người.

“Hửm?” Chu Hi ngẩn ra, sau đó dường như hiểu ra điều gì, cô kéo kính râm xuống, dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm Lục Ly. Chu Hi có một đôi mắt hồ ly, khóe mắt hơi xếch lên, dù là đang tức giận, ánh mắt cũng quyến rũ như yêu ma.

“Cô là Corgi đáng yêu à?” Lục Ly hỏi lại lần nữa. Cậu cố tình đấy.

“Phải! Tôi là!” Chu Hi gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ này, “Bớt nói nhảm, đi theo tôi.”

Lục Ly chép miệng, Chu Hi ngoài đời thật đúng là đáng ghét, “Corgi đáng yêu” dễ thương, thỉnh thoảng còn làm nũng trên mạng kia có thật là cô ấy không? Sao trước và sau lại khác biệt một trời một vực thế nhỉ?

Điều Lục Ly không biết là, cách đó không xa, “Corgi đáng yêu” thực sự đang đội một chiếc mũ che nắng to sụ, lén lén lút lút quan sát cậu.