Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 7: Mùa hè náo nhiệt - Chương 13: Tiếng Động Lạ Từ Vách Tường Bên Kia

“Trâu Nhã Mộng và Lục Ly rốt cuộc là quan hệ gì?” Ôn Hổ Phách nhìn quanh phòng của An Bách Lệ một lượt, được dọn dẹp rất ngăn nắp.

“Cậu, cậu sao lại hỏi vậy?” An Bách Lệ chép miệng, Ôn Hổ Phách quả nhiên vẫn nhạy bén như mọi khi, đây mới là lần đầu tiên cô ấy gặp Trâu Nhã Mộng thôi mà?

“Nếu thật sự chỉ là chị gái, cô ấy đâu cần phải tức giận chứ?” Ôn Hổ Phách xoa xoa bụng cô Lục Ly, vạt áo dính đầy lông mèo. Trong đầu Ôn Hổ Phách nảy ra một ý, cô muốn gom đám lông mèo này lại, vo thành một quả cầu lông, đến lúc đó tặng cho Lục Ly làm quà sinh nhật. Không biết lúc đó Lục Ly sẽ có biểu cảm gì nhỉ? Chắc chắn sẽ kinh ngạc lắm.

An Bách Lệ bĩu môi: “Cậu thấy với tính cách của Lục Ly nhà tôi, họ có thể là quan hệ gì?”

Ôn Hổ Phách khẽ nói: “Quả nhiên… là một tên tra nam.”

“Chẳng phải cậu cũng sa vào lưới của tra nam rồi sao.” An Bách Lệ hừ một tiếng.

Cô gái tóc vàng nhìn chú mèo con vằn vện trong lòng, lại nhớ đến buổi chiều mưa hôm đó, cô và Lục Ly đã nhặt được chú mèo con kêu ri rỉ này bên bụi cây. Có lẽ hôm đó Lục Ly nhặt được không chỉ là cô Lục Ly, mà còn nhặt luôn cả trái tim cô đi mất. Cô rất thích bầu không khí bên cạnh Lục Ly, rất thích ở cùng người đại diện xuất sắc, giống như ngồi quây quần bên lò sưởi vào mùa đông, ấm áp, lòng đầy hạnh phúc. Nghĩ vậy, anh có phải là tra nam hay không thực ra cũng không quan trọng.

“An Bách Lệ, tình yêu thật sự có thể làm được đến mức này sao?” Ôn Hổ Phách hỏi.

“Ý gì?” An Bách Lệ không phải Lục Ly, không thể nào lập tức hiểu được ý ngầm trong lời nói của Ôn Hổ Phách.

“Tình yêu, thật sự có thể khiến cậu vô tư đến mức này sao?” Ánh mắt Ôn Hổ Phách mông lung.

“…Tôi không giống các cậu.” Giọng An Bách Lệ rất nhỏ, “Tôi đã trải qua sinh ly tử biệt thật sự… Tôi từng nghĩ sinh mệnh cũng chỉ đến thế, nhưng khi tôi thật sự sắp phải từ bỏ tất cả vĩnh viễn, tôi mới phát hiện, thực ra chỉ cần được sống là tốt rồi, chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười của anh ấy là đủ rồi.”

“Lại là trùng sinh à?”

“Tôi biết ngay là cậu không tin mà.” An Bách Lệ quay mặt đi, “Sớm biết đã không nói cho cậu rồi.”

Thực ra cô đã tin một nửa. Ôn Hổ Phách cảm thấy thế gian này có lẽ thật sự có duyên phận nào đó, trong cõi vô hình dẫn lối cho chúng sinh, người mà cô mơ thấy trong mộng có lẽ chính là Lục Ly. Một lần cũng được, cô chọn tin vào cảm tính của mình.

“Đúng rồi, Ôn Hổ Phách, tôi nhắc cậu.” An Bách Lệ đột nhiên nói, “Tĩnh Di là một đứa trẻ đặc biệt nghiêm túc, bất kể làm chuyện gì, con bé đều sẽ dồn hết một trăm phần trăm, học tập là vậy, yêu đương cũng là vậy.”

“…” Ôn Hổ Phách không nói gì, có lẽ đã hiểu được ý của An Bách Lệ.

Cô cảm thấy bàng quang hơi căng, có lẽ lúc chơi bài ban nãy đã uống quá nhiều nước. Cô gái tóc vàng liền đặt cô Lục Ly xuống, đi về phía nhà vệ sinh của An Bách Lệ. Một lát sau, Ôn Hổ Phách cau mày đi ra: “An Bách Lệ, nhà vệ sinh nhà cậu sao thế?”

“Sao là sao?”

“Sao có tiếng lạ vậy? Giống như tiếng ống nước vỡ.”

“Hả? Không thể nào?” An Bách Lệ tưởng tượng ra cảnh ống nước nổ tung, nước phân vàng óng tràn ngập cả nhà vệ sinh, dạ dày co thắt một trận, “Đưa tôi đi xem.”

Hai người đi đến nhà vệ sinh, quả nhiên nghe thấy tiếng ba ba khe khẽ. Ban đầu An Bách Lệ cũng tưởng là ống nước có vấn đề, dù sao cũng là khu nhà thuê giá rẻ, cơ sở vật chất cũ kỹ cũng không ai sửa chữa. Nhưng khi cô đến gần vách tường, sắc mặt lại đột nhiên trở nên kỳ quặc.

“Sao vậy?” Ôn Hổ Phách hỏi.

An Bách Lệ áp tai vào tường. Ôn Hổ Phách do dự một lúc, cũng học theo An Bách Lệ ghé tai lắng nghe.

“Ba ba ba… ba ba ba…” Tiếng động này rõ hơn rất nhiều, không phải tiếng ống nước vỡ, mà là tiếng da thịt va chạm, từng đợt từng đợt, dồn dập mà lại có nhịp điệu. Cùng với đó, còn có tiếng thở dốc quyến rũ và rên rỉ của phụ nữ.

“Chậm thôi, chậm thôi… sắp hỏng rồi… đầu óc trống rỗng cả rồi… chậm thôi…”

“Đừng nhấc chân em lên… lộ hết ra rồi… ưm… ưm…”

Giọng nói đó rất nhỏ, thậm chí nghe không rõ, chỉ nghe được vài từ rời rạc, nhưng An Bách Lệ gần như lập tức hiểu ra mọi chuyện. Nhà vệ sinh phòng cô và nhà vệ sinh phòng Lục Ly bên cạnh thực ra chỉ cách nhau một bức tường, tường của khu nhà thuê giá rẻ cách âm không tốt lắm… Cô liếc nhìn Ôn Hổ Phách, chỉ thấy cô gái tóc vàng vẫn còn hơi ngơ ngác, rõ ràng là chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ôn Hổ Phách có thông minh đến mấy, cũng không thể nào lập tức nghĩ ra bên cạnh lại đang là một trận kịch chiến.

“Ư—” một tiếng rên rỉ bị đè nén, kéo dài, có thể tưởng tượng được khoái cảm của chủ nhân giọng nói. Tiếng rên này vừa dứt, liền lại nghe thấy tiếng ba ba vang lên.

“…Lê Tử, dừng… dừng một chút… đã rót đầy rồi… rút ra trước đã…”

“Ba ba ba, ba ba ba—” tiếng da thịt va chạm đều đặn, như một cỗ máy ra vào vô tình, còn kèm theo tiếng nước rất nhỏ, không phải tiếng nước máy tí tách rơi xuống, mà là tiếng ba ta ba ta sền sệt như đang khuấy trộn.

Mặt An Bách Lệ hơi đỏ lên, tiếng động này cô không hề xa lạ. Không biết có phải do ảnh hưởng của việc trùng sinh không, cô cảm thấy dục vọng của Lục Ly kiếp này đặc biệt mạnh, lần trước cùng Trâu Nhã Mộng lên trận còn có chút không chống đỡ nổi, nửa đêm sau dùng hết cái ô thậm chí còn phải ra trận tay không, lúc nằm xuống trong bình mật còn có dịch trắng trào ra.

“Đây là?” Ôn Hổ Phách cau mày, “Bên cạnh là Lục Ly à? Đây là tiếng gì vậy? Anh ta đang đánh người sao?”

“…” An Bách Lệ không biết trả lời thế nào cho phải.

Ôn Hổ Phách đang nghi hoặc, lại nghe thấy giọng đàn ông từ bên cạnh truyền đến: “Chị, hồi xưa chị cũng ôm em đi tè như vầy đúng không?”

“Anh—anh đừng banh ra—ê—a, đừng, đừng… tư thế này xấu hổ quá…”

“Ba ba ba—”

Ôn Hổ Phách lờ mờ đoán ra được điều gì đó, cô không tin nổi mà nhìn An Bách Lệ.

An Bách Lệ cười gượng hai tiếng.

Biểu cảm trên mặt Ôn Hổ Phách thay đổi liên tục, vẻ điềm tĩnh thường ngày tan biến không còn dấu vết, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại như rơi vào trầm tư, cuối cùng là vẻ mặt nặng nề. Cô và An Bách Lệ một trái một phải, lặng lẽ nghe những lời dâm đãng từ bên cạnh truyền đến.

“Cô ấy đau khổ hay là sung sướng?” Ôn Hổ Phách cau mày hỏi.

“Cậu… tự mình chưa thử qua à?” An Bách Lệ như phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa gì đó, cuối cùng cô cũng tìm được điểm yếu, hay nói đúng hơn là sở đoản của Ôn Hổ Phách.

“Thử gì?”

“…Rất đau khổ rất đau khổ.” An Bách Lệ nghiêm túc nói, “Nhưng vì để thỏa mãn dục vọng của anh ta, cô gái chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng nỗi đau khổ này.”

“…” Ôn Hổ Phách không nói nữa, cô khẽ nói một câu “thật thô tục”, rồi vội vã bỏ đi. An Bách Lệ đợi đến khi Ôn Hổ Phách rời khỏi nhà vệ sinh, mới vỗ vỗ tường, nói một câu: “Hai người nhỏ tiếng thôi…”

*

Bữa tối hôm nay có hơi muộn.

Hơn tám giờ tối, nhà Lục Ly mới dọn bàn, Trâu Nhã Mộng bưng từng đĩa thức ăn lên. Lục Ly, An Bách Lệ, Ôn Hổ Phách ngồi quây quần bên chiếc bàn nhỏ, không ai nói gì. Vệt hồng trên mặt Trâu Nhã Mộng thậm chí còn chưa tan hết, lúc đi đường chân còn run run, có thể tưởng tượng được đã bị “tàn phá” đến mức nào. Trong không khí còn thoang thoảng một mùi hoa thạch nam.

Lục Ly ho một tiếng, xới cho Ôn Hổ Phách một bát cơm, Ôn Hổ Phách lại đột ngột lùi lại nửa bước: “Đừng lại gần tôi.” Vẻ mặt đầy ghét bỏ, hệt như một cô mèo nhỏ kiêu ngạo. Lục Ly chỉ đành lúng túng đặt bát cơm xuống.