Còn chưa đầy một tháng nữa là đến Tết, trên đường phố đã sớm giăng đèn kết hoa, một màu đỏ rực, trông thật đẹp mắt. Những người trẻ và các bậc phụ huynh về sớm đang sắm sửa hàng Tết, các loại hạt, hoa quả và vài thứ linh tinh khác. Những người trung niên bươn chải bên ngoài có lẽ vẫn chưa mua được vé xe về nhà, có lẽ đang kẹt cứng trên cao tốc không nhúc nhích được. Lục Ly còn nhớ kiếp trước, và cả kiếp trước nữa, hồi học đại học, cậu luôn canh vé xe đúng hẹn trước mười lăm ngày. Những ngày tháng đã qua tràn ngập hương vị đời thường, tuy không hoàn hảo, nhưng luôn khiến cậu hoài niệm như đang thưởng thức một ly rượu ngon.
“Đang nghĩ gì vậy?” Trên ghế xe, Chu Hi gấp cuốn tạp chí thời trang trên tay lại. Bên trái Chu Hi, Chúc Xảo áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào cửa kính xe, tò mò nhìn cảnh sắc bên ngoài. Lục Ly để ý thấy một bao thuốc lá dưới đệm xe, cậu cầm lấy bỏ vào túi mình: “Sau này đừng hút nữa, hại sức khỏe.”
“Đưa đây.”
“Không đưa.”
“Không cho tôi hút thuốc, thì tôi hút cái gì?” Chu Hi tỏ vẻ khó chịu.
“Cô có thể hút điếu thịt.” Lục Ly nói.
Chúc Xảo quay đầu lại, ngơ ngác hỏi: “Anh ơi, điếu thịt là gì ạ?”
Chu Hi tức giận ném con thú bông trên ghế vào Lục Ly: “Anh nói gì trước mặt Tiểu Xảo thế!” Lục Ly che đầu: “Em ấy lớn rồi, sớm muộn gì cũng phải hiểu thôi! Chị cứ coi em ấy như trẻ con.”
“Đúng đó chị Hi, em hiểu chuyện lắm rồi! Em lớn rồi mà!” Chúc Xảo đây không phải lần đầu bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền. Chu Hi bị hai người này chọc tức đến không nói nên lời, đưa tay ra giật bao thuốc, Lục Ly không biết lấy đâu ra một viên kẹo cao su nhét vào miệng cô: “Ăn cái này đi, đừng hút thuốc nữa, còn hút nữa thì...”
“Còn hút nữa thì anh làm gì được tôi?” Chu Hi hất cằm lên đầy khinh khỉnh.
“Còn hút nữa thì tôi đi bắt nạt Tiểu Xảo.” Lục Ly cười hề hề.
Chu Hi vừa tức vừa buồn cười, lườm cậu một cái rồi ngoan ngoãn nhai kẹo cao su: “Lúc nãy anh nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, có phải lại đang nghĩ đến con bé nhà họ Sở không?”
“Không phải. Tôi đang nghĩ, kỳ thi cuối kỳ năm nhất tôi không đi, sang năm chắc phải thi lại rồi.” Lục Ly chống cằm, nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, “Với cả, tôi nhớ lại lần đầu tiên đón một cái Tết đông vui, là đón ở nhà họ Sở, đó là lần đầu tiên tôi được nhận lì xì. Cả một gia đình lớn quây quần bên bàn ăn, gắp thức ăn cho nhau, vui vẻ biết bao.”
“Hối hận rồi à? Hối hận lúc đó không nhẫn tâm ăn cơm mềm của con bé nhà họ Sở à?” Chu Hi trong lòng không vui.
Lục Ly quay đầu lại, hiếm khi thấy Chu Hi để lộ vẻ ghen tuông ra mặt.
“Thập Tứ, chị quen tôi từ lúc nào?”
“Ai là Thập Tứ? Đồ chó, anh còn gọi tôi như thế nữa tôi cắt phăng cái đó của anh!” Chu Hi cứng miệng, “Chắc là lúc anh theo đuổi Ôn Hổ Phách thì quen anh. Lúc đó có một thằng ngốc xông vào sân bay, anh không biết cảnh sát ở sân bay có súng à? Anh thật sự không sợ bị bắn chết tại chỗ sao?”
Lục Ly có chút lúng túng: “Lúc đó đúng là thiếu suy nghĩ. Đầu óc nóng lên là làm luôn.” Không ngờ lúc đó không theo đuổi được Hổ Phách, ngược lại lại tán được Chu Hi, đây có lẽ chính là duyên phận.
“Anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Tôi chỉ cảm thán thôi, chúng ta hình như đã quen nhau từ rất sớm, chỉ là lúc đó tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày cùng chị sát cánh bên nhau.”
“Đúng vậy, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ ở bên một tên đàn ông lăng nhăng, trăng hoa, mặt dày vô sỉ, toàn lời dối trá... à không, là gả em gái cho anh ta.”
Chúc Xảo lại sốt sắng: “Anh trai không có lăng nhăng! Cũng không trăng hoa vô sỉ toàn lời dối trá!”
Chu Hi nói một cách yếu ớt: “Phải phải, chỉ có con bé ngốc nhà em mới nghĩ như vậy. Ngoài em ra, không ai thấy thế đâu.”
Lục Ly vui vẻ nắm tay Tiểu Xảo, ôm cô bé ấm áp vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình: “Vẫn là Tiểu Xảo tốt nhất.” Tiểu Xảo cười khì khì. Lục Ly lại nói: “Năm nay, tôi muốn đón Tết ở nhà mình, chị, Tiểu Xảo, Bách Lệ, Hổ Phách, chị Nhã Mộng, Tiểu Hổ, cả Tĩnh Di nữa. Tôi muốn đón một cái Tết của riêng chúng ta.”
“Tôi không đi.” Chu Hi nói, “Tôi phải về hoàng thất đón Tết, còn phải trang điểm, đội tóc giả để tham dự sự kiện, đến lúc đó phiền phức đủ đường.”
Nghe thôi đã thấy mệt, Lục Ly nhớ đến ông bố vợ hờ Chu Hữu Thành: “Chị nói với bố chị một tiếng, cứ bảo năm nay bận việc ở Mộc Lan là được.”
“Để xem đã.” Chu Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, “Đến nơi rồi.”
Chiếc xe từ từ dừng lại, không cảm thấy chút xóc nảy nào. Lục Ly thấy xe dừng bên ngoài một sân biệt thự, không có biển số nhà, không có biển tên đường, chỉ có vài người mặc đồ đen đi tuần tra liên tục bên ngoài hàng rào. Cậu biết đây là đâu, đây là nơi cậu từng mơ ước được đến, cậu đã đến nơi này sớm hơn mình tưởng, chưa đầy một năm, hoặc có lẽ vừa tròn một năm.
Chu Hi nói: “Tiểu Xảo, xuống khỏi người anh ta đi, chồng chưa cưới của em sắp đi cướp cô gái khác rồi đấy.” Lời nói này chứa đựng không ít oán giận, Lục Ly phát hiện Chu Hi rất giỏi trong việc tích tụ năng lượng tiêu cực.
Chúc Xảo suy nghĩ một lát, rồi hôn lên má Lục Ly một cái: “Anh ơi, cố lên nhé~”
Vẫn là Tiểu Xảo tốt nhất. Lục Ly cọ má mình vào má bầu bĩnh của Chúc Xảo, chọc cô bé cười khanh khách.
“Thật sự không cần tôi đi cùng à? Tôi gọi Tiểu Hồ vào giúp anh một tay cũng được, dù sao cũng tốt hơn là đi một mình.” Chu Hi lo lắng hỏi.
“Không cần đâu, cũng đâu phải Hồng Môn Yến, dẫn theo chị hay người nhà họ Diêm thì mất cả ý nghĩa rồi.” Dẫn theo Chu Hi thì sẽ thành công chuyện, Lục Ly không cho rằng mình và Chu Hi cộng lại có thể mưu sâu kế hiểm bằng Sở Hiểu Đông. Bây giờ nhìn lại, cậu mới nhận ra Sở Hiểu Đông làm gì cũng chừa lại một đường lui, có thể đảm bảo mọi chuyện không đi theo chiều hướng xấu. Rõ ràng Sở Hiểu Đông mới là trở ngại lớn nhất giữa Lục Ly và Sở Tĩnh Di, vậy mà cậu lại không thể nào có ác cảm với ông.
Loại người này thật đáng sợ. Lục Ly nghĩ. Bị ông ta hại mà vẫn cảm thấy ông ta là người tốt. Diêm Như Quân chẳng qua chỉ là một mụ đàn bà điên, như một con chó điên, tuy hung hăng đấy, nhưng sớm muộn gì cũng chết vì bệnh dại. Trùm cuối thật sự phải là vị thủ lĩnh nhà họ Sở này mới đúng. Chẳng trách Diêm Như Quân lại muốn mưu sát Sở Hiểu Đông, nếu ông ta không chết, có lẽ nhà họ Diêm cả đời này cũng không thể lật ngược thế cờ.
“Lượng sức mà làm. Nếu thật sự không được thì có thể bỏ cuộc, chúng ta ra nước ngoài làm lại từ đầu, chưa chắc đã không thể đông sơn tái khởi.” Chu Hi nói ra những lời khiến Lục Ly bất ngờ. Đã có lúc, Chu Hi từng nói nếu thất bại thì mọi thứ sẽ kết thúc, cô nói nếu cô thất bại thì chỉ có nước chết, là điều gì đã khiến con sói hoang này trở nên dịu dàng trở lại?
“Không phải lượng sức mà làm, mà là toàn lực ứng phó.” Lục Ly mỉm cười với cô, sửa lại cổ áo, ung dung bước xuống xe, tiến về phía cánh cổng sắt khổng lồ của biệt thự. Trước cánh cổng sắt to lớn, Lục Ly trong bộ vest trắng nhỏ bé như một hạt bụi.
“Anh trai đẹp quá.” Chúc Xảo ngẩn ngơ nói.
Chu Hi ngây người nhìn bóng lưng của Lục Ly, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả, có chút ấm áp, có chút chua xót. Cô nắm lấy tay em gái, lần đầu tiên vì một người đàn ông mà thất thần, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao lúc trước Tiểu Xảo lại nảy sinh tà niệm.