Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 14: Nhạn bay về Nam - Chương 8: Chung Thành Quyến Thuộc

Lần này Lục Ly chủ động rót trà cho Sở Hiểu Đông, ông liếc cậu một cái, không nói gì cả. Hai người uống xong một chén, Sở Hiểu Đông mới lắc đầu: “Dịp này uống rượu thì hợp hơn.” Chẳng đợi Lục Ly đáp lời, ông lại nói: “Tiểu Lục, tôi cũng không nói mấy lời khách sáo với cậu nữa. Nói thật, tôi vốn không định hợp tác với nhà họ Diêm. Một là, nhà họ Diêm từng muốn lấy mạng cả nhà tôi, hai là, tôi không cần phải vội vàng vì cái lợi trước mắt.”

“Nhưng mà, những gì cậu nói trước đây cũng không sai, quả thật đã làm tôi động lòng, tôi cũng tin cậu có thể phát huy tốt vai trò chất xúc tác của mình.”

Lục Ly biết, đây đều là những lời nói vuốt đuôi, điều thật sự lay động Sở Hiểu Đông, e rằng chính là thái độ của Dĩ Bảo. Sở Hiểu Đông nói: “Ngoài ra, còn một điểm nữa tôi rất mừng, đó là cậu không dùng lợi ích của người dân để gây áp lực với tôi. Cả cậu và tôi đều biết sự ổn định của Tập đoàn Năng lượng Thần Châu liên quan đến tiền điện, tiền nước, thậm chí là giá dầu, ảnh hưởng trực tiếp đến giá cả của Thần Châu, nếu Chu Hi thật sự muốn buông xuôi, phá hỏng tất cả, e rằng đất nước này sẽ rơi vào một cuộc hỗn loạn chưa từng có. Tôi rất mừng, cậu từ đầu đến cuối đều không dùng điểm này để uy hiếp tôi.”

Không chỉ Lục Ly không có suy nghĩ này, mà cả Chu Hi cũng không, dù trong lúc bi quan nhất, cả hai cũng chưa từng nghĩ đến việc làm lung lay nền tảng. Nếu là Diêm Như Quân, có lẽ bà ta thật sự sẽ làm chuyện đó. Mọi người đều đang ăn chung một bàn cơm, nếu thật sự lật bàn thì kiếp sau cũng không có cơ hội ngồi vào bàn ăn nữa.

“Vậy nên, Tiểu Lục, tôi đồng ý hợp tác với cậu, cũng có thể cho phép cậu cưới Tĩnh Di. Nhưng cậu cũng phải đồng ý với tôi mấy điều kiện.”

Lục Ly nén lại niềm vui sướng như điên trong lòng: “Xin chú cứ nói.”

“Thứ nhất, cậu phải từ bỏ mọi quyền thừa kế liên quan đến nhà họ Sở, và không được tham gia bất kỳ công việc nào trong lĩnh vực ảnh hưởng chính của nhà họ Sở, dù là chính trị hay kinh doanh, đều không được phép. Những người thân trong vòng ba đời liên quan đến cậu cũng bị hạn chế tương tự.” Ông đang đề phòng Lục Ly tương lai lấn át chủ nhà, dù sao thì con gái cưng của ông đã bị thằng nhóc này ăn sạch rồi.

Lục Ly trước nay chưa từng tham lam một ngọn cỏ cọng cây nào của nhà họ Sở, nên cậu đồng ý rất dứt khoát: “Cháu đồng ý.”

“Thứ hai, cậu phải kết hôn với Tĩnh Di, phải là hôn nhân được cơ quan đăng ký, có giấy chứng nhận kết hôn, và phải có hôn lễ, phải thông báo cho cả thiên hạ biết.”

Lục Ly thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “Cháu sẽ chuyển hộ khẩu đến Tiền Đường, kết hôn với Tĩnh Di ở đó.”

Sở Hiểu Đông nhướng mày, ông cũng đã hiểu ra: “Luật Hôn nhân mới của Chu Hi là sửa đổi vì cậu à?”

“…Không phải, chỉ là trùng hợp thôi.”

“Thứ ba, đứa con trai đầu lòng và đứa con gái đầu lòng của cậu và Tĩnh Di đều phải mang họ Sở, và phải được đưa đến nhà họ Sở nuôi dưỡng.” Sở Hiểu Đông nói đến điều kiện thứ ba này, giọng đã cao hơn nhiều.

Lục Ly hỏi: “Vậy hai đứa con của cháu và Tĩnh Di có bị hạn chế bởi điều thứ nhất không?”

“Chúng dĩ nhiên là không. Tiểu Lục, cậu dù sao cũng phải để lại cho nhà họ Sở chút hương hỏa chứ.”

“Không vấn đề gì.” Lục Ly đồng ý cũng rất dứt khoát, cậu không có ý định nối dõi tông đường cho nhà họ Lục, con cái mang họ gì hoàn toàn không quan trọng, nói là đưa đến nhà họ Sở, đến lúc đó chẳng phải là chạy qua chạy lại giữa hai nhà sao?

Sở Hiểu Đông thở dài một hơi, lại xoa xoa huyệt thái dương: “Chỉ có ba yêu cầu này thôi. Tiểu Lục, nói thật, nếu cậu không lăng nhăng như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản cậu và Dĩ Bảo, ngược lại còn tác thành cho hai đứa. Lũ trẻ bây giờ… ài!”

Lục Ly biết đây là bố vợ tương lai đang than thở, một nửa là oán trách Lục Ly, một nửa là không nỡ xa con gái, cậu không còn cãi lại như trước nữa, mà ngoan ngoãn lắng nghe. Sở Hiểu Đông nói một hồi, thấy thái độ của Lục Ly tốt đến lạ thường, bất lực cười: “Hôm nay tạm dừng ở đây, ngày mai lại bàn bạc chi tiết về việc hợp tác, hôm nay cậu đừng về nhà họ Diêm nữa, ở đây ăn cơm rồi ngủ lại!” Nói xong, cũng không cần sự đồng ý của Lục Ly, mệt mỏi đứng dậy rời đi.

Sở Hiểu Đông vừa đi, Ngỗng ngố nhà cậu đã rụt rè đứng ở cửa, hỏi: “Lục Ly…”

Lục Ly chỉ cảm thấy mọi áp lực trên người đều tan biến, cậu dang rộng vòng tay: “Thành công rồi! Năm nay em phải về nhà anh ăn Tết rồi!”

Ngỗng ngố nín khóc bật cười, cô oa một tiếng ôm chầm lấy Lục Ly: “Lục Ly… em thích anh nhiều lắm… em nhớ anh lắm…”

Lục Ly đã rất lâu rồi không được ôm Ngỗng ngố một cách thỏa thích như vậy, cậu không nhịn được mà hôn chùn chụt lên má cô bé: “Anh không làm em thất vọng chứ, nói là ba năm, kết quả một năm đã thực hiện được lời hứa rồi.”

“Vâng vâng! Không thất vọng!” Má Ngỗng ngố bị Lục Ly hôn đến kêu chùn chụt, cô bé đến mắt cũng không mở ra được, “Với cả… với cả, Lục Ly, xin lỗi anh, lúc trước đã lừa anh ra nước ngoài…”

Cô bé vừa xin lỗi, Lục Ly lại càng muốn ôm cô mà xoa nắn: “Không sao, dù sao cũng là lão cáo già... à không, là của bố chúng ta, anh không trách em.”

Tĩnh Di lí nhí nói: “Không phải chủ ý của bố, là của em, tại em.” Lục Ly còn không biết tâm tư nhỏ của Ngỗng ngố sao? Cô sợ Lục Ly và bố cô bất hòa, thực ra dù là Lục Ly hay Sở Hiểu Đông đều không hẹp hòi đến vậy, lão cáo già kia ngấm ngầm hại Lục Ly mấy lần, Lục Ly chẳng phải cũng không tính toán sao? Lục Ly đã cuỗm mất con gái ông, lão cáo già cũng đã nhịn không cho người bắn cậu.

“Vậy anh phải phạt em thế nào đây?” Điều khó nói là, Tiểu Lục Ly lại cương lên rồi. Tình và dục khó mà tách rời, tình đến nồng nàn thì dục nổi lên.

“…Hay là, hay là… giống như lần trước, ngủ cùng anh…” Ngỗng ngố ngây ngô nói. Lần ở trại đông đó thật sự chỉ là ngủ, không làm gì khác. Ngỗng ngố không lẽ thật sự nghĩ Lục Ly còn có thể nhịn được như lần trước?

Nhìn đôi môi đỏ mọng của Sở Tĩnh Di, Lục Ly không nhịn được mà nuốt nước bọt. Ngỗng ngố ngoan ngoãn nhắm mắt lại: “Cho, cho anh hôn…” Giọng nói cũng run rẩy.

Ngay lúc Lục Ly cúi đầu xuống, giọng của lão quản gia vang lên từ ngoài cửa: “Anh Lục, cô Sở, đến giờ cơm rồi, Sở tướng đang đợi hai vị ạ.”

Lục Ly đành phải tạm thời dẹp bỏ dục vọng của mình, bây giờ vẫn đang ở nhà người ta, Lục Ly mày thật là chẳng ra thể thống gì? Ngỗng ngố cũng có chút thất vọng, Lục Ly thấy vậy bèn an ủi cô: “Tối nay anh còn phải ở lại nhà em, có khối thời gian ở bên em.” Mắt Sở Tĩnh Di sáng lên, cô vui mừng hỏi: “Thật không?” “Thật. Hay là, ngoéo tay nhé?”

Khi Lục Ly và Sở Tĩnh Di tay trong tay đi qua dinh thự nhà họ Sở, cậu có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía họ. Sở Tĩnh Di thì không cần phải nói, bây giờ cả trái tim cô đều đặt trên người Lục Ly, đi đường cũng phải dính sát vào Lục Ly, bước chân cũng muốn giữ nhịp cùng Lục Ly, đáng yêu đến mức không giống đại tiểu thư nhà họ Sở, mà giống một cô hầu gái nhỏ lần đầu rơi vào lưới tình.

Lục Ly vẩn vơ nghĩ, lát nữa lúc ăn cơm, Sở Hiểu Đông có đột nhiên đập chén làm hiệu, ba trăm đao phủ từ ngoài xông vào, băm tên tra nam nào đó thành tương thịt không.

Lão quản gia vừa dẫn đường, vừa cười nói: “Anh Lục, cô chủ, xin chúc mừng, tình nhân có duyên, rồi sẽ chung thành quyến thuộc.”

Lục Ly có chút ngạc nhiên, cậu còn tưởng trên dưới nhà họ Sở không ai coi trọng cậu: “Tôi còn tưởng không ai chúc mừng tôi.”

Ngỗng ngố nhỏ giọng nói: “Thực ra, ông nội vẫn luôn rất coi trọng anh, còn mời anh đến ngồi chơi mấy lần, Lục Ly, lát nữa anh đi thăm ông nội với em được không?”

Giọng cô bé nũng nịu, Lục Ly nghe mà lòng ngứa ngáy: “Được, đều nghe em hết.”