Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 205

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 6

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 348

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 471

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 6: Chuyến muộn trễ giờ - Chương 1: Sự xuất hiện của Long Tinh

Cuộc sống của một thiếu niên luôn nhàm chán và bình lặng, ban ngày nghe thầy cô giảng bài, đối phó với những trò nũng nịu của đồ ngốc và ngỗng ngố, tối về còn phải cùng cô ngốc nhà mình ân ái. Biến số duy nhất trong cuộc sống là những đám mây trên bầu trời xanh biếc, tựa như những tảng băng trôi trên biển, lúc như áo trắng, lúc lại như chó xám. À phải rồi, còn có những cuộc gọi từ ngân hàng thỉnh thoảng gọi đến, yêu cầu cậu mở giấy chứng nhận thu nhập... Đây có lẽ là phiền não của việc giàu lên sau một đêm nhỉ.

Sự giàu có tăng vọt không mang lại cảm giác thực tế nào cho Lục Ly và An Bách Lệ, cả hai đều không có nhu cầu quá cao về đời sống vật chất, ăn bánh bao cũng là một bữa, ăn tay gấu cũng là một bữa. Trái lại, Lục Ly bắt đầu tính đến việc dọn ra khỏi khu nhà thuê giá rẻ và mua một căn nhà khác.

Người kích động nhất ngược lại là chị Nhã Mộng, dạo gần đây tối nào chị cũng gọi điện đến để xác nhận lại lần nữa, nhìn con số ngày càng khoa trương trong tài khoản, chị Nhã Mộng run đến nỗi nói không nên lời.

Thật ra không phải ngành game một vốn bốn lời, mà là vì chi phí nhóm sản xuất của Lục Ly quá thấp. Không cần phí mặt bằng, phí thiết bị, phí điện nước, lương nhân viên, năm loại bảo hiểm và một quỹ nhà ở, phí thủ tục v.v… một loạt các chi phí, mấy cô gái cứ như đang làm chui cho một ông chủ vô lương tâm, kiếm về những đồng tiền mồ hôi nước mắt. Lớp trưởng không lấy tiền của cậu, chỉ bảo cậu từ giờ phải chăm chỉ học hành, không được trốn học nữa; Ôn Hổ Phách thì hừ một tiếng, quay đầu đi, xem ra không muốn để tiền bạc làm vấy bẩn phẩm hạnh của cô; Trần Gia Ninh thì nhận gấp đôi tiền lương Lục Ly đưa, nhưng cô có vẻ đang tức giận, khi nói chuyện với Lục Ly chỉ dùng “ừm”, “ồ”, “không” để truyền đạt ý; An Bách Lệ thì hơi khoa trương hơn một chút, cô đòi vô số con cháu của Lục Ly làm tiền lương, Lục Ly đương nhiên không cho phép, bây giờ An Bách Lệ vẫn chưa đến tuổi thành niên, thật sự làm lớn bụng cô thì có khi phải vào đồn cảnh sát.

Trong những ngày bình lặng và ngọt ngào như vậy, Lục Ly cuối cùng cũng chào đón sao quả tạ nhỏ của mình.

Sáng thứ Bảy, Lục Ly theo thông tin Thư ký Long cung cấp, đến sân bay đón người từ sớm. Con nhóc Long Tinh này mua vé máy bay trẻ em không có người đi kèm. Lục Ly nhớ lại lúc mình bằng tuổi này, dường như vẫn còn lẽo đẽo theo sau chị Nhã Mộng, chỉ biết lo cho bản thân mình ngây ngô. Nghĩ vậy, Long Tinh có lẽ cũng không phải là vô dụng.

Long Tinh là hành khách nổi bật nhất trong số những người xuống máy bay, cô bé buộc tóc hai bím, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, đôi mắt to long lanh ngấn nước, trông thật đáng thương. Chỉ thấy cô bé đeo một chiếc ba lô nhỏ, sau lưng còn có hai cô tiếp viên hàng không mỉm cười duyên dáng, đôi chân ngắn bước đi một cách ngang ngược kiêu căng, như thể sợ mình không đủ thu hút sự chú ý của người khác.

Bảo sao bố cậu không yên tâm, nhất quyết phải để mình chăm sóc cậu.

Lục Ly thầm phàn nàn trong lòng, nếu cậu là kẻ buôn người, cậu nhất định sẽ bán con nhóc kiêu căng này vào xó xỉnh nào đó cho người ta chà chân. Ừm… bán cho người khác chà chân cũng hơi tiếc, hay là giữ lại làm cô hầu gái nhỏ chuyên chà chân cho mình nhỉ.

“Anh rể!” Long Tinh đi đến trước mặt Lục Ly hét lớn, “Anh đón người kiểu gì thế, em đã đến trước mặt anh rồi mà anh còn không gọi em! Em sẽ mách chị!”

Lục Ly nhìn những người xung quanh với ánh mắt áy náy, rồi tiện tay túm lấy bím tóc của con nhóc: “Đi, anh đưa em đến nhà Tĩnh Di.”

“Đừng túm bím tóc của em, anh rể ngốc!”

“Vậy túm vào đâu?” Lục Ly tỏ vẻ vô tội. Cậu cố ý đấy.

“Phải nắm tay một quý cô chứ. Tay!” Con nhóc chết tiệt la lối.

Lục Ly vẫn nhớ lần đầu gặp Long Tinh, cô nhóc này ngồi ngoan ngoãn ở ghế sau xe gọi cậu là anh rể, sao bây giờ lại thành ra thế này? Chẳng lẽ vì tướng mạo cậu quá hiền lành, nên con nhóc này nghĩ cậu dễ bắt nạt?

Bàn tay cô bé hơi béo trẻ con, mềm mại non nớt, sờ vào rất thích. Không biết có phải là ảo giác không, sau khi nắm tay con nhóc này, Long Tinh bỗng ngoan ngoãn hơn nhiều, ngoan ngoãn đi theo Lục Ly, cũng không la hét ầm ĩ nữa.

Lục Ly dắt Long Tinh lên taxi, con nhóc chết tiệt mới mở miệng nói: “Anh rể sao ngay cả xe riêng cũng không có vậy? Lớn tướng rồi mà còn đi taxi, chị gái mất mặt chết đi được~”

Lục Ly không nhịn được mà véo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô bé: “Em có thể bớt nói vài câu được không.”

“Anh rể, đau… Áu, đừng véo nữa… véo nữa em mách chị đấy!” Nước mắt Long Tinh đã chảy ra rồi.

Lục Ly mặc kệ cô bé, ác tính trỗi dậy, túm lấy Long Tinh, véo nặn khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của cô nhóc, khiến cô bé khóc rấm rít đòi mách chị. Đợi đến khi hai người xuống xe, liền thấy Sở Tĩnh Di đã sớm đứng đợi ngoài khu chung cư.

Hôm nay Ngỗng ngố mặc một chiếc váy liền màu vàng ngỗng, cánh tay trắng như ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời, ánh mắt chứa chan sự dịu dàng như nước, khiến người ta chỉ cần nhìn một cái là đã chìm sâu vào đó. Màu vàng ngỗng rất hợp với Sở Tĩnh Di, cô vốn dĩ đã mang lại cho người ta cảm giác như mặt trời nhỏ của mùa đông, ấm áp.

Long Tinh khóc lóc chạy về phía Ngỗng ngố: “Hu hu, chị ơi, anh rể là đồ biến thái, anh ấy sàm sỡ em!”

Ngỗng ngố lại hoàn toàn không nghe cô bé nói, một đôi mắt trong như nước mùa thu nhìn chàng trai áo trắng, không khỏi nở một nụ cười ngọt ngào, để lộ đôi lúm đồng tiền duyên dáng. Cô tùy ý nắm lấy tay Long Tinh, nhưng lại nói với Lục Ly: “Ch-chào buổi sáng~”

Lục Ly đã lâu rồi không đến nhà họ Sở ăn cơm, Ngỗng ngố có lẽ đã nhớ cậu.

Có một cô gái xinh đẹp ngây thơ như vậy nhớ nhung mình, trong lòng Lục Ly cũng vui sướng, cậu tin rằng bây giờ dù Ngỗng ngố có cầu xin cậu điều gì, cậu cũng sẽ đồng ý hết.

“Chào buổi sáng, Tĩnh Di.” Lục Ly bước tới, đưa tay định nắm lấy bàn tay nhỏ của Ngỗng ngố. Ngỗng ngố sững sờ, tay trái vô thức rụt lại, rồi khẽ cúi đầu, buông tay đang nắm Long Tinh ra, ngoan ngoãn đưa bàn tay ngọc ngà của mình vào tay Lục Ly.

Long Tinh ngơ ngác há to miệng: “Chị không nắm tay em à?”

Tiếc là không ai trả lời cô bé, một nam một nữ tay trong tay dưới ánh nắng rực rỡ, ngọt ngào nhìn nhau, dường như mọi thứ trên đời đều không còn quan trọng nữa. Cô nhóc buộc tóc hai bím đáng thương đứng giữa hai người, trông như một chú chó con đi lạc không nhà.

“Chị ơi chị ơi—— Anh rể anh rể——” Con nhóc này vẫn chưa từ bỏ, nhảy tưng tưng giữa hai người.

“Rồi, nắm tay em, nắm tay em.” Lục Ly nói nhưng ánh mắt vẫn dừng trên làn da mịn màng của Ngỗng ngố, làn da trắng như tuyết của thiếu nữ chắc chắn thơm lắm đây, có chút muốn liếm một cái.

Hai người một trái một phải nắm lấy tay Long Tinh, nhưng ánh mắt của mỗi người lại luôn vô tình hoặc hữu ý rơi trên người đối phương, khi ánh mắt giao nhau còn nở một nụ cười ngầm hiểu. Ba người tay trong tay, trông hệt như một gia đình ba người ra ngoài đi dạo, chỉ là đôi vợ chồng này có hơi trẻ quá.

Long Tinh ư ử trong miệng, cô rất không thích cảm giác bị phớt lờ này. Gì chứ? Rõ ràng trước đây chị thương cô bé nhất, nhưng, nhưng từ khi anh rể biến thái đến, chị cứ quấn lấy anh rể mãi, lúc nói chuyện bình thường cũng vậy, ba câu không rời “Lục Ly cậu ấy”, “Lục Ly cậu ấy”, anh rể biến thái chắc chắn đã bỏ bùa gì rồi!

“Long Tinh, về nhà cất ba lô trước đã, ăn cơm xong chị và Lục, Lục Ly dẫn em đi công viên giải trí chơi, được không?” Ngỗng ngố cuối cùng cũng nhớ ra mình còn có một cô em họ cô đơn.