Tôi và Sakura Noa đang ôm cặp đứng ở vòng xuyến trước nhà ga nội thành. Đây là chỗ mà Yamashiro Tatsuhiko đã chọn làm nơi gặp mặt.
Mặc dù bây giờ là lúc chuyến tàu đầu tiên trong ngày xuất phát, tôi cảm giác dưới chân mình đang bị một ngọn lửa nhỏ nướng chín, trong khi đầu óc thì sôi lên sùng sục.
“Chị không thích nóng.”
“Em cũng thế.”
Từ nãy giờ, chúng tôi chỉ nói về chủ đề này. Cái nóng đang làm khổ đầu óc của cả hai.
Hồi còn học cấp một cấp hai, tôi không nhớ tháng chín mang lại cảm giác đau khổ thế này.
Nóng như thế này thì ma quỷ chắc vẫn nghĩ bây giờ là hè.
“So với hồi em còn nhỏ thì thời tiết thay đổi nhiều rồi. Giờ thì đến tháng mười vẫn còn là hè cơ đấy.”
“Phải rồi nhỉ, chị cũng nghĩ thế. Kiểu, mùa xuân chỉ có tháng tư, mùa thu chỉ có tháng mười một. Còn lại là mùa hè và mùa đông em nhỉ.”
“A, đúng là vậy nhỉ.”
“Theo chị, khi mọi người bắt đầu nhận thức mùa hè dài hơn, số lượng bài đăng truyện ma chẳng phải cũng vì thế mà tăng lên hay sao? Không hiểu sao nhưng chị thấy những câu chuyện đáng sợ thường xuất hiện vào tháng bảy hoặc tháng tám nên mọi người hay đăng bài vào giai đoạn đó, chứ đến mùa thu thì không phải lúc, mấy chuyện đáng sợ một chút cũng bị ngó lơ.”
“Chắc là vậy rồi. Tạp chí bán nhiều nhất vào tháng tám mà.”
“Nóng như thế này thì sớm muộn sẽ có nhiều câu chuyện cho em đó.”
“Được vậy thì tốt. Nói vậy chứ, cái sớm muộn của chị chắc là vài năm sau đúng không. Đến lúc đó thì em không còn làm việc này đâu.”
“Chắc chưaaa.”
Trong lúc chúng tôi trò chuyện như thế, có một xe van màu đen tiến đến đậu trước trạm dừng xe buýt ở ngay trước mắt. Yamashiro đi xuống từ trong chiếc xe ấy và bảo chúng tôi bước lên.
“Hai anh chị vất vả rồi! Mau lên xe đi ạ.”
Tôi và Noa khi ấy làm vẻ mặt chán ghét khủng khiếp, nhưng Yamashiro trông không có vẻ gì là bận tâm điều đó.
“Chị tưởng là chúng ta sẽ di chuyển bằng shinkansen.”
“Em cũng thế. Đúng không, Yamashiro?”
“Vâng, sao ạ?”
Yamashiro nở nụ cười rạng ngời làm tôi ngại nói thẳng, nhưng không nói thì không được.
“Anh đã nói là anh sẽ trả luôn tiền đi lại của em nên hãy thu xếp phương tiện cả chiều đi lẫn chiều về cho bọn anh rồi mà?”
Yamashiro hô “Vâng!”, vẻ mặt không khác chú chó nhặt về trái banh hoặc khúc xương.
“Ờm, nói sao nhỉ… Anh không ngờ mình có đàn em chu đáo thế này… Ờ thì… Anh rất biết ơn em thuê xe vì không muốn tạo gánh nặng cho anh, nhưng anh đây cũng muốn thể hiện một chút, chứ không có ý keo kiệt đến thế… Cho nên lần sau mình lên shinkansen em nhé. Ngồi toa hạng sang hơi chát, nhưng nếu em muốn thì anh vẫn trả được.”
“Cảm ơn anh ạ!”
Coi bộ thằng nhóc không hiểu ý mình rồi.
Suy cho cùng, tôi không phải là kiểu người chửi bới xối xả vào mặt người khác. Tôi chỉ biết nói mỉa mai một chút là cùng, và điều này càng đúng khi đối phương là người tôi nhẵn mặt đến mức không cần câu nệ quan hệ trên dưới như Yamashiro.
Noa đứng sau lưng tôi buông ra ánh nhìn lạnh lẽo, nhưng tôi chỉ biết leo lên xe.
Tôi và Noa ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau.
Ngồi lên mới thấy chiếc xe rộng rãi hơn tôi tưởng, chắc chuyến đi đường dài này cũng không tới nỗi nào.
Chắc Noa cũng cảm thấy thế. Mặt nàng thể hiện vẻ nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, đôi lông mày của Noa ngay lập tức tối sầm lại. Nàng kéo ống tay áo của tôi.
“Hở?”
Ngay lúc ấy, tôi nhận ra có một cô gái lạ mặt đang ngồi ở ghế phụ lái.
Trước khi tôi kịp mở lời thì cô gái đã nhướn người về phía này.
“Em chào anh chị. Em tên là Kogawa Ruka, sinh viên năm hai khoa văn học.”
Mái tóc đen tuyền xõa đến ngang lưng trông có vẻ nóng nực, nhưng gương mặt hay biểu cảm thì lạnh như băng, làm tôi nghĩ ngoài trời có nóng bao nhiêu thì con bé vẫn ổn áp.
Kogawa là người đẹp, làm tôi liên tưởng đến một diễn viên kịch trong hội trường nhỏ… nhưng vẻ ngoài có phần cứng rắn chắc hẳn làm nhiều thằng đàn ông phải ngao ngán. Tôi cũng là một trong số đó.
Đúng là một cô gái như vậy thì sẽ hẹn hò với một người trơ trẽn áp sát đối phương mà không biết sợ là gì như Yamashiro.
Yamashiro ngồi lên ghế lái xe.
“Đây là bạn gái của em ạ. Lần này có em dẫn theo, mong hai anh chị đối xử tốt với cô ấy. Ruka cũng đừng tỏ ra bất lịch sự với hai anh chị nhé.”
Yamashiro nói vậy rồi cho xe tiến về phía trước.
Trong thoáng chốc, ai nấy trong xe cũng đều thăm dò thái độ của đối phương, để sự tĩnh lặng bao trùm không khí trong xe như bể nước với bốn loại cá khác nhau.
Tôi quyết định mở lời.
“Yamashiro này.”
“Sao vậy anh?”
“Kogawa có biết tụi anh sẽ tới nhà em không?”
Nếu như Kogawa đang nghiêm túc cân nhắc tương lai cùng Yamashiro và tận dụng cơ hội này để ra mắt bố mẹ bạn trai thì sự tồn tại của chúng tôi không khác gì vật ngáng đường cả.
“A, chuyện đó thì không sao ạ. Em mới là người bắt Yamashiro dẫn mình theo. Ngay từ đầu, em biết chuyến đi lần này của hai anh chị là để điều tra rồi ạ. Đúng là chúng em đang hẹn hò với nhau, nhưng cơ bản là em có hứng thú với những thứ như phong tục miền quê chứ không phải suy nghĩ chuyện kết hôn gì đâu. Cho em xin lỗi, làm anh phải lo lắng rồi.”
“Yamashiro, em có bạn gái thông minh biết ý đó chứ.” Noa nói.
“Giờ em đang sốc lắm đây, xém nữa gây ra tai nạn rồi đấy.”
Khi biết rằng Kogawa ở đây vì có mục đích giống chúng tôi, và sự tồn tại của tôi với Noa không cản trở mối quan hệ giữa cặp đôi này, tôi mới cảm thấy sự ngột ngạt trong chiếc xe này được giải tỏa phần nào.
Có vẻ làm thân với Kogawa không phải chuyện khó. Noa cũng thấy thế, biểu cảm trên gương mặt nàng đã đỡ căng hơn nhiều.
Chiếc xe từ trạm thu phí Tokyo tiến vào đường cao tốc…
Sau phần giới thiệu bản thân, chúng tôi đi từ việc nói chuyện phiếm tới giai đoạn tìm ra khoảng cách giao tiếp phù hợp.
Trong vài ngày tới, chúng tôi sẽ làm thành một nhóm đi chung với nhau. Tôi muốn biết trước điều gì làm Kogawa cảm thấy không thoải mái.
Ngược lại cũng thế. Tôi muốn Kogawa biết về mối quan hệ giữa ba chúng tôi, để con bé hiểu tại sao một người đàng hoàng như tôi lại chăm nom cho hai kẻ lập dị là Yamashiro và Noa.
Nhờ vào khả năng phỏng vấn mà tôi đã rèn luyện thông qua công việc của mình, tôi bắt đầu thu thập thông tin từ Kogawa, nhưng đồng thời đưa ra thông tin của mình để con bé không tỏ ra phòng bị.
Kể từ cái đêm ở cùng Noa, tôi cảm giác bản thân mình đã tích cực hơn một chút.
Kogawa là sinh viên năm hai cùng trường với chúng tôi. Kogawa rất thích cuốn sách Tono Monogatari của Yanagita Kunio mà mình được học trên lớp, và con bé có dự định chọn dân tộc học làm chuyên ngành khi lên năm ba.
Tuy nhiên, Kogawa không biết mình nên đi làm thực địa ở đâu. Ngay lúc đó, con bé nghe bạn trai Yamashiro kể về chuyến đi điều tra lần này nên yêu cầu cậu ta dẫn mình theo.
Sau đó, chúng tôi nói về ngành học của mình, cũng như những câu lạc bộ đã và đang tham gia. Khi ấy tôi mới biết Yamashiro gần đây mới vào một câu lạc bộ.
Giờ là lúc mà kỳ nghỉ hè đã khép lại nên đường xá có phần vắng vẻ. Chiếc xe chạy bon bon về phía Tây.
Điều bất ngờ là Yamashiro lái xe tương đối chỉn chu. Chắc là vì có cô bạn gái đang ngồi ở ghế phụ lái đây.
Cuộc trò chuyện tạm dừng, tiếp nối bởi sự im lặng không khó chịu cũng chẳng thoải mái. Ngay lúc đó thì Kogawa mở lời.
“Cho em hỏi là anh Yoneda đang là người viết bài cho tạp chí kinh dị nhỉ?”
Kogawa vừa hỏi vừa ngoái ra sau.
“Ờm, đúng thế. Dù gì cũng chỉ là làm thêm thôi.”
“Làm sao anh tìm được công việc làm thêm như thế ạ? Bình thường, khi nhắc tới sinh viên làm thêm, người ta thường nghĩ tới cửa hàng tiện lợi, siêu thị hay quán ăn chứ nhỉ.”
“Công ty có thông lệ tuyển nhân viên làm thêm từ câu lạc bộ của anh đấy. Chỉ là thông lệ chứ không phải bắt buộc đâu, nhưng mình mà muốn nghỉ làm thì phải dắt người khác vào làm thay chứ không nghỉ được đâu. Thật ra là mình muốn nghỉ thì nghỉ được thôi, nhưng nó đã thành thông lệ rồi, cho nên tiền bối cứ thế mà lừa hậu bối làm vật hy sinh thay mình. Trong câu lạc bộ còn nhiều kiểu công việc như thế, nhưng một khi tin đồn tiêu cực lộ ra thì khó lòng bắt được con mồi tiếp theo, vậy nên ngoài những kẻ được chỉ định làm người nối nghiệp thì chẳng ai biết những công việc ấy thật sự là như thế nào… Kiểu thế.”
“Chà, cứ như thể anh đang kể truyện ma vậy.”
“Hahaha, cũng đúng. Hình như có đứa làm nghề rửa xác thì phải.”
Tôi nói xong nhưng không có ai phản ứng.
Ơ kìa?
“Đúng rồi, chúng ta đã ở đây thì sao từng người không kể truyện ma nhỉ?”
Dòng chảy câu chuyện cứ thế rẽ về hướng đó, và còn lâu mới đi hết cao tốc nên mọi người bắt đầu thấy chán.
“Vậy thì em đây xin phép mời anh Yoneda đi đầu làm gương ạ!”
“Làm gương gì chứ… Anh viết thì có viết chứ chưa nói bao giờ.”
“Nào nào, có sao đâu chứ. Như thế mới vui anh à.”
“Chị cũng đang sưu tầm truyện ma, nhưng chắc chị nói không đủ hay cho mấy đứa vui đâu.”
Nói đoạn, Noa vươn tay định nắm lấy tay áo của tôi, nhưng vì có mặt Kogawa nên nàng rụt lại.
“Thôi mà, hai anh chị cùng nói đi chứ. Điểm chung giữa chúng ta chẳng phải là mấy cái kinh dị hay sao?”
Sau câu nói của người tài xế, cả bọn mới dần có hứng kể truyện ma.
Tuy vậy, trước đó tôi chỉ có một điều muốn nói, dù rốt cuộc là chẳng nói ra.
Chúng ta chỉ có chung trường thôi mà.
“Thôi đặt việc nói hay không hay sang một bên, em có truyện để kể nên xin phép bắt đầu trước.”
Yamashiro nói vậy rồi tắt cái radio mà nãy giờ tôi nghe tiếng được tiếng mất.
“Đây là về cái chung cư khi trước anh từng sống ấy.”
“Ơ? Truyện này có thật sao?”
Kogawa hỏi lại.
“Thật chứ sao không. Nhờ chuyện kinh dị xảy ra khi đó mà anh quen được hai tiền bối này đấy. Có đúng không hai anh chị?”
Tôi với Noa gật đầu.
“Chà vậy sao. Kể đi kể đi.”
Và rồi Yamashiro bắt đầu kể.
“Hồi mới lên Tokyo, anh bị bên môi giới nhà ở lừa thuê một chỗ rất xa trung tâm…”
Yamashiro vừa chân ướt chân ráo chuyển lên Tokyo thì đã thuê phải nơi ở một góc Tokyo, khiến mỗi ngày đi học của cậu ta là một niềm đau. Thế rồi cậu ta chuyển nhà, cụ thể là một căn phòng tam giác kỳ quái. Yamashiro không thấy có vấn đề gì với việc đó, nhưng rồi cậu ta nhìn thấy một cô gái mặc đồ đỏ xuất hiện ở dưới cửa sổ, hay một đứa trẻ ma quái xuất hiện ở góc phòng.
Tất cả chỉ mới là chuyện xảy ra gần đây, nhưng trong tôi, chúng như những ký ức xa xôi mà bản thân nhìn về với cảm giác hoài niệm.
“Rồi anh bắt gặp cuốn tạp chí có bài viết của anh Yoneda ở cửa hàng tiện lợi.”
“Sau khi gặp ma lại đọc truyện ma, Yamashiro được đó.”
Cô bạn gái ngồi ở ghế phụ lái nêu ra suy nghĩ.
Công nhận, bản thân mới gặp phải trải nghiệm kỳ quái lại mua tạp chí kinh dị về đọc thì nghe chẳng khác nào xát muối vào vết thương cả.
Tuy vậy, làm công việc liên quan đến chuyện kinh dị, tôi mới biết sự thật không phải như thế. Hỏi lý do thì nhiều người đáp rằng họ muốn tìm những người có trải nghiệm tương tự để biết phải giải quyết trường hợp của mình ra làm sao. Đây là những thứ mà bệnh viện không xử lý, ngay từ đầu mình còn chẳng biết họ có lắng nghe hay không.
Đặc biệt với chuyên mục “truyện ma có thật”, bất ngờ một chỗ là có vài người nhất định sẽ liên lạc với bên tôi trước những nhà ngoại cảm hay đền thờ chùa chiền.
“Thế là anh gặp tiền bối ở quán cà phê, kêu tiền bối giúp anh chứ con ma nữ quái dị ở dưới cửa sổ cứ nhìn lên đây làm anh sợ quá ngủ không được.”
“Chà.”
Con ma nữ quái dị mặc đồ đỏ (hiện giờ đang mặc đồ đen) ngồi cạnh tôi chêm vào câu đệm với biểu cảm chua chát trên gương mặt.
Nói vậy chứ, hai người ở hàng ghế trên thì làm sao thấy được điều đấy.
“Anh Yoneda tin vào câu chuyện khiên cưỡng ấy mà đến cứu Yamashiro sao?”
Trước câu hỏi của Kogawa, tôi chỉ biết ậm à ậm ừ.
“Ơ-Ờm.”
“Đúng rồi đấy, ảnh nói ‘Cứ để anh lo! Anh sẽ trừ khử con ác ma cho xem!’ rồi tới phòng của anh đấy.”
Tôi chẳng nhớ mình đã nói thế, nhưng nói ra thì phiền nên đành giữ im lặng.
Yamashiro tiếp tục.
“Đêm hôm khuya khoắt, con ma nữ đứng giữa nghĩa địa trừng mắt nhìn về căn phòng của anh. Thấy thế, anh Yoneda thản nhiên phóng ra ngoài cửa sổ luôn!”
Quên cái vụ tầng ba à. Chân anh thì em tính ra sao hả.
“Rồi ảnh lấy từ trong túi cái bùa trừ tà, quăng về phía con ma mà nói ‘ÁC LINH THOÁI TẢN’!”
Tôi thức tỉnh năng lực siêu nhiên, mở ra trận chiến hoành tráng với con ác ma.
Trước lời kể quá khích của Yamashiro, chính chủ ngồi cạnh tôi đã co cụm hoàn toàn.
“Thế còn chị Sakura xuất hiện ở đâu?”
Kogawa đưa ra câu hỏi hiển nhiên.
Trong câu chuyện của Yamashiro thì Noa sẽ được đối xử thế nào. Bản thân tôi cũng có thắc mắc tương tự.
“Thì giờ anh định nói này, thật ra cô gái đứng ở giữa nghĩa địa là chị Sakura bị con ác ma ám đấy.”
Ờ vậy sao.
“Sau đó ba bọn anh gặp nhau nghe anh Yoneda giải thích ở nhà hàng gia đình, anh với chị Sakura đều ngưỡng mộ anh Yoneda lắm luôn.”
“Đúng là hai anh chị giỏi thật nhỉ!”
Người ngồi ở ghế phụ lái thốt ra tiếng mừng rỡ.
Con bé này thật sự tin vào câu chuyện của Yamashiro à?
Từ biểu cảm trên gương mặt Kogawa, tôi không biết con bé tin thật hay chỉ là hùa theo câu chuyện.
“Ờm, đại khái là thế. Thằng nhóc cũng nói quá vài chỗ.”
“Chị thì không nhớ chuyện khi ấy là bao…”
Chúng tôi đều cố nặn ra đôi lời như thế.
Yamashiro mà không lái xe thì cái tay tôi đã tát thẳng vẻ hí hửng trên mặt cậu ta rồi.
“Trong Thế Giới Kỳ Quái có viết câu chuyện này đấy, để khi nào về Tokyo thì anh cho em coi. Suy cho cùng đó chỉ là bài phóng sự nên cái phần chiến đấu của anh Yoneda bị cắt đi nhiều rồi.”
Sau đó tôi với Noa lần lượt kể truyện ma của mình. Tôi thì chọn câu chuyện ở trường cấp hai quê mình.
Ở trường cấp hai tôi từng theo học, không hiểu sao lối vào nhà vệ sinh bên cạnh phòng thể chất bị niêm phong bằng tấm bảng, mọi người đồn rằng trong đó có ma.
Thầy cô bảo rằng mấy tên bất hảo từng đột nhập vào đó lúc nửa đêm để hút thuốc lá, sau khi hút xong thì chúng quăng xuống bồn cầu, làm bồn cầu bị tắc nên không sử dụng được nữa. Một lý do vô cùng hợp lý.
Tuy nhiên, khi hỏi chuyện cha mẹ hay họ hàng từng theo học ngôi trường này thì họ lại nói cái nhà vệ sinh ấy thật ra là nơi đám bất hảo tụ tập. Chúng từng quăng tàn thuốc vào người một học sinh yếu ớt và làm nhiều trò bắt nạt khác với cậu ta.
Và rồi, cậu ta vì quá đau khổ nên đã tự tử.
Có một thời gian người ta đặt hoa ở đây, nhưng sau khi bố mẹ cậu học sinh đấy chuyển ra khỏi thị trấn thì không ai tới dâng hoa nữa.
Đến giờ, lâu lâu có vài tên bất hảo nghịch ngợm đột nhập vào đây thì lại nhìn thấy ma hoặc trên cánh tay nghiễm nhiên xuất hiện vết bầm như thể vừa bị ai đó dí đầu thuốc lá.
Truyện có sao thì tôi nói vậy, nhưng trong xe phảng phất sự u ám khó tả.
“Thế là hết rồi sao anh ơi?”
“Hết rồi đấy. Số phận mấy thằng bắt nạt ra sao thì anh không biết, chỉ biết là cái nhà vệ sinh bị niêm phong thì vẫn còn đó.”
“Ra vậy…”
Tôi đã chọn câu chuyện ứng dụng luật nhân quả vô cùng dễ hiểu rồi đấy, nhưng phản ứng của mọi người có phần không tốt lắm…
“Tiếp theo là đến chị nhỉ. Nói vậy chứ, đây là câu chuyện nổi tiếng nên mấy đứa có thể đã biết rồi…”
Noa kể về một công viên nọ gần trường đại học và cũng gần với phòng trọ của tôi. Nơi đây từng là trường quân y, trước khi chúng tôi sinh ra thì người ta từng phát hiện xương người dưới lòng đất.
Tuy nhiên, số lượng xương người không khớp với danh sách tên. Vậy thì xương người còn thiếu đi đâu mất rồi? Câu trả lời là có một tà thần bị giam giữ dưới lòng đất của trường quân y, ăn người ngày này qua tháng nọ.
Đây là câu chuyện xảy ra gần trường đại học của chúng tôi, vừa có quy mô lớn vừa giống khoa học viễn tưởng nên hai người ngồi trên khá thích.
“Câu chuyện của chị Sakura thú vị thật. Đi du lịch thì phải có những câu chuyện đáng sợ thế này nhỉ.”
Kogawa nói thế, trong bụng không biết có ác ý hay không.
“Cơ mà, phòng trọ của anh Yoneda nằm ngay giữa trường mình với công viên đấy nhỉ.”
Yamashiro lớn tiếng, người hơi hướng về phía trước.
“À, đúng rồi nhỉ.”
“Người ta chắc chôn xương người dưới phòng của anh đấy. Cơ mà, hết xương người đến tà thần dưới đấy thì bảo sao không u ám lạnh lẽo cho được?”
“Làm gì có chuyện đó. Lạnh là do cái gara bên dưới, với chung cư bên cạnh che hết ánh nắng còn đâu.”
“Nhưng với cái khoảng cách đó thì phòng của anh có thể nằm trong khuôn viên trường quân y lắm chứ.”
“Ờm, cũng hợp lý. Nhưng giờ thì anh vẫn chưa bị tà thần nào ăn, chắc không sao đâu.”
Tôi hơi say xe nên lấy thuốc ra uống rồi nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
“Vậy thì cuối cùng là em nhỉ. Em xin được kể về cơ duyên giữa em với Yamashiro.”
Chẳng phải mình đang kể truyện ma sao?
“Anh Yoneda, trong đầu anh đang nghĩ ‘đó đâu phải truyện ma!’, đúng không? Anh cứ yên tâm. Rồi nó sẽ thành truyện ma đàng hoàng thôi.”
“Ơ-Ờm. Thế à.”
Kogawa Ruka sinh ra tại Yokohama, chưa bao giờ rời khỏi quê nhà trước khi vào đại học. Con bé học ở trường nữ sinh theo hệ liên thông từ lúc bước vào mẫu giáo cho đến ngày tốt nghiệp cấp ba.
“Đến khi vào đại học thì em mới cảm thấy ngôi trường ấy dành cho các tiểu thư. Trước giờ bản thân em nghĩ đó là điều bình thường, nhưng khi trở thành sinh viên thì em dần hiểu ra sự không bình thường ấy, chợt nghĩ sao mà thế giới mình từng sống nhỏ bé đến thế.”
Tôi cũng hiểu suy nghĩ ấy… dù là cái kiểu thường thức miền quê trái ngược thường thức thành thị, chứ không phải cái kiểu bình thường của mình lại là xa xỉ với thế giới xung quanh như Kogawa.
“Em biết mình có thể đi lại từ nhà bố mẹ đến trường đại học, nhưng em muốn sống một mình để mở rộng tầm mắt. Vào kỳ nghỉ hè của năm học đầu tiên, em đã thuyết phục bố mẹ và thuê được một căn hộ trong thành phố.”
Yamashiro gật đầu không ngớt… làm tôi muốn nói “lý do của em thì khác hẳn cơ mà”, nhưng rồi tôi vẫn tiếp tục lắng nghe câu chuyện của Kogawa.
“Cuộc sống một mình toàn những điều mới mẻ làm em rất vui, nhưng sau khi trở thành sinh viên năm hai được một khoảng thời gian, em cảm giác sau lưng có bóng dáng gì đó làm em sợ đi ra cửa hàng tiện lợi vào buổi tối.”
Căn hộ của Kogawa nằm trong khu dân cư cao cấp, trị an vô cùng tốt. Nơi đó vừa yên tĩnh lại không quá tối tăm, sống gần một năm nhưng con bé không thấy sợ hãi lần nào.
Tuy vậy, một ngày nọ, mọi thứ đột nhiên trở khác.
“Em hơi nghiêng về phía tâm linh, biết rằng thứ khó chịu nào đó đang bám theo mình nhưng chẳng biết thực hư làm sao.”
Kogawa tạm thời quay về Yokohama và mỗi ngày đến trường từ nhà bố mẹ.
Khi ấy, con bé biết được bạn cấp ba của mình vừa tự sát.
“Gia đình cậu ấy chỉ tổ chức lễ tang trong họ hàng, mãi về sau em với những người bạn khác mới biết được chuyện đó.”
Người bạn cấp ba của Kogawa có viết di thư kể lại chi tiết lý do mình tự sát. Khi đến nhà của cô bé ấy để thắp hương, Kogawa mới được gia đình họ cho đọc tờ di thư ấy.
Người bạn của Kogawa phải hứng chịu những trò bắt nạt đê tiện trong suốt khoảng thời gian còn là học sinh. Cô bé gắng gượng đến lúc tốt nghiệp, nhưng vì không thể tập trung học hành nên đã không đậu vào ngôi trường mình đặt làm nguyện vọng một. Cô bé ấy quyết định thi lại vào năm sau, nhưng những ký ức đầy ám ảnh khiến cô không thể học hành, kết cục là thi lại nhưng vẫn không đậu vào ngôi trường mình mong muốn. Sự tuyệt vọng khiến cô bé ấy tự kết liễu cuộc đời mình.
“Em cứ nghĩ chúng em là những người bạn của nhau, nhưng lại không hề nhận ra cậu ấy bị bắt nạt. Điều đó làm em rất sốc. Trong di thư, cậu ấy viết tên những kẻ bắt nạt kèm theo lời chửi rủa bọn chúng, sau đó là lời từ biệt với bạn bè. Thậm chí cậu ấy còn viết rằng em là bạn thân… Nhưng bạn bè với nhau là thế, chứ bạn thân… sao mà tới mức đó được, đến giờ em vẫn nghĩ thế.”
Em vô tâm thật nhỉ. Kogawa nói rồi cười yếu ớt.
Sau đó, Kogawa cảm thấy sự đeo bám đã nhạt dần nên quay lại căn hộ ở Tokyo.
“Và đây là lúc Yamashiro xuất hiện.”
Tình tiết không đầu chẳng đuôi làm tôi thấy khó hiểu, nhưng tôi để câu chuyện tiếp tục.
“Những lúc đi bộ ngoài trời, lâu lâu em lại bắt gặp Yamashiro. Và thế là em nhận ra rằng khi ở cùng Yamashiro thì không có bóng dáng lạ lùng nào bám theo cả.”
“Chắc là nhờ anh Yoneda trừ tà mà anh đây cũng có sức mạnh như thế đấy.”
Làm quái gì có chuyện đó. Ngay từ đầu tôi còn chẳng phải người trừ tà.
“Ban đầu em nghĩ rằng mình tưởng tượng mà thôi. Nhưng kể từ lúc ấy trở đi, hễ cảm thấy mình bị đeo bám sau lưng là không hiểu sao em lại gặp Yamashiro. Em quyết định nhờ Yamashiro đưa mình về nhà trong khoảng thời gian ấy, và thế là hai chúng em bắt đầu hẹn hò với nhau.”
“Chắc con ma thấy hai tụi mình hẹn hò nên mới rời đi vì nghĩ không cần phải bảo vệ em nữa.”
Tôi có nhiều điều muốn nói về câu chuyện này.
Đây chẳng phải hành vi bám đuôi của Yamashiro được diễn giải theo hướng tích cực hay sao.
Nhưng tôi ngậm mồm để dịp khác rồi nói.
Nhìn sang bên cạnh thì Noa đang nhau mày.
Có vẻ nàng cũng suy nghĩ giống tôi.
“Tono Monogatari” là một tập hợp các truyện ngắn, tín ngưỡng, giai thoại, phong tục ở thành phố Tono, tỉnh Iwate của tác giả Yanagita Kunio (31/07/1875 – 08/08/1972). Ông được mệnh danh là “cha đẻ” của các nghiên cứu về văn học dân gian Nhật Bản. Yokohama là thủ phủ tỉnh Kanagawa và là trung tâm thương mại nằm phía nam Tokyo.