Ngay khi tôi vừa bước ra ngoài giếng, trái tim bắt đầu đập loạn xạ, làm tôi ảo giác toàn bộ máu trong cơ thể đang dần chảy ra ngoài.
Tuy vậy, tôi không cất lên tiếng kêu nào, chỉ đưa Noa ra ngoài bằng đôi tay run rẩy của mình. Nàng cũng câm như hến vì thất thần như tôi.
Trước mặt chúng tôi không phải là ngọn đồi phía sau đền thờ.
Đây là địa ngục sao?
Đôi mắt dần dà làm quen với ánh sáng yếu ớt, cùng với đó là khung cảnh quen thuộc khiến tôi không khỏi sững sờ.
Trước mặt là con đường lớn trước cổng trường đại học mà chúng tôi đều đi qua để vào trong.
Nhưng không có một ai cả. Đúng vậy, không một bóng người.
Nhất là tuyến Yamate nội thành lúc nào cũng đông người qua lại, giờ đây chẳng có một mống nào, nhà ga sau lưng cũng không có vẻ gì là sẽ đón nhận một chiếc tàu nào cả.
Một nơi quá đỗi thân thương lại không có sức sống. Đây là phiên bản giả mạo hay sao.
Bỗng chốc, tôi nhận ra có một người đàn ông trông giống tăng lữ đang đứng ở đó. Ông ta đứng im với chiếc nón lá trên đầu, làm tôi tưởng ông đã ở cạnh chúng tôi kể từ lúc xuất phát.
Tôi định mở miệng hỏi chuyện thì bị vị tăng lữ chen ngang bằng giọng nói lạ thường.
“Không được cất tiếng.”
Xém nữa thì tôi đã thốt ra một câu phản kháng trong vô thức, nhưng nhờ Noa nắm lấy bàn tay mà tôi kịp giữ được âm thanh trong cổ họng.
Nhìn từ bên cạnh, trông nàng thản nhiên đến lạ, cứ như thể mọi thứ đã quá rõ ràng vậy.
Đợi tôi bình tĩnh, vị tăng lữ bắt đầu nói.
“Thế giới này chồng với thế giới của hai cô cậu. Hiếm lắm mới di chuyển được.”
Nói đoạn, ông ta im lặng chỉ tay về phía cửa kính của một quán bán đồ ăn nhanh ở trước nhà ga.
Tôi với Noa cùng nhìn về hướng đấy.
Mặt kính lờ mờ phản chiếu hình ảnh đám đông chen chúc quen thuộc với chúng tôi, nhưng nó mau chóng tan biến đi.
“Cả hai thế giới lúc nào cũng liên kết với nhau, nhưng để di chuyển giữa chúng thì nhiều điều kiện cần phải được thỏa mãn. Lối vào đa phần nằm ở những nơi có sự chồng chéo dày đặc như nước, kính hay thủy tinh. Những người lạc vào thế giới này như hai cô cậu không phải là hiếm. Can thiệp từ bên này thì tương đối dễ dàng, nhưng can thiệp từ bên kia thì cơ bản là không thể. Lý do là vì… giải thích thì chắc cô cậu cũng không hiểu, nói thẳng là bên này nằm ở vị trí cao hơn bên kia. Vả lại, thời gian ở thế giới này không chảy từ quá khứ đến tương lai, thậm chí chỗ đứng trong không gian cũng không hề cố định.”
Vị tăng lữ nói nhanh làm tôi chỉ hiểu được một nửa lời giải thích của ông ta, nhưng tôi biết ông ta làm thế là để tôi bình tĩnh trở lại, âu cũng là lòng tốt cả.
“...Vâng.”
“Nếu từ thế giới bên này can thiệp sang thế giới bên kia thông qua nước hay thủy tinh, hầu hết sự can thiệp sẽ biến dạng thành những thứ như ma quỷ hay hiện tượng tâm linh trong nhận thức của bên kia. Và để mà rơi vào thế giới bên này thì lối vào phải có liên kết chặt chẽ với chủ thể. Đến đây hiểu chưa?
Chúng tôi gật đầu.
“Hai cô cậu muốn quay về thế giới cũ thì phải đáp ứng một vài điều kiện. Giờ ta sẽ giải thích ngắn gọn, không có thời gian nên hai cô cậu chỉ được nghe một lần duy nhất. Trước tiên hãy cầm lấy cái này.”
Vị tăng lữ đưa cho chúng tôi một cái chân nến với ngọn nến ở trên.
“Thế giới này thay đổi hình dạng gần như ngay lập tức, nhưng lối thoát thường là một đường thẳng. Con đường sẽ trở nên tối dần. Khi ấy hãy dựa vào ngọn nến mà bước tiếp. Tuyệt đối không được ngã hay làm tắt lửa. Lửa tắt là đường mất. Và không được nói gì trong lúc đi tới lối thoát. Lý do là để tránh những ràng buộc với thế giới này nhất có thể. Nếu không thì khả năng cao là thế giới này sẽ thâu tóm hai cô cậu. Rồi xung quanh sẽ tối đen, nhưng phía trước là ánh sáng. Nhảy vào ánh sáng thì hai cô cậu chắc chắn sẽ quay về thế giới cũ.”
Nói đoạn, vị tăng lữ dùng diêm thắp lửa cho ngọn nến của tôi và Noa.
“Còn một điều quan trọng hơn cả là hai cô cậu sẽ bị đeo bám bởi một thực thể không rõ bản chất. Hai cô cậu chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng chân vọng lại từ sau lưng. Âm thanh không nói lên điều gì cả. Nhưng tuyệt đối, tuyệt đối không được quay người lại. Không quay người thì sẽ không bị đuổi kịp. Ta biết là rất đáng sợ, nhưng hãy chịu đựng tới cuối con đường. Quay người lại… là rất có thể thế giới này sẽ thâu tóm hai cô cậu. Hiểu chưa?”
Chúng tôi gật đầu chắc chắn.
“Ai bị thế giới này thâu tóm sẽ được giải thoát khỏi dòng thời gian từ quá khứ đến tương lai, nhưng phần lớn đều mất đi ý thức và không thể quay trở lại thế giới cũ dù ta không hiểu tại sao. Có những kẻ… biến chất, đem lòng ác ý mà cố tình làm hại hiện thực. Cuối cùng ta sẽ trả lời một câu hỏi của mỗi người. Hai cô cậu muốn hỏi gì?”
Một mặt tôi không giấu nổi sự dao động, chỉ muốn thoát ra khỏi chỗ này ngay lập tức chứ hỏi đáp gì ở đây, mặt khác tôi biết là còn đấy hàng tá điều chưa biết mình đang muốn hỏi.
Tuy vậy, dường như lời giải thích của ông ta đã bao quát trọn vẹn những thắc mắc trong tôi.
Một điều duy nhất…
“Tại sao ông… lại không rời khỏi nơi đây?”
“Vì ta tới đây bằng ý chí của chính mình. Thế giới này không nằm ở đâu cả, cái ‘nơi đây’ của cậu nghe không đúng lắm. Ta cũng bị cắt đứt khỏi nhân quả của thế giới cũ nên có lẽ không thể quay về được nữa. Thế còn cô gái đằng kia?”
“Dạ con… thì thôi. Con hiểu sơ rồi ạ.”
“Vậy sao… Thôi hai cô cậu xuất phát đi. Giờ vẫn còn kịp. Nhanh lên.”
Tôi ngước lên định nhìn gương mặt của vị tăng lữ lần cuối, nhưng cái nón lá đã che đi gương mặt ấy, chỉ chừa ra khuôn miệng cử động như đang nhai thứ gì đó.
Chúng tôi đứng đợi vì nghĩ là vị tăng lữ đang định nói gì đó, nhưng ông ta rốt cuộc không nói gì cả.
Vị tăng lữ đẩy lưng thúc giục chúng tôi đi về phía ngược lại với nhà ga.
Rồi ông ta biến mất trong chớp mắt.
Vị tăng lữ có vẻ đáng nghi, nhưng trong đầu tôi tự động chấp nhận những lời ông ta nói. Có lẽ đó là giải thích khả dĩ nhất cho tình huống này.
Tôi vừa chú ý đến Noa vừa dậm chân bước đi một cách chậm rãi. Để không ngã hay làm tắt lửa thì tôi phải mường tượng từng cái dậm chân mới có thể bước đi chắc chắn. Từ trước đến nay, tôi cũng nhiều lần đặt chân tới những địa điểm ma ám được xem là nguy hiểm, nhờ đó học được cách đi này.
Tôi căn từng bước chân với Noa để không khiến nàng vấp, và nếu nàng có vấp thì tôi vẫn có thể đỡ nàng bước tiếp.
Lần này không phải đường núi mà là con đường trước trường đại học nhưng sặc mùi giả mạo.
Dưới chân là lớp nhựa đường quen thuộc.
Xào Xào Xào Xào.
Tới rồi.
Tôi không rõ vị tăng lữ quy định như thế nào mới là “quay người lại”, nên tôi chỉ biết cố gắng hướng mặt về phía trước, đôi lúc đánh mắt về phía Noa.
Toàn thân nàng đang co cứng.
Tôi biết là nàng đã nhẵn mặt với những thứ kinh dị đến nỗi không thể nói là đứng đắn, nhưng coi bộ nàng cũng biết căng thẳng trước sự theo đuổi đến từ sau lưng.
Xào Xào Xào.
Xào Xào.
Xào Xào Xào Xào.
Tiếng ồn thay đổi nhịp độ liên tục làm tôi chẳng biết con này có mấy chân.
Sự lờ mờ xung quanh dần dà bị bóng đêm nuốt chửng.
Xào Xào.
Tôi chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức, may sao kiềm chế ham muốn đó trong lòng.
Mình sẽ cùng cô gái này quay trở về thế giới cũ.
XÀO XÀO. XÀO XÀO. XÀO XÀO.
XÀO XÀO. XÀO XÀO. XÀO XÀO.
XÀO XÀO. XÀO XÀO. XÀO XÀO.
XÀO XÀO. XÀO XÀO. XÀO XÀO.
Thật sự là con quái vật này không theo kịp chúng tôi sao? Tiếng chân ở gần đến nỗi làm tôi cảm giác nó có thể phả hơi thở vào gáy của mình bất cứ lúc nào.
Nhưng tôi vẫn dựa vào ý chí trong lòng mà tiếp tục bước đi.
Chẳng mấy chốc xung quanh trở nên tối đen, chỉ còn hai đốm lửa nhỏ bé từ ngọn nến lơ lửng trước mặt tôi với Noa. Nguồn sáng ấy là thứ duy nhất giúp hai chúng tôi nhận thức sự tồn tại của nhau.
Bỗng chốc tôi nhìn thấy một nguồn sáng nhỏ khác với ánh lửa mà ngọn nến tỏa ra.
Đấy là lối thoát khỏi thế giới này sao.
Những tưởng Hành Trình Đêm Tối này sẽ khép lại, hóa ra là tôi đã quá vội vàng.
“...”
Ngay lúc tôi bước nhanh, ngọn lửa xém nữa thì tắt làm tôi chết lặng.
Chỉ cần lửa tắt còn tôi cất giọng là mọi thứ sẽ trở thành công cốc.
Có lẽ lửa tắt không có nghĩa là ngay lúc đó chúng tôi không bao giờ có thể quay lại thế giới cũ, và có lẽ cất giọng tạo ra ràng buộc với thế giới này không có nghĩa là chúng tôi mãi mãi bị nó trói buộc.
Thế nhưng mồ hôi vẫn túa ra từ khắp nơi trên cơ thể tôi.
Hẳn là Noa đã nhận thấy điều đó.
Tôi cảm thấy hơi ấm bên tay trái của mình. Nàng đang nắm lấy tay trái của tôi.
Sự ấm áp từ tay nàng giúp tôi bình tâm trở lại.
Tuy vậy, bàn tay nhỏ bé như của trẻ con ấy không run rẩy cũng chẳng ướt át vì mồ hôi. Nàng bình tĩnh hơn tôi nhiều, đâu đó phảng phất hình ảnh người mẹ.
Từ nãy giờ tôi đi mà không nắm lấy tay nàng để cả hai không ngã nhào, nhưng lúc này tôi không thể bỏ nó ra được nữa.
XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO. XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO. XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO. XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO. XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO. XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO.
Những tiếng chân đằng sau giờ là không thể đếm xuể nữa.
Dừng lại là ngay lập tức bị kéo đi đâu đó cho xem.
Nếu không có lời khuyên của vị tăng lữ thì chắc tôi đã quay người lại từ lâu.
Còn một chút nữa.
Chúng tôi tiếp tục bước đi đều nhau.
XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀ XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO XÀO
Chúng tôi chỉ mới đi bộ khoảng mười phút, nhiều lắm cũng chỉ hai chục phút là cùng.
Thế nhưng, hành trình này tưởng chừng như kéo dài đến vô tận.
Nguồn sáng mà tôi nhìn thấy từ đằng xa ban nãy tỏa ra từ đằng sau một tấm vách ngăn.
Chúng tôi đến đứng trước nguồn sáng mờ ảo ngăn cách bởi tấm vách ngăn.
Có lẽ cánh cửa này liên kết với một nơi nào đó ở thế giới cũ. Tôi không biết nơi đấy sẽ là ở đâu hay chúng tôi sẽ xuất hiện vào thời điểm nào. Có khi chúng tôi bị quăng tới tương lai xa xôi như Urashima Taro cũng nên.
Nhưng chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước tiếp.
Ngay lúc ấy, tôi chợt nhận ra tiếng chân đeo bám chúng tôi từ nãy giờ đã dừng hẳn.
Tôi bỏ tay Noa, đặt tay trái lên vách ngăn rồi kéo nó thật mạnh.
Vách ngăn lơ lửng trong không trung nhưng lại vô cùng chắc chắn khi tôi chạm vào, giờ đây mở ra một con đường hoàn toàn mới mà tôi chưa thấy bao giờ.
Tuy vậy, không hiểu sao tôi chắc chắn mình sẽ về được.
Ngay khoảnh khắc đó.
“Em ở lại, mình anh đi tiếp đi.”
Tôi tròn xoe đôi mắt, đưa ngọn nến chiếu sáng khuôn mặt nàng.
Chấp nhận hay sợ hãi, đến giờ tôi vẫn không biết mình khi ấy như thế nào. Có khi chỉ là tôi bất ngờ quá mà không thốt thành lời cũng nên.
“Vĩnh biệt Yoneda, em yêu anh mãi mãi.”
Cơ thể nhỏ bé của nàng húc về phía tôi.
Thế giới dị thường cùng những mệt mỏi ở chân cẳng khi phải đi bộ từ nãy giờ khiến tôi không thể đứng vững mà vô tình chệnh choạng về phía trước.
Những bước chân ấy đưa cơ thể của tôi sang bên kia cánh cửa.
Tôi hoàn hồn thì chợt nhận ra chỉ có mình tôi đang đứng bên ngoài kết giới vây quanh cái giếng.
「暗夜行路」(tạm dịch: Hành Trình Đêm Tối) là tiểu thuyết của nhà văn Shiga Naoya, kể về hành trình thoát khỏi bi kịch của Tokito Kensaku, một người đàn ông trẻ và là một cây bút triển vọng. Urashima Taro là nhân vật chính của một câu chuyện cổ tích Nhật Bản (otogi banashi). Chàng là một ngư dân được tưởng thưởng vì đã giải cứu một con rùa và được đưa xuống Long Cung (Ryūgū-jō) dưới đáy biển, nhưng khi chàng trở về quê nhà, chàng phát hiện ra mình đã ra đi ít nhất 300 năm.