Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

WN - Chương 17: Trong giếng

Màn đêm buông xuống.

Tôi cảm nhận được sự sợ hãi bao phủ toàn bộ ngôi làng này.

“Vậy em đi nhé.”

Yamashiro rời nhà, cùng những người đàn ông khác trong làng đi đến nơi cử hành nghi thức.

Phần chuẩn bị đã được thực hiện xong xuôi trước đó, Yamashiro cũng không phải mặc bộ đồ đặc biệt nào, vậy nên cậu ta ăn tối cùng chúng tôi đến lúc tám giờ tối.

Sau khi bàn bạc, cả bọn thống nhất rằng đợi lúc mẹ của Yamashiro ngủ yên, tôi sẽ thoát ra khỏi nhà từ cửa bếp rồi sử dụng con đường tương đối an toàn để đi tới cái giếng ở đền thờ. Mẹ cậu ta thường ngủ lúc mười giờ tối trong khi lễ hội thì kéo dài đến hai giờ sáng, nên dù tôi đi trễ một lát thì chắc cũng chẳng bị phát hiện.

Tôi, Kogawa và Noa tập trung ở phòng khách trên tầng hai, chỗ tôi ngủ hôm qua.

Dưới lầu đã tắt đèn, có vẻ mẹ của Yamashiro đã lên giường đi ngủ.

“Anh định đi thật sao?”

Kogawa hỏi với vẻ lo lắng.

“Ờm thì, anh muốn xem thử nó là gì mà.”

“Hôm nay anh nghe chuyện chưa đủ sao? Em thấy nơi đây vừa tối tăm lại nguy hiểm.”

“Em đừng lo, mương thì có chứ vách đá thì không đâu.”

“Xung quanh mà có cửa hàng tiện lợi như Tokyo thì em đã không nghĩ ngợi gì rồi. Tối đến là em lại cảm nhận mình ở xa thành thị thế nào…”

“Em mà làm dâu nhà này thì khổ thật.”

“Giả sử em có kết hôn với Yamashiro thì cũng không thể sống ở đây đâu. Em sẽ cứng rắn với Yamashiro rằng chúng em không thể sống ở nhà bố mẹ.”

Kogawa nói rồi cười.

“Anh mà trượt chân thì sẽ liên lạc với mọi người. Sâu trong núi như thế này vẫn có sóng điện thoại đàng hoàng mà.”

“Vậy ư… Dạ vâng. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì anh nhớ quay về liền đó.”

“Anh biết rồi. Cảm ơn em nhé.”

Tôi nói vậy rồi đứng lên cầm lấy túi đeo chéo có bỏ camera ở trong. Ngay lúc đó, Noa cũng đứng lên giống tôi.

“Để chị tiễn em ra ngoài.”

“A, a… Vâng.”

Kogawa nhìn thấy cảnh đó thì nở nụ cười vẫy tay với tôi.

“Tạm biệt anh. Em về phòng của mình nhé. Một lát nữa thì em mới ngủ, nhưng em sẽ không để điện thoại ở chế độ im lặng để có thể ứng phó lúc cần.”

Kogawa ngây thơ thế này có ổn không trời.

“Rốt cuộc là chị theo em sao.”

“Em biết rồi mà còn hỏi.”

Noa nói như thể đấy là chuyện hiển nhiên.

“Phải rồi nhỉ.”

Chúng tôi bước cạnh nhau trong màn đêm, vai lúc chạm lúc không. Không nắm tay Noa thì tôi lại cảm giác nàng sẽ đi đâu mất, nhưng vì quá xấu hổ nên tôi đã không làm thế.

Nóng ẩm hòa vào lạnh lẽo tạo nên cảm giác khó chịu trên da. Cái nóng vừa đủ để khiến những giọt mồ hôi không phải rớt xuống.

Không có một bóng người. Đèn điện thưa thớt tạo nên những điểm sáng le lói trong màn đêm, nhưng cái chất dị thường khác hẳn Tokyo vẫn còn đó.

Những con dế không thôi loạt soạt đôi cánh của mình.

“Em đã bao giờ nghe tới ‘diễn giải Copenhagen’ chưa?”

Noa nói nhỏ nhưng vừa đủ để át đi tiếng côn trùng.

Em chịu.

Nghĩ là thế chứ tôi không muốn bị coi là một kẻ thiếu hiểu biết. Nhưng bảo tôi giả vờ mình biết thì thôi khỏi.

“Chịu, em không biết.”

Sau một hồi phân vân, tôi quyết định nói thật.

“Vậy sao. ‘Diễn giải Copenhagen’ cho rằng thế giới này được tạo thành từ sự chồng chéo của nhiều thế giới khác.”

“Ờm.”

“Chị nghĩ những câu chuyện xoay quanh địa ngục của vùng này là từ đấy mà ra.”

“Vậy sao?”

“Đó là suy nghĩ của chị thôi. Khó mà khẳng định thế giới tầng trên có thể quan sát mình hay mình có thể quan sát thế giới tầng trên, nhưng một điều chắc chắn rằng chúng ta đang tồn tại trong thế giới quan sát và thế giới bị quan sát. Nhưng trước đây chị cũng nói rồi, khoa học hiện giờ không thể giúp mình quan sát được.”

“Vậy nên mình mới có siêu nhiên sao?”

“Ừ. Dưới những điều kiện đặc biệt thì chúng ta có thể bị quan sát từ thế giới khác cũng nên.”

“Đó là… những gì xảy ra ở đây?”

“Em không nghĩ vậy sao?”

“Không đâu.”

Chúng tôi rẽ vào con đường bên hông vì ở trước là vô số đèn lồng đang tiến lại gần. 

Đấy ắt hẳn là Yamashiro với những người đàn ông khác vừa xuất phát từ đền thờ và đang di chuyển về phía rìa làng. Nhóm người ấy đi kiểm tra các nhà đã khóa cửa hay chưa một cách ngẫu nhiên chứ không phải từng nhà một, sau đó sẽ quay trở lại đền thờ. Trong lúc đó, một vài người sẽ ở lại đền thờ, nhưng vì nghi thức được tổ chức ở chính điện nên bên ngoài không có ai cả.

Chúng tôi đi đường vòng đến đền thờ để không chạm mặt với nhóm người trên. 

Dòng nước đen ngầu chảy dọc con mương. Vùng đất nhỏ hẹp mà để nước tung hoành thế này thì người già hay trẻ con khó lòng ra ngoài vào buổi tối, huống chi là đêm lễ hội hôm nay. Những cánh đồng nằm rải rác giữa nhà dân chỉ càng nhấn mạnh sự tồn tại của mương nước. Thời tiết có thể làm cánh đồng thay đổi, nhưng mương nước thì vẫn vậy.

“Yoneda, em nghĩ gì về câu chuyện của thầy tu trưởng? Theo em là không có cách nào để tới dị giới sao?”

“Thì cũng chỉ là lấy việc người bị giết làm ẩn dụ cho những thiên tai thường xảy ra ở nơi này thôi. Thời ấy hay có bão, khác với trời đẹp như bây giờ.”

“Vậy sao.”

Từ lúc đó trở đi, chúng tôi vẫn bước cạnh nhau nhưng không nói thêm một lời nào nữa.

Một lát sau chúng tôi mới đến đền thờ. Đi lên những bậc thang ở lối vào chính có thể khiến cả hai bị phát hiện, tôi với Noa đành băng qua đám cỏ trên những con dốc mới tìm được con đường đột nhập vào trong.

Noa có lẽ đã tính tới chuyện này từ trước hay sao mà nàng mặc áo trùm đầu dài tay, quần jeans với giày thể thao, trong khi chiếc áo ngắn tay khiến tôi bị côn trùng tấn công, trên cánh tay có những vết xước như thể tôi vừa mắc phải sợi dây mỏng do ai đó chăng ra vậy.

Chỉ là làm thêm thôi mà tại sao mình phải làm đến mức này chứ.

Tại sao?

Đầu tôi chỉ có thể nghĩ tới những câu trả lời như “vì mình thích”, “sở thích mà” hay “mình cũng chỉ có thế”, rốt cuộc chúng toàn đẩy tôi tới sự chán ghét bản thân vì yêu một công ty đen như Misaoyama. Khoảnh khắc nhận thức điều đó, hai chân tôi bắt đầu chạy một cách nửa vời tới chỗ cái giếng trước khi những suy nghĩ mơ hồ trở thành ngôn từ cố định.

Cái giếng nằm ở một chỗ hơi cao đằng sau chính điện. Khoảng cách giữa hai bên không xa là bao, nhưng để đến được cái giếng thì phải băng qua đường núi, vậy nên người đứng ở trong chính điện hay khuôn viên đền thờ không thấy được xung quanh cái giếng.

“Còn một chút nữa thôi nhỉ.”

Noa lại lẩm bẩm một mình. À không, có thể nàng vừa nói với tôi, nhưng tôi không biết phản ứng ra sao.

Một cái liếc là đủ cho tôi biết cái giếng nằm ở đấy.

Xung quanh cái giếng nhỏ cắm vô số chiếc cọc, cộng thêm sợi dây thừng với những mảnh giấy shide tạo thành một kết giới bài bản.

“Sao giống cái giếng đẻ ra ma quỷ vậy trời.”

“Công nhận.”

“Mấy người này cũng coi phim kinh dị à.”

“Ừ thì, giáo dục phổ thông mà em.”

“Ai lại dạy về Sadako với Kayako ở trường phổ thông chứ.”

Tôi lấy ra chiếc camera với ý định chụp hình, nhưng làm thế nào cũng không thể chụp được một tấm rõ nét.

Chế độ chụp ban đêm cũng vô dụng. Màn hình hiện một màu đen y hệt màn đêm xung quanh.

Đến lúc này mà mày lại hỏng à.

Suy cho cùng, tôi được giao làm trang trắng đen, không thể đưa lên tấm hình đẹp đẽ nào khi xung quanh tối tăm thế này. Tôi quyết định sử dụng tấm hình chụp những miếng ema vào ban ngày.

Trong lúc cất camera vào cặp…

“Ê, chị làm gì thế!”

Tôi không kìm được lòng mình mà hét lớn, dù đã nhỏ giọng từ nãy đến giờ.

Noa đang nhòm xuống giếng sau khi vượt qua kết giới.

“...”

Noa không nói gì. Nàng tiếp tục đưa chân xuống giếng.

“Nguy hiểm lắm, thôi bỏ đi chị ơi.”

Tôi nắm lấy tay Noa.

“Nước đã gần cạn rồi, bên dưới nông lắm.”

Tôi bật đèn điện thoại chiếu sáng thì phát hiện đúng như Noa nói.

Bên dưới có vũng nước nhỏ nhưng chắc là do mưa rơi chứ không phải nước dâng lên. Cái giếng không sâu lắm, bước xuống đây thì vẫn có thể với tay lên mép giếng. Có khi người ta đã lấp giếng cũng nên.

Noa nhặt hòn sỏi rớt gần đó rồi quăng nó xuống vũng nước ở đáy giếng.

Không có tiếng sỏi chạm mặt nước.

“Hai ta xuống thôi. Xuống một chút rồi về.”

“Vâng.”

Giờ chẳng phải là lúc để cãi cọ xuống hay không xuống. Dù gì chúng tôi cũng xuống thôi.

Tôi xuống trước, đỡ Noa ở trên.

Chúng tôi ôm lấy nhau trong không gian không rộng cũng chẳng hẹp ở dưới đáy giếng.

Cơ thể Noa vừa nhỏ bé lại mong manh làm tôi cảm giác nàng sẽ tan biến vào hư không.

“Xin lỗi em, là chị ích kỷ.”

“Có sao đâu mà.”

“Yoneda, chị yêu em.”

“...Em cũng thế…”

Cả hai đâm xấu hổ nên quyết định ra ngoài.

Tôi định nâng Noa lên trên, nhưng cái hẹp nửa vời khiến tôi phải bước ra trước rồi mới kéo nàng lên.

Shide là những miếng giấy trắng hình dích dắc ở các đền thờ Shinto, thường được sử dụng để phân định ranh giới của không gian linh thiêng bên trong đền thờ với cõi phàm tục. Yoneda nhắc tới bộ phim 「貞子 vs 伽椰子」(tựa Việt: Ma nữ đại chiến).