Đến tháng chín là số lượng truyện ma được gửi về lại giảm xuống.
Đúng là ma thường xuất hiện vào mùa hè thật.
Những ngày nóng trên 30 độ vẫn còn tiếp tục, nên mong là bọn ma kiên trì thêm một chút.
Để bên này còn kinh doanh nữa.
Mấy điều đó vụt qua tâm trí tôi.
“Ê, Yoneda.”
Tôi đang đóng gói bản mẫu cho cuốn sách mới xuất bản vào tháng này thì bị bác tổng biên tập gọi lại.
Tôi dừng tay và bước tới bàn làm việc của bác.
“Dạ sao ạ?”
“Ta đọc bài viết tháng này của nhóc rồi đấy, nhóc tự đánh giá mấy điểm? Trên thang điểm 100.”
Tôi cảm giác phần cặn dưới đáy bụng vừa trào lên.
“Bác hỏi làm con thấy ớn thật.”
Bác cứ nói thẳng là không thú vị dùm con đi mà.
“Ở chỗ làm trước ta cũng hay bị cấp dưới nói vậy. Đấy, nhiêu điểm?”
“70… À không, 65… chẳng hạn.”
“Cái này 50 điểm thôi. Toàn những câu chuyện nghe đâu đó rồi. Mấy địa điểm tâm linh cũng chỉ dính dáng tới Taira no Masakado mà mình xào bới không biết bao nhiêu lần.”
“Xin lỗi bác.”
Biết vậy chứ, gần đây chẳng có câu chuyện nào hay ho cả.
Có gì thì phải làm nấy, đó mới là công việc.
Tôi là người viết bài, nhưng cơ bản chỉ ký hợp đồng làm thêm.
Bác có nói chán thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao.
“Đúng là ở cái thời đại này, điện thoại bàn đổ chuông hay ở ghế phụ lái thốt ra tiếng ma dẫn đường gì đó thì vừa cũ rích lại thiếu tính thực tế. Giờ là phải điện thoại với hệ thống điều hướng của xe nhỉ. Có cái tuyển tập những câu không được nói với Siri mà mấy đứa cấp hai xì xào gần đây cũng được lắm…”
“Vậy ạ.”
“Nhóc không định viết lại sao?”
“Dạ không.”
Tôi trả lời thẳng thắn.
Để viết truyện ma có thật thì phải đi điều tra phỏng vấn đàng hoàng rồi viết bài kèm theo ảnh hiện trường, như thế mới tạo ra sự chân thật không giống những tạp chí kinh dị khác. Tôi có phóng đại một vài chi tiết, nhưng không đến mức viết lại hoàn toàn.
Đúng ra, tôi mà làm thế thì chẳng phải bác tổng biên tập mới bực sao.
“Thế còn tự mình sáng tác truyện ma?”
“Đấy cũng chẳng phải truyện ma có thật bác ạ. Bác muốn thì để con làm đặc san những câu chuyện kinh điển cho. Như Sát Sinh thạch của Tamamo-no-Mae chẳng hạn. Kiểu con sẽ tìm văn bản ở thư viện, trích dẫn thông tin, đi tới thực địa chụp ảnh.”
“Hừm… Nhóc hợp làm biên tập hơn là người viết đấy.”
“Vậy ạ?”
“Ta từng là tổng biên tập viên của mảng light novel mà. Ta biết chứ. Nhóc sẽ trở thành một người biên tập tốt.”
“Cảm ơn bác.”
“Lạc đề rồi. Tóm lại là bài viết tháng này chán. Nhưng nhóc không phải là kiểu diễn viên làm kịch tính hóa câu chuyện. Thế thì…”
“Bác tính sao cơ?”
“Nếu nhóc tự mình trải nghiệm thì chẳng phải sẽ viết thú vị hơn sao?”
Bác ta nói cũng có lý.
“Con không có trải nghiệm tâm linh nào đáng để viết bài bác à.”
Không phải là tôi không có trải nghiệm nào như thế, nhưng những thứ kỳ quái mà tôi thấy được trong lúc điều tra thì đều được đưa lên bài viết rồi.
“Ta đâu bảo nhóc không tận mắt nhìn thấy ma thì không được viết bài. Cứ tới điều tra mấy tòa nhà hay lễ hội kỳ quái rồi tự mình trải nghiệm là được.”
Ý bác là truyện ngon không tới thì mình phải tới đón truyện ngon sao.
“Bác nói thì đơn giản, nhưng còn phí điều tra thì sao?”
“Hả? Không có đâu nhá.”
“Vậy là quanh Kanto sao…”
Nghĩ đến công sức tìm kiếm một nơi chưa được đưa vào sách hay bàn tán nhiều trên mạng, tôi lại thấy chút uể oải.
Thôi đến mấy nơi gần Hachioji vậy.
“Không, nhóc tới miền quê cũng được mà. Phí điều tra không có thì lấy cái khác.”
“Cái gì ạ?”
Đến lúc này tôi biết thừa bác ta muốn nói tới điều gì, nhưng không hỏi thì không được nên tôi đành hỏi trong lưỡng lự.
“Kỳ nghỉ hè.”
“...Ra vậy. Chẹp, con biết mà.”
“Sinh viên nghỉ hè đến tháng chín mà?”
“Dạ.”
“Một là nhóc lấy tiền bố mẹ rồi về quê, hai là nhóc dùng tiền làm thêm ở đây đi du lịch với bạn bè hay bạn gái đi.”
Biết ngay mà.
“Con hiểu rồi ạ.” Tôi cúi đầu. “Con cảm ơn bác.”
“Đừng bận tâm mấy công việc tạp nham.”
Ở phía mà bác tổng biên tập không nhìn thấy, bác Higashi bên kinh doanh với cô Sugimoto bên kế toán vừa nhăn mặt với vẻ khó chịu. Ai cũng biết chỉ có bác tổng biên tập được lợi từ lời đề nghị trên, nhưng sự thật là chẳng còn cách nào khác.
Mọi người khó chịu ra mặt nhưng không ai phản đối, có tôi tò mò một chuyện.
“Cho con hỏi một điều được không ạ?”
“Sao?”
“Loạt bài luân phiên giữa Tsuchinoko, Kappa với UFO giờ sao rồi ạ?”
Đúng vậy, thành quả tôi viết ra có thể không tốt cho lắm, nhưng tôi không biết bác ta tính ra sao với những bài viết rác rưởi chỉ thay đúng một chỗ TSUCHINOKO trong tiêu đề “PHÁT HIỆN TSUCHINOKO Ở VÙNG HẺO LÁNH TỈNH X!?” còn nội dung thì bê y chang suốt cả năm trời.
“A, cái đó hả? Cái đó thì mình xào miết nên người đọc cũng chán. Ở số tiếp theo thì ta sẽ thay bằng chó sói Nhật.”
Chẳng hiểu bác luôn.
“Con hiểu rồi. Vậy từ tuần sau con xin phép nghỉ một tuần.”
Taira no Masakado là một samurai thời Heian, người dẫn đầu một cuộc khởi nghĩa chống lại chính quyền ở Kyoto. Ông tử nạn vào tháng 2 âm lịch năm 940 vì một mũi tên bắn trúng trán trong một trận đấu quyết liệt, nhưng những điều quỷ dị xoay quanh nhân vật này kéo dài đến tận ngày hôm nay, đặc biệt là ở Tokyo nơi có ngôi mộ chôn chiếc đầu của Masakado. Tamamo-no-Mae là một nhân vật thần thoại Nhật Bản, và từng là kỹ nữ của Thiên hoàng Konoe. Bản chất của Tamamo-no-Mae là cửu vĩ hồ, và nó bị quân của Thiên hoàng Konoe săn lùng giết chết, hóa thân thành một tảng đá gọi là "sesshoseki" (Sát Sinh thạch). Tảng đá liên lục thoát ra khí độc, giết chết tất cả mọi sinh vật mà nó tiếp xúc. Tảng đá được xem là đã bị phá hủy trong thời kỳ Nam-Bắc triều, và các mảnh đá của nó đã bay đến các phần khác nhau tại Nhật Bản. Tsuchinoko là một loài rắn bí ẩn trong truyền thuyết của Nhật Bản, được nhắc đến nhiều tại vùng Tây Nam Nhật Bản từ thế kỷ thứ VII tới nay. Kappa là một loài thủy quái nổi tiếng nhất trong truyền thuyết Nhật Bản. Chúng sống ở sông, suối và hồ, thích biến trẻ em thành những bữa ăn.