Chương 9
------------------------------------------------------------------------------
Mặt trời đang lên và căn phòng dần được rọi sáng hơn. Thời tiết có vẻ phù hợp để hong khô quần áo của tôi nhưng tôi chỉ phơi trong nhà nên cũng không có tác dụng gì lắm.
Tôi để tâm nhiều hơn đến hương thơm của cô sát thủ cạnh bên. Loại nước hoa gì mà có thể khiến người ta cảm thấy gợi tình đến thế? Đây có phải là thứ được sản xuất một cách tự nhiên? Nếu đúng là vậy chắc tôi sẽ thành lập một thương hiệu nước hoa cao cấp cho riêng mình.
“Sao bọn mình không mở một cửa hàng nước hoa nhỉ ?”
"Anh đột nhiên nói cái quái gì vậy? Anh đọc trúng cuốn sách lạ nào rồi hả?"
Tôi ngồi cạnh ả sát thủ, đang chăm chú nghiền ngẫm quyển sách nhưng lại chả hiểu nó đang nói cái gì hết. Giống như khi bạn vừa học bài vừa nghe nhạc max volume vậy. Cô sát thủ như thể tò mò về cuốn sách tôi đang đọc, cô ấy rướn thẳng người lên một chút và liếc nhìn vào cuốn sách của tôi.
"...Tôi không nghĩ anh nên đọc những thứ như này trước mặt người khác."
Cô sát thủ lẩm bẩm khi nhìn sang cuốn sách mà tôi đang đọc. Nhân tiện cuốn sách tôi đang đọc có tên là ''Nghệ thuật quyến rũ phụ nữ''.
Tôi đã để nó trên kệ sách và nghĩ rằng mình chẳng dính dáng gì đến nó. Giờ đây nó sắp trở thành cuốn kinh thánh của tôi nên tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu.
Cô ấy chỉ vào cuốn sách tôi đang đọc và châm chọc tôi vì đọc thứ này.
“Tôi không nghĩ thứ anh đang đọc thực sự hữu hiệu đâu, không đời nào có một người phụ nữ lại đổ vì những trò này ngay tắp lự được. Kể cả nếu có đi chăng nữa thì cô ta sẽ là một người phụ nữ hạng hai mà thôi."
"Thật sao... Tôi đang rảnh đây, cô có muốn thử không?"
“…Tôi có linh cảm xấu về việc này.”
Dù sao thì cô sát thủ cũng không thể thoát khỏi đây nên tôi có thể bất cứ điều gì mình muốn. Theo cuốn sách này việc đầu tiên là gì nhỉ?
Trước hết... là Kabe-don nhỉ? Ngay cả tôi cũng biết. Tôi thất vọng vì sự không đáng tin cậy của cuốn sách này, nhưng không thử thì sao mà biết và tôi cũng chẳng có gì để mất cả.
“C-cái gì…”
Cô sát thủ có vẻ hơi lo lắng, tự hỏi tôi sẽ làm gì. Tôi di chuyển tới phía trước cô sát thủ và tiến thẳng đến bức tường. Sau đó tôi tì khuỷu tay vào bức tường cạnh cô ấy. Mặt tôi bắt đầu lại gần hơn.
Khi vừa mở mắt ra tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô sát thủ, miệng cô ấy há hốc. Quả là một nước đi thiên tài. Kabedon!
Người ta nói đó là một “kỹ thuật làm phụ nữ gục ngã”. Tôi chắc chắn mình có thể phải lòng cô ấy. Đôi mắt ấy hút lấy hồn tôi. Và đôi môi đỏ mọng tuyệt đẹp ấy.
Tuy nhiên tôi vẫn lẩm bẩm một câu mà chắc chắn sẽ cưa đổ mỗi cô gái xinh đẹp.
"Đừng tưởng rằng em có thể chạy trốn khỏi ta..."
"Hya, chào..."
Tên sát thủ có vẻ rụt rè hơn bình thường, có lẽ là đang diễn. Cô ấy né tránh việc giao tiếp bằng mắt với tôi. Tôi chợt nhận ra rằng mình đang phun ra những lời đầy xấu hổ, tôi lùi lại cùng với một cảm giác hơi trống rỗng.
"Sao nào? Tôi suýt nữa là thành công rồi đúng không?"
"Không dễ vậy đâu cha. Kabedon chỉ hợp với shoujo manga thôi."
Tên sát thủ háo hức phủ nhận điều đó. Kabedon không có làm ăn được gì hết. Nói vậy chứ nó hiệu quả với tôi lắm à nghen.
"Cái gì? Sát thủ đọc shoujo manga à."
Tôi chỉ bộc lộ điều mình nghi ngờ thôi. Tôi cứ tưởng như cô sát thủ không để tâm đến tình yêu hay bất cứ thứ gì tương tự. Tên sát thủ có vẻ hơi xấu hổ và trừng mắt nhìn tôi,
"Vậy thì sao chứ?"
"Tôi tưởng cô là một phụ nữ chín chắn. Muốn tôi làm thêm nhiều thứ trong shoujo manga cho cô không?"
“Tôi nói với anh bao nhiêu lần là tôi đã từ bỏ làm phụ nữ từ lâu rồi nhỉ! …”
“Này có giống như một người đã bỏ rơi ‘bản ngã’ của mình không?”
Tôi cho tên sát thủ xem khuôn mặt mà mình đã chụp ngày hôm qua, hình cô ấy chờ đợi một nụ hôn. Mặt cô ấy đỏ bừng lên và vặn vẹo chiếc còng tay.
"Này, đợi đã. Anh để nó làm hình nền điện thoại thiệt hả trời! Đổi nó đi! Nếu không, tôi sẽ giết anh nếu cái này lộ ra."
"Vậy thì tôi không thể cởi nó ra được rồi. Tôi sẽ chỉ tháo nó ra khi tham dự đám cưới của hai ta."
"Nếu tôi tháo nó ra cho đám cưới, tôi thà để nguyên vậy. Tôi sẽ chết ở đây."
Tên sát thủ khịt mũi và tôi cười toe toét khi nghe điều đó. Cô sát thủ lặng lẽ nghiêng đầu sang một bên thắc mắc.
"Vậy thì hãy ở bên nhau cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta."
Trong tình huống này, thì câu này nghe khá đáng sợ. Nói xong tôi đi vào bếp làm bữa trưa. Tôi đoán thực đơn trưa nay sẽ là mì Ý Neapolitan.
Một điều khác khiến tôi không khỏi bật cười là khi nhìn thấy cô sát thủ sau lưng tôi đang cố gắng tháo còng tay một cách đầy tuyệt vọng.