Chương 14
------------------------------------------------------------------------------
Sau khi cô sát thủ đã ngừng khóc, đôi mắt ấy đã đỏ hoe vì dụi mạnh và ngay lúc lấy lại chút bình tĩnh, cô đã lên tiếng xin lỗi. Mặc dù với tôi thì lời xin lỗi đó chẳng cần thiết mấy, nhưng nếu điều đó khiến cô ấy thấy thoải mái hơn thì tôi sẽ chấp nhận.
“Xin lỗi nhé. Mặc dù tôi cũng không hiểu tại sao, nhưng nước mắt cứ không ngừng tuôn ra.”
Sát thủ cúi đầu xin lỗi, gương mặt đó hơi đỏ lên và cô ấy gãi gãi má vì ngượng ngùng. Nhìn vẻ ngại ngùng đó, Tôi quyết định cố gắng biến tình huống khó xử này thành một trò đùa.
“À thì... chỉ có mỗi sát thủ thể hiện điểm yếu của mình thì có vẻ không công bằng lắm. Vậy nên tôi cũng muốn cho cô thấy điểm yếu của mình.”
“Không, đừng bận tâm. Tôi chỉ tự dưng khóc vậy thôi.”
“Điểm yếu của tôi là ở chỗ này.”
Tôi cởi chiếc áo trên ra và sát thủ bất ngờ mở to mắt ngạc nhiên trước hành động đó. Cô ấy lấy tay che mắt, nhưng vẫn liếc nhìn qua các kẽ hở giữa ngón tay.
“Phần lưng ấy mà, đoạn giữa hai xương bả vai có lẽ là điểm yếu của tôi.”
“Ý anh là về mặt thể chất à!? Anh có bị khờ không vậy?”
Tôi quay lưng lại để sát thủ có thể nhìn thấy. Cô ấy liếc nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, nhưng cũng nhẹ nhàng dùng ngón tay lướt qua chỗ tôi chỉ.
“Áaaa...///”
“Ngốc à. Đừng có phát ra mấy âm thanh kì lạ đó, Sagami. Nghe như thể chúng ta đang làm chuyện gì không lành mạnh vậy.”
“Hả, chẳng phải đây là màn dạo đầu à? Tôi cứ tưởng mình sẽ tiếp tục như thế này cho đến khi lên giường luôn chứ.”
“Haaa~”
Sát thủ thở dài thật sâu, rồi vỗ mạnh vào lưng tôi. Một âm thanh lớn vang lên khắp phòng, như thể có quả bóng bay vừa nổ tung. Cùng với âm thanh đó, sát thủ lẩm bẩm điều gì đó.
“Lúc nãy…”
“Cô mới nói gì đó à?”
“Tôi vừa nói ‘Chết đi, đồ ngốc’.”
Nói xong, cô ấy cúi đầu xuống. Trong khi tôi vừa xoa lưng vừa khen ngợi cô.
“Cô là kiểu sát thủ thích bạo lực hả? Cái vỗ đó thật tuyệt đấy.”
“Ghê quá… Tôi đúng là đồ ngốc khi có chút hiểu lầm về anh. Đúng là Sagami vẫn là Sagami.”
“Hiểu lầm gì chứ?”
“Không biết, quên rồi. Mà chưa có bữa tối à?”
Sát thủ than vãn về bữa tối với vẻ mặt bất lực và thậm chí còn đập tay xuống đất thúc giục. Có vẻ cổ đã quen dần với cuộc sống ở đây. Cô ấy ngả người xuống và trông có vẻ thoải mái. Nhìn cô nàng lúc này, khó mà tin được cô từng là sát thủ.
Mà, nói thật thì từ nãy đến giờ tôi vẫn ở bên cô, nên là chưa chuẩn bị gì cả. Tôi bắt đầu nói chuyện phiếm về việc nấu ăn.
“Cô biết nấu ăn không?”
“Ừm, tôi sống một mình nên cũng biết đôi chút.”
Tôi cứ tưởng cô ta sống đơn độc trong căn phòng mà đồ ăn được đưa đến, nên khá bất ngờ khi biết cô ấy biết nấu ăn. Thực ra, một căn hộ một phòng mà có đầy đủ tiện nghi cũng thật khó để tưởng tượng. Tôi không nghĩ cô ấy là kiểu người có thể tự nấu ăn nên cũng khá sốc.
“Cô muốn nấu cùng với tôi không? Tôi cũng không muốn cứ giữ cô ở mãi một chỗ.”
“Anh có chắc là muốn làm vậy không? Tôi có thể giết anh đấy.”
Nói rồi, cô ta liếc tôi với ánh mắt sắc lạnh. Nhưng tôi, người vừa mới chứng kiến cảnh cô ấy khóc lóc thảm thiết, vẫn đang giữ vẻ bình tĩnh.
“Cô sẽ buồn nếu không có tôi ở đây mà.”
Tôi trêu đùa, khiến sát thủ giật mình và ngồi ngay ngắn lại.
“Cái… cái gì!?”
“Nếu mà bị cô giết thì tôi cũng mãn nguyện rồi.”
Nói xong thì tôi mở còng tay ra. Cô sát thủ đứng dậy, nhảy nhẹ một cái sau đó duỗi người một chút, rồi quay lại đối diện với tôi.
“Sagami, anh quá tử tế. Trong ngành này, tử tế là thứ không cần thiết nhất. Vì sự tử tế đó, anh có thể mất mạng đấy.”
“Nhưng mà đấy không phải là sự tử tế, mà là tình yêu. Đừng nhầm lẫn nhé.”
“Lại nói mấy thứ đó để đánh trống lảng nữa rồi. Nhưng cũng nhờ cái tình yêu gì đó mà tôi được cứu, nên tôi cũng không muốn phàn nàn.”
Vừa nói xong, cô ấy né tránh ánh nhìn của tôi và bắt đầu chơi đùa với các ngón tay, rồi cười một cách vụng về. Cuối cùng, cô mở miệng nói.
“Một ngày nào đó, tôi cũng hy vọng có thể hiểu được cái thứ gọi là tình yêu đó… anh nghĩ sao?”
“Hiện tại thì tôi đang tràn ngập tình yêu với cô đó. Thật sự, tôi yêu em nhiều lắm đấy!”
Tôi phóng tới ôm lấy cô ấy, nhưng sát thủ nhanh chóng né sang một bên và cười khúc khích nhìn lại tôi. Cô giấu hai tay ra sau lưng, rồi với giọng nhẹ nhàng, cô nói.
“Cảm ơn anh vì đã cho tôi mượn bờ vai. Rồi một ngày nào đó, tôi sẽ kể cho anh nghe về quá khứ của tôi nhé.”
“Ừ, đã là người chồng thì phải biết hết mọi thứ về vợ mình chứ.”
“Chồng gì chứ? Thôi thì nhờ anh vậy.”
Nói thế, cô sát thủ vẫy tay nhẹ nhàng và bước nhanh về phía bếp.
Nhìn bóng lưng ấy, tôi tưởng tượng ra một viễn cảnh trong tương lai, khi mà cô ấy nói câu “Anh muốn ăn cơm trước? Hay muốn tắm trước? Hay là muốn em?” và tự mỉm cười thỏa mãn.