Chương 17
------------------------------------------------------------------------------
Trước mặt tôi là đĩa cơm trứng với hai chữ "BIẾN THÁI" được viết rõ ràng trên đó. Tôi nhìn về phía nữ sát thủ với ánh mắt đầy trách móc, trong khi cô ấy đáp lại tôi bằng ánh mắt kỳ quặc đầy thắc mắc.
“Ăn nhanh lên kẻo nguội. Đừng có nhìn tôi mãi thế, lo ăn đi.”
“Không cần phải giục đâu. Cơm trứng thì có biết chạy đâu mà sợ. Itadakimasu.”
Tôi đưa miếng cơm trứng nóng hổi vào miệng. Mùi vị mềm mịn của trứng như đang tan chảy và hòa quyện với vị chua nhẹ của cà chua, làm nổi bật lên vị ngon của từng nguyên liệu.
Tôi dùng tay đỡ lấy một bên má của mình, dường như sắp rơi xuống vì độ ngon. Miệng thì cứ liên tục mở ra theo nhịp di chuyển của muỗng và chẳng mấy chốc đĩa cơm trứng trước mặt đã bị chén sạch.
“Ngon quá! Cho gặp đầu bếp với, tôi muốn nói lời cảm ơn!”
“Dạ vâng, đầu bếp đây ạ,” nữ sát thủ cúi đầu nhẹ đáp lại lời tôi.
Cử chỉ ấy khiến tôi phản ứng một cách quá khích.
“Ôi trời! Không ngờ đầu bếp lại là một cô gái xinh đẹp thế này. Tiếp theo có thể cùng tôi tổ chức một bữa tiệc riêng trong phòng tôi không?”
“Cái thế giới quỷ quái nào mà lại đi tán tỉnh đầu bếp như vậy hả?”
“Vì cô sát thủ đáng yêu quá mà, nên tôi mới lỡ phải lòng mãi đấy.”
Trong khi tôi cứ liên tục thốt ra những lời nói đầy xấu hổ, mặt nữ sát thủ đỏ bừng như sốt cà chua, chỉ biết lí nhí đáp lại.
“Dù sao thì món cơm trứng của cô thật sự rất ngon.”
“Thế thì tốt rồi. Lâu rồi tôi mới nấu ăn, không biết thế nào nữa.”
Nói xong, cô ấy làm điệu bộ lắc chảo. Có lẽ do dạo này cô ấy ít nấu nướng, hoặc đã quen với việc có người khác nấu ăn cho.
“Thế tại sao dạo này không nấu ăn nữa vậy? Có phải có anh chàng nào nấu ngon hơn hay sao...”
Nghe tôi nói, cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu rồi chỉ thẳng vào tôi, với ánh mắt đầy trách móc.
“Tôi đã dành thời gian để tìm hiểu về anh đấy. Xem anh đi đâu, làm gì, xuất thân thế nào, học hành ra sao.”
“Trời, điều tra tôi kỹ thế cơ à? Cô làm tôi ngại quá đấy.”
“Anh còn cố ý để lại dấu vết nữa. Mà này, học vấn của anh tra mãi cũng không thấy gì.”
Nữ sát thủ nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ. Thật ra tôi chưa bao giờ học cấp ba hay đại học nên cũng chẳng có gì để đào bới.
Nhưng nếu thi đại học, tôi cũng đủ sức vào được trường danh giá. Sự tự tin ấy làm tôi muốn trở thành người đàn ông đáng tin cậy để có thể chăm sóc cho cô ấy.
Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi, nữ sát thủ bất ngờ chuyển chủ đề và hỏi một điều chẳng liên quan gì.
“Tôi muốn đi tắm.”
Rồi cô ấy nhìn tôi chằm chằm, chờ đợi sự đồng ý. Tất nhiên là tôi đồng ý ngay, nhưng muốn trêu chọc cô ấy một chút.
“Nếu em tắm cùng tôi thì được.”
“Tôi... không mấy tự tin vào vóc dáng của mình lắm, nên không muốn đâu.”
“Hả... Vậy là em đồng ý tắm cùng tôi à?”
Nữ sát thủ giật mình rồi lắc đầu nguầy nguậy.
“Không phải. Nhưng mà, chẳng lẽ anh không muốn nhìn thấy tôi với mái tóc ướt sao?”
“Muốn chứ!”
“Vậy thì cho tôi đi tắm nhé.”
“Được thôi!”
“...Đồ dễ dụ.”
Nói xong, nữ sát thủ đứng dậy, liếc nhìn tôi như muốn cảnh báo.
“Tuyệt đối không được nhìn trộm đấy. Nếu nhìn trộm, tôi sẽ giết anh.”
Nói xong cô ấy đi vào phòng tắm. Tôi chợt hiểu rằng kẻ thù lớn nhất của tôi chính là bản thân mình.
Giữa cái siêu tôi bảo rằng mình không nên nhìn trộm và ham muốn của cái ấy cứ thôi thúc bản thân. Sau bao đắn đo, cuối cùng tôi cũng đưa ra quyết định của mình.