Chương 8
------------------------------------------------------------------------------
Ngày mới của tôi bắt đầu khá là sớm, chuông thức báo thức đã reo lúc 5h30. Tôi trở nên thiếu ngủ đến mức chỉ có thể chợp mắt được một lát và thức dậy với cảm giác thoải mái.
Tôi khẳng định mình chỉ là ngủ ít nhưng nếu đến bệnh viện chắc họ sẽ chẩn đoán tôi bị mất ngủ.
Lạnh thật……. Dù mùa xuân đang cập bến nhưng hiện vẫn đang là mùa đông. Mình đang làm gì thế? Tốt nhất là mình không nên bị cảm lạnh. Tấm futon không ở trên giường nên tôi kiểm tra xem nó có rơi xuống gầm không.
Rồi tôi dần dần lấy lại sự tỉnh táo và hồi tưởng lại những gì đã xảy ra vào hôm qua. Tôi đã đưa tấm futon cho cô sát thủ.
Ngày hôm qua tôi không mấy để tâm đến việc này vì có rất nhiều thứ khác phải lo nhưng bây giờ nhiệt độ ngoài trời vẫn lạnh như mọi khi.
Tôi sẽ pha một ly cà phê nóng. Nay là thứ bảy và tôi không phải đi làm. Vậy nên giờ tôi có thể thư giãn. Tôi có nên đọc sách không? Nghĩ lại thì tôi chắc hẳn đã tích được khá nhiều manga.
Với suy nghĩ đó tôi đi từ phòng ngủ ra phòng khách và rồi tôi được chứng kiến nàng sát thủ tựa như thiên thần. Rốt cuộc chắc là cô ấy vẫn luôn cảnh giác ngay cả sau khi tôi đã đi ngủ. Cô ấy đang ngủ một cách ngon lành.
"Dễ thương quá đi..."
Trời hôm qua khá tối nên tôi không thể nhìn rõ mặt cô ấy nhưng cổ vẫn có một khuôn mặt gọn gàng. Khuôn mặt có chút gợi cảm ấy hoàn toàn chuẩn gu tôi.
Nói một cách đơn giản thì trang phục của nàng sát thủ rất gợi tình. Trên thực tế tôi có cảm giác nó khá hở hang. Tôi không thể giấu nổi sự ngạc nhiên khi nghĩ rằng cô ấy sẽ giết tôi trong bộ trang phục như vậy.
Tôi đi đến kết luận rằng có thể cô ta đang cố tấn công tôi theo một kiểu khác, nên tôi bắt đầu đun cà phê trong khi đang ngáp. Sau đó tôi vào phòng tắm, đánh răng, dọn giường rồi đi đến chỗ sát thủ.
"Má cô ấy mềm quá! Ý mình là khuôn mặt khi ngủ của cô ta dễ thương quá."
Khuôn mặt đang ngủ mà không chút phòng vệ nào của cô sát thủ đáng yêu đến mức khó có thể tin rằng cô ấy chính là tên mồm mép sắc bén tối qua.
Khi tôi nhìn thấy cô ấy ngủ trong khi đang ôm lấy tấm futon của mình, tôi bắt đầu nghĩ rằng việc mình chịu lạnh không còn quan trọng nữa. Đúng vậy, việc em ôm tấm futon của anh có nghĩa là em đã trở thành vợ anh.
Tôi không thể không chụp ảnh cô sát thủ đang như vậy bằng điện thoại của mình. Nếu cô ấy nổi giận thì cứ để cổ bùng phát vậy .
Trong lúc đó tên sát thủ tỉnh dậy và dụi mắt. Dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, cô ấy nhìn xung quanh và dường như đã nắm bắt được tình hình hiện tại của mình.
"Hả?... Ha! Sagami... Khuôn mặt đầu tiên tôi nhìn thấy khi thức dậy vào buổi sáng lại là anh. Đây quả là lần thức giấc tồi tệ nhất mà tôi từng trải qua trong một thời gian dài."
“Khuôn mặt đầu tiên tôi bắt gặp khi tỉnh dậy là của cô sát thủ. Đây là lần thức dậy tuyệt vời nhất của tôi sau một thời gian. Cà phê đây.’’
Cô sát thủ nhận ly cà phê mà tôi đưa cho. Tôi đoán việc cô ấy ngừng kiểm tra để đảm bảo nó không có độc có nghĩa là cổ đã tin tưởng tôi một chút. Hoặc có lẽ cô ấy vẫn còn hơi buồn ngủ?
“Nhưng đã bao nhiêu năm rồi tôi chưa thức dậy vào buổi sáng và có người ở bên cạnh mình nhỉ?”
Tên sát thủ lẩm bẩm trong khi nhấp một ngụm cà phê với nụ cười hơi yếu ớt. Không như sát thủ, tôi trả lời một cách thản nhiên khi đang dựa vào ghế sofa.
“…Hmm? Cô sát thủ sống ở đâu?”
“Đó là một căn phòng trong viện nghiên cứu. Hầu như không có ai đến đấy cả, căn phòng đó khá rộng rãi , ở đó tôi được chuẩn bị hầu hết thức ăn, quần áo và chỗ ở.”
“Cái gì, cô đang cố lăng mạ tôi vì đã trói cô vào cột quá lâu rồi à?”
Với ý nghĩ đó, tôi bước ra khỏi ghế sofa và ngồi bệt xuống đất. Khi tên sát thủ nhìn thấy hành động của tôi, cô ấy phủ nhận rằng mình không hề có ý như vậy.
"Ừ, tôi cũng không thích nơi này, nhưng tôi cảm thấy viện nghiên cứu đó là một nơi vắng vẻ, tôi không nhớ lắm, lúc đó tôi không tiếp xúc với ai cả."
Cô sát thủ bình tĩnh kể cho tôi nghe câu chuyện làm sao cô ta đến được đây. Mặc dù tôi không hỏi nhưng cô ấy lại kể cho tôi nghe một vài chuyện. Bầu không khí trở nên căng thẳng đến mức tôi quyết định đùa giỡn chút để làm dịu lại cho cảm giác nhẹ nhõm hơn.
"Chuyện xưa về cô sát thủ là sao vậy? À chính là nó. Đại loại như, 'Tôi muốn anh yêu tôi của quá khứ chứ không phải tôi của hiện tại.///'"
"Huh... Tôi thật ngu ngốc khi nói cho anh biết."
Nói đến đó, tên sát thủ thở dài trong sự bực tức. Nhưng tôi không thực sự thất vọng, tôi cảm thấy có nghĩa vụ phải làm vậy. Nhìn thấy cô ấy như thế tôi lại buồn cười.
"Tôi nói xạo đó. Tôi yêu cô, sát thủ, bất kể quá khứ của cô."
"Tôi không biết nữa. Tôi đặc biệt không muốn anh thích tôi."
“Sát thủ-chan là một tsundere.”
Tôi cười khi nói điều đó. Sát thủ thầm lặng dường như cảm thấy nói gì cũng vô ích, lần tiếp theo cô ấy lên tiếng là khi đã uống xong ly cà phê.
"Chà, tôi cảm thấy như đang nói chuyện với anh làm tôi cảm thấy khá vui. Nhưng chỉ có một chút thôi."
Cô sát thủ nói như thể đang mong chờ điều gì đó. Tôi có cảm giác như đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động với tôi, nhưng nếu tôi khen cô ta dễ thương, có lẽ cô ta sẽ không làm như vậy nữa.
Đó là lý do tại sao tôi trả lời tương đối rõ ràng.
“Tôi hiểu rồi, điều đó thật tuyệt.”
"Ể? Anh không định nói gì nữa à?"
Quả như dự đoán, tên sát thủ nhìn tôi với vẻ mặt hơi thất vọng. Nhìn thấy khuôn mặt đó, phần ranh mãnh bên trong tôi bị kích thích.
"Cái gì? Cô nghĩ rằng tôi sẽ khen cô dễ thương à? Cô kỳ vọng quá nhỉ?"
Tên sát thủ trông như bị mất cảnh giác và tai cô hơi đỏ ửng lên. Cô ta nhìn tôi như một chú cún, cố gắng dụ dỗ tôi.
"Không đúng! Điều gì làm anh tự mãn vậy? Anh đi chỗ khác đi."
Nói rồi tên sát thủ quay đi. Trước hết đây là nhà tôi nên tôi không thể đi đâu được. Ngoài ra người ta thường hay muốn ở lại khi họ được yêu cầu rời đi đâu đó.
Tôi quyết định ngồi đọc sách bên cạnh nàng sát thủ vào ngày nghỉ này của tôi.