Tôi đã nói với nữ sát thủ người tính lấy mạng mình rằng “Tôi không muốn tới lúc chết mà vẫn còn tem, vì vậy làm ơn hãy là lần đầu của tôi.”

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

Lanquin

"Em không thể dụ dỗ ai đó rồi bỏ đi như vậy được."

1 2

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

(Đang ra)

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Jajamaru

Không còn cách nào khác, tôi đành phải sử dụng sự dễ thương vô đối của Yumie để có thể mang lại nụ cười cho gia đình của mình thôi!

39 2684

The Villainess Becomes a Commoner

(Đang ra)

The Villainess Becomes a Commoner

Hiduki Shihou

Sau khi bị sát hại, kiếp sau của tôi là tiểu thư nhà giàu bị cả thiên hạ căm ghét!? Không chỉ vậy, đây là tương lai vài năm sau khi tôi qua đời, chuyện quái quỷ gì vậy? Còn nữa, tôi đâu biết làm sao đ

35 4231

Thằng bạn thân (tự nhận) nói rằng đã cắm sừng tôi khi hẹn hò với bạn thuở nhỏ của tôi, nhưng tôi còn chả thích cô ấy từ ban đầu nên NTR không có tác dụng đâu

(Đang ra)

Butsuriteki ni Koritsu shiteiru Ore no Koukou Seikatsu

(Đang ra)

Butsuriteki ni Koritsu shiteiru Ore no Koukou Seikatsu

Kisetsu Morita

Cậu đã vô tình phát hiện ra bí mật của cô ấy, vì thế cô đã đề nghị trở thành bạn của cậu. Trước đề nghị đó trái tim cậu loạn nhịp vì sung sướng, tuy nhiên, cậu đã quên mất một điều quan trọng.

11 411

The Warrior's Ballad

(Đang ra)

The Warrior's Ballad

Dodongpa, 도동파

Duy chỉ có linh hồn thanh khiết nhất mới có thể trở thành vì sao rực rỡ nhất. Và vì sao rực rỡ nhất cũng là thứ nguy hiểm nhất.

1 3

Chương 1-30 - Chương 01

Chương 01

------------------------------------------------------------------------------

Đó là năm 210✕. Một người đàn ông bị thương nặng ở chân phải và không thể đi lại bình thường, đi bộ một mình vào ban đêm dọc theo một con phố được thắp sáng bằng đèn đường. Anh ta để lại trên đường một vệt máu.

* * *

Tôi tên là Keisuke Sagami. Hiện tại tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường.

Hồi còn trẻ tôi là một đặc vụ chuyên bảo vệ bí mật quốc gia. Những việc tôi làm được cho là “dơ bẩn”, nhưng tôi phải từ chức sau một vài sự cố để có thể tận hưởng cuộc sống thường nhật một cách an toàn.

Nhưng giờ đây mạng sống của tôi đang bị đe doạ. Giờ tôi nghĩ lại thì chuyện đó là hiển nhiên bởi tôi đã biết quá nhiều bí mật của họ. Họ không thể để một người như tôi an nhàn tự do được, vì bí mật của họ có thể bị tôi tiết lộ bất cứ lúc nào. Đây chắc là những gì họ đã quyết định. Bằng cách nào đó tôi đã thoát khỏi lần ám sát đầu tiên với tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, nhưng có lẽ vì nhiều năm không hành nghề nên tôi đã bị trúng đạn chì vào chân phải, loại đạn mà tôi đã bắn vào cơ thể của những người khác nhiều lần đến mức giết chết họ.

May mắn thay, có vẻ như nó không có độc.

Tạm thời tôi đã trốn thoát, nhưng một sát thủ hàng đầu có lẽ đang đến tìm tôi. Tôi đã làm những gì mình có thể.

Nhưng... Tôi không thể dễ dàng chết như vậy được.

Kinh nghiệm nhiều năm làm đặc vụ đã rèn giũa đôi tai của tôi để có thể nghe thấy được những tiếng bước chân cùng với đầu óc nhạy bén để cảm nhận những điều bất thường ở xung quanh. Tôi không phải là một con người bình thường. Đây là những khả năng tôi có được để đổi lấy cuộc sống bình dị. Tôi đưa tay theo hướng trực giác mách bảo. Và tôi đã bắt được bàn tay của tên sát thủ đang lén lút tiến về phía lưng mình. Đã lâu rồi tôi không sử dụng kỹ năng của mình, vì vậy tôi vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa sợ hãi trước sức mạnh của chính mình.

Khuôn mặt của tên sát thủ có vẻ hơi méo mó vì hắn đã bị chụp ảnh ngay khi quay lại và hắn không thể nhìn rõ. Tôi có thể cảm nhận được cơ thể của tên sát thủ đang run rẩy.

“──Cái gì thế này? ”

“Tính mạng của tôi đang bị đe doạ, vì vậy đây chỉ là trường hợp sức mạnh siêu phàm trong khẩn cấp cô biết đấy. Sát thủ, liệu có thể tha mạng cho tôi không?”

“Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Tôi phải giết anh. Đó là mệnh lệnh.”

“Tôi hiểu rồi…”

Tên sát thủ có cách nói chuyện của người máy này dường như là một người phụ nữ, dựa trên cánh tay mảnh khảnh mà tôi đang cầm. Nhưng chuyển động của cô ấy là của một sát thủ, thậm chí là một nhất đẳng sát thủ. Những chuyển động này là của người có kinh nghiệm nhiều năm trinh chiến.

“Vĩnh biệt, Sagami.”

“Cảm ơn vì đã nhớ tên tôi…”

Tôi tạm thời buông tay cô ta và nhảy lùi lại nhưng chân phải của tôi từng bị một viên đạn chì găm vào, không thể cử động tự do. Một tay bắn tỉa có thể vẫn đang nhắm vào tôi. Tôi nghĩ rằng tình thế trở nên vô vọng rồi.

“Tại sao anh lại cố gắng để sống sót như vậy? Trong một thế giới như này, sống thật lâu chi cho đau khổ thêm.”

"Tôi cũng cho là vậy..."

Tôi đã phạm phải những tội ác khủng khiếp đến mức không lạ gì khi nói rằng tôi không đáng để sống trên thế giới này. Nhưng tôi vẫn có lý do tại sao phải sống ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải phơi bày bản thân mình trước sự xấu hổ như vậy.

Tôi chẳng làm gì khác. Dù sao thì tôi cũng sẽ chết kể cả khi tôi im lặng. Tôi cũng có thể nói hết ra và chết.

“Tất nhiên rồi… Tôi sẽ nói điều này lần cuối. Tôi còn trinh đó! Tôi không thể chết cho đến khi được bóc tem! ”

“Hử… cái gì cơ?”

Cô sát thủ có vẻ mặt thất vọng đến nỗi tôi có thể nhìn thấy qua lớp mặt nạ của cô. Tất nhiên là cô ấy thất vọng rồi. Một gã điên được gọi là đặc vụ mạnh nhất đã tuyên bố mình là trai tân .

“Nếu bây giờ cô giết tôi, tôi sẽ nguyền rủa cô vì đã giết một gã trai tân.”

“Kể cả khi anh nói thế với tôi, thì nó──.”

“Dù sao thì với cơ thể săn chắc và gợi cảm đó, cô có thể lấy đi lần đầu tiên của tôi không?”

“Cái gì cơ, hả???”

Rõ ràng là cô ấy bị sốc đến mức tôi tự hỏi liệu cô ấy có thực sự là một sát thủ không.

Có lẽ vì tôi đang trên bờ vực tử vong nên có thể giữ được bình tĩnh nhưng quả thật nữ sát thủ có một vóc dáng rất đẹp. Đúng như mong đợi, những cô gái thể thao thật tuyệt.

Thật không may ngực cô ấy cứ như không có, nhưng cơ bụng của cô ấy, thứ mà có được thông qua quá trình tập luyện, chắc chắn là rất gợi cảm. Tôi đã mơ về thứ này nhiều lần.

“Đ-đừng nhìn tôi như vậy! Tôi không phải loại người đó…. ”

Khi tên sát thủ này bắt đầu hành xử như một người phụ nữ, tôi cho cô ta thấy chênh lệch giữa hai người lớn đến mức nào, bọn họ nói rằng tôi là kẻ mạnh nhất. Tôi không thể sử dụng chân phải của mình, nhưng tôi vẫn có thể di chuyển! Liệu tôi có làm được không?

“Chết tiệt!”

“Nếu cô để lộ sơ hở, điều đó có nghĩa là cô là một sát thủ hạng xoàng, cô biết điều đó chứ?”

Một bàn tay hình lưỡi dao đập vào cổ cô ta. Ả sát thủ trở nên bất tỉnh, cô ấy quỳ xuống và ngã về phía tôi.

Tôi ôm chặt sát thủ trong tay và chạy nhanh nhất có thể đến nơi trú ẩn của mình. Lúc đó tôi tranh thủ tôi chạm nhẹ vào mông cô, đó là một cái chạm nhẹ nhàng dễ thương.