Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1519

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

43 1179

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 5

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

Tập 01: Amane Miyabi - Chương 44: Lựa chọn dao động, số phận bị giam cầm

Gió lạnh thổi qua sân thượng, tôi đứng sững.

Lời Godai-senpai dính chặt trong tai tôi.

Vừa nãy, biết tiểu thuyết của Kei bị đạo, tôi sốc, đầu óc rối loạn, giận dữ xen lẫn.

Như nhìn thấu sự hoảng loạn của tôi, Godai-senpai chậm rãi bước tới. Bước chân đầy tự tin, như nắm hết mọi thứ.

Anh ta đút một tay vào túi, tay kia lấy điện thoại.

“Rồi–” Ngón tay lướt trên màn hình.

Linh cảm xấu khiến tôi nín thở.

Godai-senpai cười nham hiểm, chìa màn hình về phía tôi.

“Nhìn quen không em?”

Tim tôi đập mạnh.

“…Hả!?”

Màn hình hiện cảnh đêm ở công viên, tôi và Godai-senpai suýt hôn.

“C-Cái gì thế!?” Tôi nhìn chằm chằm, không tin.

Đúng là đêm đó, anh ta tiến tới. Nhưng tôi đã lùi lại mà không hôn.

Vậy mà bức ảnh trông như chúng tôi đang hôn.

Aoi bên cạnh cứng người.

“Miyabi… là thật sao…?” Aoi hỏi, giọng run.

“Không! Mình không có làm thế!” Tôi hét.

Tôi không thể nào làm chuyện đó được.

Chắc chắn là nhầm lẫn.

Godai-senpai nhướn mày, như thích thú nhìn tôi hoảng loạn.

“Hừ, phủ nhận quyết liệt nhỉ?”

“Dĩ nhiên! Chuyện này tuyệt đối không có!” Tôi gào.

Nhìn tôi, anh ta nhún vai.

“…Ừ, cơ mà với anh sự thật chẳng quan trọng.”

“Không quan trọng ư?” Tôi sững sờ.

“Đúng. Quan trọng là nó trông thế nào thôi.” anh ta lắc điện thoại, cười nham hiểm.

“Nghe này. Aizawa Kei, giờ là người của công chúng nhờ bộ phim được công bố. Tiểu thuyết thằng đó viết ‘Câu chuyện dành cho hai người bạn thanh mai trúc mã’ được ca ngợi như câu chuyện tình đẹp, đúng chứ?”

“…!” Tim tôi như bị bóp nghẹt.

“Nhưng nếu cô gái thanh mai trúc mã đó– lại là loại dễ dãi, ve vãn gã đàn ông vô danh… thì sao? Bộ phim này ăn khách bằng tình yêu thuần khiết đấy.” anh ta nói.

Lưng tôi lạnh toát.

“Cái gì…!!”

“Ha, em tưởng tượng đi.” Godai-senpai cười khoái trá.

“Khi câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã của Aizawa Kei được tung hô, nhưng chính con nhỏ đó lại là đứa lẳng lơ sau lưng– nếu tin đồn đó lan ra, thú vị lắm đúng không?”

“Đừng có đùa!!” Tôi run giận, trừng anh ta.

“Chưa xong đâu.” anh ta lại lướt điện thoại, hiện một bức ảnh khác.

Ảnh tôi và Kei đi học cùng nhau.

Như đôi tình nhân, tự nhiên bước bên nhau.

Tôi hụt hơi.

“…Cái gì…?” Aoi run giọng.

Godai-senpai nhếch môi.

“Sáng nay, em đi với Kei à? Hai người trông thân thiết lắm.”

“Không lẽ sáng nay!?”

“Anh vô tình chụp được khoảnh khắc đó. Giờ thì danh tính tác giả và cô gái thanh mai trúc mã đã được sáng tỏ nhờ?”

“…!” Dạ dày tôi lạnh buốt.

Tôi không nói được.

Nếu không có Aoi đỡ, tôi đã ngã.

“…Anh định làm gì với bức ảnh đó?” Aoi hỏi, giọng trầm.

“Hehe… Anh có bạn quen trong ngành giải trí, có thể giới thiệu nhà báo lá cải. Đưa tin này cho họ chắc giá tốt lắm đây.” Godai-senpai cười nham hiểm.

“Dừng lại…!” Tôi nắm chặt tay.

“Tôi không quan tâm mình bị sỉ nhục thế nào… nhưng tuyệt đối không được lôi Kei vào!”

Tôi gào lên.

“…Anh muốn gì?” Tôi run giọng hỏi.

Godai-senpai nhếch môi.

“Thật ra, bạn anh cứ nằng nặc đòi giới thiệu bạn gái. Trước đây, anh tự tin khoe Miyabi-chan, nhưng… sao anh lại bị đá nhỉ? Sốc vãi, tim anh như tan nát.”

Anh ta ôm ngực, thở dài giả tạo.

“Thật đấy, khoe khắp nơi có bạn gái xinh, rồi bị đá ngay phút cuối, buồn cười lắm. Anh trông thảm hại ha?”

Anh ta ôm đầu, cười khổ. Nhưng mắt không cười.

“Nên hôm nay thôi, giả làm bạn gái anh đi, Miyabi-chan.”

Tôi nghẹn thở.

“…Nếu tôi đồng ý, anh sẽ xóa ảnh?”

Godai-senpai gật đầu hài lòng.

“Dĩ nhiên! Anh giữ được thể diện, Kei và Miyabi-chan không bị làm phiền. Win-win đúng không? Với em, chỉ một ngày, giới thiệu xong là hết. Làm ơn giữ thể diện cho anh nhé?”

Anh ta nhún vai, giang tay, cười thoải mái. Mắt ánh lên sự hài lòng.

Tôi cố giữ trái tim tan vỡ, khẽ nói.

“…Cho tôi suy nghĩ.”

Đầu óc rối loạn. Tôi không biết làm gì, cái gì đúng.

Chỉ biết không thể để Kei bị lôi vào.

Aoi lo lắng nhìn tôi. Tay cô run nhẹ.

“Đến khi tan học, nhớ trả lời cho anh.” Godai-senpai vẫy tay như diễn viên đóng màn, rời đi cùng Takamatsu-senpai.

Tôi đứng đó, gió lạnh thổi qua, cố đứng vững.

Chân run, nếu không có Aoi đỡ, tôi đã ngã.

Hơi ấm cánh tay Aoi là thứ duy nhất giữ tôi ở thực tại.