Dù còn chút ngượng ngùng, chúng tôi bước đi như thuở nhỏ.
Miyabi và Aoi. Hai người từng luôn bên tôi, tự nhiên như hơi thở. Nhưng giờ, việc đi cùng nhau lại vô cùng kì lạ, như thời gian quay ngược.
Cảm giác quen thuộc giờ có phần gượng gạo. Nhưng khi trò chuyện bắt đầu, sự thoải mái xưa dần trở lại.
Tiếng cười xen lẫn. Nhưng chúng tôi biết, nó không còn vô tư như trước.
“Này, Kei?” Miyabi bất ngờ lên tiếng. Giọng cô thận trọng, như muốn xác nhận, nhưng chứa đựng câu hỏi từ tận đáy lòng.
“Gì vậy?” Tôi nhìn cậu ta. Ánh mắt Miyabi lẫn lộn giữa do dự và quyết tâm.
Sau vài giây im lặng, cậu hít sâu và mở lời.
“Cậu… đúng là Rangaku Koto Hajime nhỉ?”
Tim tôi nặng trĩu.
Rangaku Koto Hajime – bút danh tôi dùng khi viết truyện.
Tôi không cố giấu. Nhưng tôi thiếu dũng khí để nói.
Khoảng cách giữa chúng tôi, tôi không biết cách lấp đầy, chỉ để thời gian trôi qua.
“…Ừ, đúng thế.” tôi đáp.
Nét mặt Miyabi và Aoi thay đổi. Không hẳn ngạc nhiên, mà như xác nhận điều đã nghi ngờ, nhưng lại không muốn tin, cảm xúc phức tạp đan xen.
“Mình vẫn chưa… đọc tiểu thuyết cậu viết. Mình rất tò mò không biết nội dung thế nào.” Miyabi lẩm bẩm.
Aoi khẽ gật “T-Tớ cũng muốn thử đọc…”
Tôi nhìn cả hai, mỉm cười dịu dàng.
“Ừ, hãy đọc đi. Đọc và tự cảm nhận. Vì tớ viết nó cho hai cậu mà.”
Lời tôi khiến môi Miyabi run nhẹ. Aoi nắm chặt tay, như kìm nén.
“Sao… cậu không nói với bọn mình chứ?” Giọng Miyabi run.
“Tớ cũng thắc mắc. Tớ biết cậu đang làm gì đó một mình. Nhưng là viết tiểu thuyết sao…” Aoi lo lắng.
“…Có lí do cả đấy.” tôi cười khổ.
“Lí do ư?” Miyabi nghiêng đầu.
Tôi hít sâu, lật lại kí ức và mở lời.
“Hai người vẫn còn nhớ lời hứa đó chứ?”
Cả hai khẽ run.
“Ừ, ừ…” Miyabi đáp.
“Biến tụi tớ thành nhân vật chính của câu chuyện… rồi sau đó…” Aoi nói nhỏ, giọng như tan biến.
Miyabi tiếp lời, “…làm vợ cậu, đúng không…?”
Giọng Miyabi run. Tôi mỉm cười, gật nhẹ.
“Ừ, đúng thế… thật ra là vậy. Đạt giải Namiki, biến Miyabi và Aoi thành nhân vật chính, rồi xin cưới hai cậu. Giải Namiki thì tớ chỉ tình cờ biết, mấy đứa trẻ bình thường đâu ai quen từ đó, đúng không?”
“Vậy… ‘Chờ tớ chút nữa’ khi ấy là sao!?” Miyabi giật mình.
“Lời ‘Tớ cũng cố gắng lắm’ cũng thế…!?” Aoi tiếp.
Cả hai sững sờ, mặt tái nhợt.
Tôi khẽ cúi đầu, thở dài.
“Ừ… lúc đó tác phẩm đang trong vòng chọn lọc, vẫn chưa có kết quả. Người phụ trách, Hizaki-san bảo tớ ‘Em chắc chắn đoạt giải’, nhưng không chắc chắn. Nhưng tớ không chờ được nữa. Tớ kìm nén lâu rồi. Nên hôm đó, dù chưa có kết quả, tớ vẫn vội tỏ tình.”
“Haha…” Tôi cười khô khốc.
Miyabi và Aoi sững sờ, như nghe thấy trái tim mình vỡ vụn.
Mắt họ dao động, môi run. Cố kìm cảm xúc, nhưng không thể.
“…Sao…” Miyabi lẩm bẩm, giọng đầy tự trách và hối hận.
Aoi nắm chặt tay, vai run. Cuối cùng, cậu không chịu nổi.
“…!” Nước mắt Aoi tuôn rơi. Tiếp đó, mắt Miyabi cũng ngấn lệ, lăn dài trên má.
“Xin lỗi… xin lỗi, Kei…!” Miyabi che mặt, nức nở.
Aoi lau mắt, nhưng nước mắt không ngừng “…Cậu đã cố gắng đến thế… mà bọn tớ chẳng biết gì…!”
Miyabi nức nở, vai run, “…Cậu đã khổ sở bao lâu nay, mà bọn mình không nhận ra…”
Giọng Aoi run, đầy hối hận và tức giận.
Miyabi ngẩng lên, mắt ướt nhìn tôi.
“Thật sự… xin lỗi, Kei…”
Ánh mắt ấy không chỉ là xin lỗi, mà chứa đựng trọng lượng thời gian, khát khao chuộc lỗi. Nỗi đau hối hận, khao khát ngày ngây thơ, và mong muốn làm lại. Tôi hiểu, vì tôi cũng từng đau đớn.
Tôi từng khao khát làm lại.
Nhưng… quá khứ đã qua đi không bao giờ trở lại.
Dù ước ao thế nào, thời gian vô tình, không thể lấy lại ngày xưa.
Nhưng giờ, tôi cảm nhận rõ.
Khoảnh khắc này, họ đang nghĩ cho tôi. Sự thật ấy sưởi ấm lòng tôi.
Không phải quay lại quá khứ, mà từ đây, chúng tôi có thể xây dựng mối quan hệ mới.
Không phải làm lại, mà bước tiếp, dù ở bất kì hình dạng nào.
Hi vọng ấy lan tỏa trong lòng.
Với họ, chắc chắn–
Miyabi và Aoi ngồi sụp xuống, nức nở vang trong buổi sáng tĩnh lặng.
Tôi dịu dàng xoa đầu họ, như xưa.
“Được rồi, mọi chuyện cũng đã sáng tỏ cả.”
Họ khóc và nép vào tôi như thuở nhỏ.
Khoảnh khắc ấy, thời gian xa cách cuối cùng hòa làm một.
******
P/S: Nhắc lại, những gì tôi in đậm đều có ý nghĩa của nó.