Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

(Đang ra)

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

Akinori Endoh, Sotsu and Sunrise

Tuy nhiên, trong một bước ngoặt đầy bi kịch, Tiến sĩ Murasame không bao giờ đạt được mục tiêu của mình — bởi cả ba người, Jill, Amari và Four, đã cùng nhau trốn thoát khỏi viện nghiên cứu.

1 4

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

7 15

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

(Đang ra)

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

Miu Miura

“Chỉ một lần thôi cũng được… xin hãy làm chuyện ấy với tôi!”

5 59

Rồng bán thân

(Đang ra)

Rồng bán thân

글세포

Một ngày nọ, tôi thức dậy và phát hiện mình đã biến thành một con rồng con.Tôi muốn kiếm tiền nên quyết định bán thân.

9 9

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

235 4308

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

90 11343

Tập 02: Tachibana Aoi - Chương 24: Tình cảm vang vọng dưới bầu trời xanh

Ánh sáng buổi sáng len qua cửa sổ lớp học, trải dài trên sàn. Tôi ngồi tại chỗ, lắng nghe tiếng bạn cùng lớp xung quanh.

“Amane-san, cậu ổn chứ? Đừng gắng quá!”

“Godai với mấy người kia đúng là tệ! Không ngờ họ lại thế.”

“May là chỉ dừng ở mức chưa thành!”

Hết người này đến người kia hỏi han, tất cả đều thật lòng lo cho tôi. Tôi nghĩ vụ việc chỉ lan truyền chút ít. Dù có liên quan đến cảnh sát, vì có trẻ vị thành niên nên được xử lí kín, vậy mà mọi người biết chi tiết đến thế. Hơi bối rối, tôi hỏi cô bạn gần đó:

“Này, mọi người nghe chuyện này ở đâu vậy?”

Mấy người gần đó nhìn nhau, đáp:

“Miyabi, cậu không biết à? Có bài đăng ẩn danh trên diễn đàn trường, nói Godai và đồng bọn gây ra.”

“Chưa hết, còn nói người cứu Amane-san với Tachibana-san là Aizawa-kun!”

“Hả…?”

Tôi hít vào. Chuyện lan xa đến vậy sao.

“Khoan, bài đăng viết chi tiết thế à?”

“Không, không chi tiết vậy đâu. Nhưng hôm sau vụ việc, Amane-san, Tachibana-san, và Aizawa-kun đều nghỉ học, nên mọi người đoán Aizawa-kun là người cứu.”

“Rồi còn nói người cứu là một chàng trai siêu ngầu, tên A.H. Mà A.H là chữ cái đầu của Aizawa Kei, đúng không?”

Nghe “siêu ngầu”, tôi chợt nghĩ đến một người.

“…Kyouko-san.”

Tôi lẩm bẩm. Chỉ có chị ấy mới tâng bốc Kei đến thế. Thậm chí còn hơn thế.

Đang nghĩ, tôi nghe tiếng mấy bạn nam từ xa:

“Aizawa, cậu đỉnh thật!”

“Tôi nhìn ông khác hẳn rồi đấy!”

Quay lại, tôi thấy Kei bị mấy bạn nam vây quanh, vỗ vai, cậu ấy cười ngượng. Hình ảnh Kei cười giữa bạn bè thật lạ lẫm, khiến lòng tôi ấm lên.

“Giờ mới nhớ, Aoi hôm nay cũng nghỉ.”

“Không lạ, dù việc của chúng không thành, nhưng trải qua chuyện đó chắc sợ lắm… Miyabi, cậu ổn thật chứ?”

Mấy bạn nhìn tôi lo lắng. Tôi khẽ cười:

“Ừ, mình ổn. Chỉ trầy xước thôi, xin lỗi vì làm mọi người lo. Cảm ơn nhé.”

Nghe thế, mọi người thở phào. Sự quan tâm của họ lúc này thật quý giá.

Cửa lớp mở, giáo viên bước vào.

“Bắt đầu lớp thôi! Vào chỗ nào!”

Tiếng thầy khiến cả lớp rục rịch. Không khí ồn ào dần lắng, buổi sinh hoạt sáng bắt đầu. Liếc sang, tôi thấy Kei mở vở như thường lệ.

Lớp học trôi qua đều đều, tôi cố tập trung vào sách. Nhưng hình ảnh Kei và Kagura hôm ấy cứ ám ảnh. Chẳng biết từ bao giờ, tôi viết tên Kei lên mép vở, vội xóa đi.

Bài giảng không vào đầu, thời gian cứ trôi. Tôi liên tục nhìn ra cửa sổ. Gió nhẹ làm rèm lay, ngoài kia là bầu trời xanh trong. Chớp mắt, vài tiếng trôi qua, chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên.

“Miyabi, chúng ta ăn trưa cùng nhé?”

Mấy bạn rủ, nhưng tôi lắc đầu, cười:

“Xin lỗi, mình có việc chút.”

Đứng dậy, tôi nhìn Kei. Ánh mắt chạm nhau, Kei hơi ngạc nhiên.

“Kei, chúng ta nói chuyện chút được không?”

“…Ừ, được.”

Kei gật đầu, cùng tôi rời lớp. Đi trên hành lang, tôi cảm nhận vài ánh mắt, nhưng vẫn bước lên cầu thang. Tôi muốn nơi yên tĩnh, nên chọn sân thượng, nơi gió lạnh lùa qua má.

Tôi nắm hàng rào sắt, nhìn xuống sân trường, chậm rãi nói:

“Mình nói thẳng nhé.”

Quay lại, mắt tôi chạm mắt Kei. Cậu ấy giật mình. Tôi nhìn thẳng vào cậu.

“Hôm qua, mình thấy cậu và Kagura vào khách sạn.”

Mặt Kei tái nhợt.

“À…”

Kei lúng túng, mắt đảo quanh. Nhìn cậu, tôi bất giác cười khẽ.

“Hì.”

Kei ngơ ngác nhìn tôi, đầy bối rối.

“Nhưng… chắc cậu chẳng làm gì được, đúng không?”

Tôi cố nói nhẹ. Nhưng lòng tôi hơi đau.

“Sao… sao cậu biết?”

Giọng Kei đúng như tôi đoán, đầy hoảng loạn, khiến tôi xót xa. Tôi không muốn làm khó cậu, nhưng đây là chuyện không thể tránh.

“Mình đọc xong tiểu thuyết của cậu rồi.”

Nghe thế, mắt Kei mở to.

“Cậu đọc rồi…”

“Ừ.”

Gió thổi, tóc tôi bay.

“Mình hiểu cậu muốn nói gì qua câu chuyện đó, muốn gửi gì đến bọn mình.”

Khi đọc, lòng tôi đau, mắt mờ đi. Mỗi từ ngữ của Kei chứa đựng kí ức từ nhỏ. Chỉ Kei mới viết nên được câu chuyện ấy.

Tôi thấy Kei nuốt khan, như sợ bị chạm vào tâm can, trông thật đáng thương.

“Cậu không chọn được giữa mình và Aoi nhỉ?”

Tôi đi thẳng vào vấn đề, lời nói đó cũng đâm vào chính tôi. Nhưng giờ, tôi có thể đối diện.

“Kagura… cũng nói vậy.”

Giọng Kei pha chút tự giễu, nhưng vẫn dịu dàng.

“Biết ngay.”

Tôi nói lớn, át tiếng gió.

“Cậu từ xưa đã do dự thế mà.”

Nỗi hoài niệm trào dâng. Chúng tôi vẫn như xưa, nhưng đâu đó cũng có phần khác đi.

“Nhưng…”

Tôi nhìn thẳng Kei, không rời mắt.

“Chuyện đó không quan trọng… Quan trọng là cảm xúc thật của cậu, ngay lúc này.”

Lời chứa đựng quyết tâm vang trong gió.

“Cảm xúc thật sao…”

Giọng Kei vẫn đầy do dự. Sự do dự ấy vừa đáng yêu, vừa đau lòng, nên tôi phải nói.

“Kei, mình yêu cậu. Từ xưa và cho đến nay, mãi mãi… một lòng với cậu.”

Nước mắt không kìm được bị gió cuốn đi. Nhưng tôi cười, tôi muốn là chính mình, tôi muốn mình chân thật nhất trước Kei.

“Ừ… cảm ơn, Miyabi.”

Kei cũng khẽ cười. Nụ cười ấy là câu trả lời quý giá nhất.

Chẳng cần thay đổi, tôi sẽ yêu Kei như bây giờ cho đến mãi mãi.

Hôm nay, tôi thề với chính mình điều đó.