Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

(Đang ra)

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

Fuminori Teshima

Hội chứng “cuồng anh trai” được giấu kín của Yuuri bắt đầu bộc lộ và dần trở nên mất kiểm soát, và thế là cuộc sống chung ngọt ngào cùng em gái kế người mà còn tình cảm hơn cả bạn gái!

12 130

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

40 287

Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

(Đang ra)

Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

Hoshino Hoshino

Kẹt giữa ba cô gái rắc rối, chàng otaku hướng nội chiến đấu trong tuyệt vọng để tránh sự hỗn loạn trong trận chiến tình yêu hài hước này!

16 54

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

168 4479

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

65 1351

Tập 02: Tachibana Aoi - Chương 26: Dẫn lối dưới ánh trăng

Hơi nước từ vòi sen vẫn còn đọng trên da, tôi lau tóc bằng khăn tắm, bước về phòng.

Kéo nhẹ rèm, tôi ngó ra bầu trời đêm. Mây mỏng giăng kín, che lấp những vì sao, mặt kính cửa sổ mờ mờ phản chiếu bóng tôi. Tóc ướt dính vào vai, làn da còn ấm sau khi tắm khẽ run khi chạm cái lạnh của đêm.

Liếc mắt, tôi thấy chiếc lịch treo ở góc phòng. Ngày khoanh đỏ như kéo tâm trí tôi lại. Hôm nay là thứ Bảy. Đã bốn ngày kể từ khi tôi tỏ tình với Kei trên sân thượng.

Và cũng bốn ngày Aoi không đến trường.

Lòng tôi xao động. Rời mắt khỏi lịch, tôi nhìn lại cửa sổ. Gương mặt mình trong kính u ám, lo lắng và bất an lộ rõ, hơn cả tôi tưởng.

“Aoi, cậu đang làm gì thế…”

Lời lẩm bẩm tan vào không gian tĩnh lặng của căn phòng.

Do dự, tôi cầm điện thoại, chạm vào tên Aoi. Dẹp chút ngần ngại, tôi nhấn gọi. Tiếng chuông lạnh lùng vang lên bên tai, mỗi tiếng như siết chặt lồng ngực.

—Làm ơn, hãy trả lời đi.

Sau vài tiếng chuông, giọng Aoi vang lên.

“…Alo.”

“Aoi!”

Tôi gần như reo lên, lòng lẫn lộn giữa nhẹ nhõm và lo lắng.

“May quá, cậu trả lời rồi… Aoi, cậu ổn không? Ốm à? Có chuyện gì vậy? Cậu nghỉ học suốt, mình lo lắm…”

Tôi tuôn lời, nhưng Aoi không đáp. Chỉ có im lặng nặng nề qua điện thoại, như đè lên vai tôi.

“Aoi… cậu buồn vì chuyện của Kei à?”

Tôi hỏi chậm rãi. Im lặng kéo dài, nhưng cuộc gọi không ngắt. Đó là câu trả lời của Aoi.

Hình ảnh hôm ấy ùa về—Kei và Kagura bước vào khách sạn, bóng lưng họ như cào xé lòng tôi. Chắc chắn Aoi cũng đang đau đớn như thế.

Nhưng Aoi giờ khác tôi ngày trước. Giờ tôi hiểu cảm xúc của Kei, của Aoi—những điều tôi từng mù mờ.

“Aoi… cậu đã đọc xong tiểu thuyết của Kei chưa?”

Tôi phá vỡ im lặng, hỏi khẽ. Tiếng hít thở khẽ vang lên từ đầu dây bên kia.

“…Đọc được một nửa… Nhưng đoạn cuối, tớ chưa dám đọc…”

Giọng Aoi khàn khàn. Tôi nhắm mắt. Đúng như tôi nghĩ. Aoi sợ biết cái kết.

Tôi từng như thế.

Hồi đó, tôi đọc bản giả do Godai sửa, nơi Aoi chỉ là bạn, còn tôi và Godai kết đôi—một câu chuyện kinh tởm tôi không muốn nhớ lại.

Nhưng tiểu thuyết thật của Kei lại khắc họa rõ nét kí ức của tôi, Aoi và Kei. Những ngày ba chúng tôi bên nhau sống động trong từng trang sách.

Càng đọc, tôi càng lo. Kei sẽ chọn ai? Aoi hay tôi? Tôi sợ biết đáp án.

Nhưng tôi vẫn đọc tiếp, vì cảm nhận được nỗi đau, sự giằng xé của Kei khi viết.

Kei yêu quý cả tôi và Aoi, nên không thể dễ dàng chọn một người. Vì thế, câu chuyện giữ cả hai chúng tôi là “nhân vật chính” đến cuối.

Nhận ra điều đó, tôi mới dám nói lòng mình với Kei.

Giờ đến lượt Aoi.

“Aoi, cậu sợ đúng không? Sợ biết mình sẽ ra sao, sợ cái kết…”

Tiếng sụt sịt khẽ vang qua điện thoại. Aoi đang cố kìm tiếng khóc.

“Không sao đâu, Aoi. Hãy tin Kei. Cậu ấy từ nhỏ đã giữ lời hứa với chúng ta. Dũng cảm đọc tiếp đi… Chắc chắn, nó sẽ là chỗ dựa cho cậu.”

Không có câu trả lời, chỉ có tiếng ngắt máy lặng lẽ. Tôi cảm nhận đó là nỗ lực lớn nhất của Aoi.

Tôi đặt điện thoại xuống, chạm vào cuốn tiểu thuyết của Kei bên cạnh.

Ngón tay lướt qua bìa sách, cảm giác giấy gợi lại lời hứa ngày ấy.

“Kei… hãy cứu Aoi…”

Dưới ánh trăng rọi vào phòng, tôi lặng lẽ cầu nguyện.

Mong lời hứa năm xưa sẽ nối lại ba chúng tôi, như một tia sáng.