Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

(Đang ra)

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

陌上人如玉 (Mạch Thượng Nhân Như Ngọc)

Nàng đã từng đọc qua nhiều bộ truyện xuyên không, nữ chính lúc nào cũng được tới một thế giới tốt đẹp, được nhiều điều phúc lợi.Vậy mà tới khi nàng xuyên không thì lại không được ăn ngon mặc đẹp, mà c

215 11145

Strange Life of a Cat

(Đang ra)

Strange Life of a Cat

Lazy Cliché

Truyện kể về cuộc sống của một con mèo đã từng là người. Zheng Tan nhân vật chính của chúng ta bằng cách nào đó đã quay ngược quá khứ trở về năm 2003 dưới thân xác một con mèo.

58 5159

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

(Đang ra)

Cô nàng người Anh xinh đẹp được mệnh danh là đoá hoa cô độc, muốn được tôi nuông chiều sau khi trở thành em gái kế

Nekokuro (ネコクロ)

Một cô em gái người Anh lạnh lùng mà lại đáng yêu đến mức khiến trái tim cậu run rẩy và cũng là một câu chuyện tình lãng mạn đầy chờ đợi và ngọt ngào sắp được bắt đầu!

5 1

Sousei no Tenken Tsukai

(Đang ra)

Sousei no Tenken Tsukai

Nanano Riku

Đại anh hùng bất bại chuyển sinh đến tương lai vẫn là anh hùng mạnh nhất ——! !Thiên kim đại tiểu thư của Trương gia ・Danh môn bảo vệ biên giới phía Bắc của Đế Quốc, Trương Bạch Linh, là một thiếu nữ x

27 1533

Virus Girlfriend

(Đang ra)

Virus Girlfriend

Hắc Ám Lệ Chi (黑暗荔枝)

Vào lúc tai họa thật sự bùng nổ, Lăng Mặc mới biết được Zombie được mô tả trong phim Tận Thế ra sao. Thực ra thì so với trong thực tế hơi không giống nhau.

106 9109

Tập 02: Tachibana Aoi - Chương 27: Lời thề trước đêm quyết chiến

Ánh đèn đường len qua khe rèm, mờ mờ trong căn phòng tối. Tiếng xe vẳng từ xa thấm vào không gian tĩnh lặng. Trên bàn, giấy tờ và ghi chú ngổn ngang, những dòng chữ nguệch ngoạc trong vở là dấu vết của sự do dự.

Nhưng lòng tôi vẫn bất an. Dù kiểm tra kế hoạch bao lần, dù chuẩn bị kĩ đến đâu, khối băng lạnh trong ngực vẫn không tan.

Tôi chống khuỷu tay, nhìn màn hình điện thoại. Cuộc gọi nhóm hiển thị ba cái tên: tôi, Marin, Kagura. Chúng tôi đang bàn kế hoạch cuối cho ngày mai.

“Vậy cô đã nói với công ty Kouda là đồng ý yêu cầu của họ đúng không?”

Tôi hỏi. Giọng Kagura vang qua loa.

“Ừ. Gã quản lí của Kouda—Akutsu thì phải? Một ông già giọng rợn người bảo ‘Tui sẽ báo lại.’”

Cách nói đùa của Kagura làm tôi bớt căng thẳng.

“Nhưng liệu có suôn sẻ không… Tự nhiên em lo quá…”

Giọng Marin yếu ớt, khác với vẻ điềm tĩnh thường ngày, khiến lòng tôi xao động.

“Ranko đã gửi tin xác nhận. Hôm qua tôi đã liên lạc với Hizaki-san, phòng khách sạn cũng đặt xong. Đồ cần thiết đã sẵn sàng rồi. Tôi bảo là để lấy tư liệu cho tiểu thuyết, nhưng… chắc Hizaki-san biết tỏng.”

Tôi cười khổ, nhớ ánh mắt sắc như dao của Hizaki-san. Ánh mắt ấy rõ ràng không tin lời tôi. Khi cúi đầu xin lỗi, tim tôi như thắt lại.

“Được rồi! Đến nước này thì chỉ có làm tới thôi!”

Kagura hào hứng.

“Ừ, Kyouko-oneesan cũng giúp, chúng ta không được yếu đuối!”

Marin cũng hạ quyết tâm.

“Ừ, mai nhất định phải thành công.”

Cả hai đồng thanh “Ô!” đầy khí thế, khiến tôi được tiếp sức.

Nhưng niềm vui chỉ thoáng qua.

“Này, Kei? Tối nay em không ngủ được, hôn em cái để ngủ ngon đi~?”

Kagura bất ngờ làm nũng.

“Hả! Lươn lẹo! Hajime-kun, em cũng muốn!”

Marin nhập cuộc, cuộc gọi nhóm hóa chiến trường.

“Không, không được! Làm sao mà…!”

Tôi hoảng loạn, vội ngắt máy. Màn hình tắt, tôi mệt mỏi.

Điện thoại rung, tin nhắn từ Kagura và Marin tới.

“Kei đồ hèn~” kèm sticker lè lưỡi.

“Chúc ngủ ngon, Hajime-kun, chụt~” kèm sticker môi.

Trời đất…

Đêm trước trận chiến mà hai người này vẫn vô tư thế. Nhưng sự đùa giỡn ấy làm lồng ngực căng cứng của tôi dịu đi đôi chút.

Tôi nhận ra mình đang được họ tiếp sức.

Điện thoại lại rung. Ranko gọi.

“Alo?”

“Sensei~ Còn thức không~?”

Giọng Ranko tươi sáng, pha chút làm nũng, xua tan căng thẳng.

“Ừ, còn. Có gì không?”

“Chẳng có gì, em chỉ muốn nghe giọng sensei thôi. Hihi~”

Lời quan tâm đơn giản ấy giờ quý giá hơn bao giờ hết.

“Ranko…”

Lời trong lòng bất giác tuôn ra.

“Hử? Sao thế?”

“Thật sự… tụi mình sẽ làm chuyện này sao?”

“Cái gì chứ, giờ mà sensei còn nói thế! Đã đến đây rồi, chỉ có làm tới thôi~!”

Ranko cười lớn. Nhưng nỗi lo trong tôi không tan.

Kế hoạch xoay quanh Ranko. Cô ấy sẽ mạo hiểm đối đầu gã đó. Dù chuẩn bị kĩ, nếu có chuyện—

“Nhưng… nếu Ranko xảy ra chuyện… tôi…”

“Sensei…”

Giọng Ranko chợt dịu lại.

“Em vui lắm đó, lần đầu gặp sensei… sensei có nhớ không?”

“Lần đó…?”

“Lúc đó, em bỏ học lên Tokyo, chẳng biết gì, chỉ có giấc mơ. Nhưng mọi thứ thất bại. Vẽ không ra tiền, em cũng chẳng có tiền…”

Giọng Ranko như nhìn xa, hơi khàn. Chắc nỗi lo và áp lực ngày ấy vẫn còn.

“Em không muốn bán thân, cố chịu đựng, nhưng khi túng quẫn thì em lại đi kiếm "cha nuôi"…”

Tiếng cười khổ xen vào.

Cô ấy nói nhẹ, nhưng tôi cảm nhận được sự giằng xé, tự trách.

“Em muốn dừng, nhưng vòng lẩn quẩn cứ lặp đi lặp lại. Em ghét chính mình, nhưng chẳng thể trách được thực tế khắc nghiệt…”

Tiếng cười ẩm ướt vang qua điện thoại.

Giọng của người quen tự trách mình.

Nhưng tôi thấy một tia sáng “muốn thay đổi” trong đó.

“Rồi em gặp sensei.”

Giọng Ranko sáng lên, mạnh mẽ.

Tôi cảm nhận kí ức buổi gặp ở quán cà phê sống lại trong cô.

“Sensei không hỏi em gì sất, cũng không đòi hỏi, chỉ nói: ‘Hãy tự hào về công việc mình yêu, để có thể nói rằng mình yêu nó.’ Lời đó… cứu em khỏi quá khứ.”

Giọng cô run, chứa đựng sự ấm áp.

Tôi hiểu lời ấy quan trọng với Ranko thế nào.

“Lời sensei là báu vật. Nên giờ, em muốn giúp sensei. Em muốn ở bên sensei.”

“…Cảm ơn, Ranko.”

“Hihi, cảm ơn thì để sau, trả em nhiều vào nhé~!”

“Đánh khẽ thôi…”

“Không được~!”

Tiếng đùa giỡn vẫn giữ hơi ấm ban nãy.

Đêm trước trận chiến. Dù thế nào, vì Ranko, tôi phải thành công. Quyết tâm ấy, hơn mọi kế hoạch, khiến lòng tôi mạnh mẽ hơn.