Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

11 21

Rồng bán thân

(Đang ra)

Rồng bán thân

글세포

Một ngày nọ, tôi thức dậy và phát hiện mình đã biến thành một con rồng con.Tôi muốn kiếm tiền nên quyết định bán thân.

12 12

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

237 4313

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

33 308

Tập 02: Tachibana Aoi - Chương 33: Trận quyết chiến vào Chủ nhật (6)

“Được rồi… cảm ơn, Marin, Kagura…” Tôi khẽ thở ra, tay nắm chặt điện thoại.

Khi cuộc gọi kết thúc, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng nhịp tim của tôi vang vọng.

Marin giờ chắc đang cùng Kyou-nee đến bệnh viện. Cơ hội mà chị ấy liều mạng giành được, tôi tuyệt đối không thể lãng phí.

Tôi chỉnh lại vạt váy, nhìn vào gương. Bộ dạng nữ trang xa lạ khiến tôi không thoải mái, nhưng không còn cách nào khác. Tôi vuốt tóc, hít một hơi thật sâu.

Theo thông tin từ Ranko và Kagura, Kouda có hứng thú với những cô gái trẻ, chỉ nhắm đến học sinh cấp hai hoặc thấp hơn. Để đánh lừa ánh mắt của hắn, tôi phải cải trang thành một cô gái nhỏ nhắn. Không ngờ lại dùng cách này, nhưng vì kế hoạch, tôi phải làm.

Tôi nắm tay cầm xe đẩy, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.

Tôi rời phòng, bước sang phòng bên cạnh – phòng của Kouda.

Nuốt khan một cái, tôi gõ cửa, lòng đã quyết.

Cốc cốc.

Tim tôi đập thình thịch. Phải bình tĩnh. Tôi là nhân viên khách sạn, chỉ mang đồ ăn theo dịch vụ phòng, một nhân viên bình thường.

Bên kia cánh cửa vang lên tiếng động khẽ. Rồi cửa từ từ mở ra.

Người đứng đó là Ranko.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Đôi mắt cô ấy ánh lên sự lo lắng xen chút hy vọng.

“Sensei…” Ranko khẽ thì thầm, giọng run run.

Tôi suýt đưa tay ra, nhưng kịp dừng lại. Giờ chưa phải lúc.

“Xin lỗi Ranko, cô chịu đựng thêm chút nữa thôi.” Tôi nói.

Ranko mỉm cười nhẹ, lắc đầu. Nụ cười ấy như đang cố trấn an chính mình.

Bỗng, từ phía sau, một giọng nói trầm thấp đầy cáu kỉnh vang lên.

“Chết tiệt… Akutsu đang làm gì thế hả…”

Giọng của Kouda.

Tôi và Ranko cùng giật mình. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Cứ thế này thì nguy. Tôi thì thào với Ranko: “Ranko, có thông tin gì mới về Kouda không?”

“Sensei… cẩn thận nhé. Kouda có vẻ hơi ám ảnh về sự sạch sẽ.” Ranko đáp.

“Sạch sẽ?” Tôi hỏi lại.

“Ừ. Hắn hay khử trùng tay, chỉ dùng ống hút đóng gói riêng, và rất ghét để quần áo bị bẩn…”

“Được rồi, tôi sẽ cẩn thận.” Tôi gật đầu.

“Sao chậm chạp thế hả?” Giọng Kouda đầy bực dọc, tiến lại gần hơn.

Tôi vội vung tay trước ngực, cố làm giọng cao hơn: “X-Xin lỗi, tôi sẽ làm ngay…”

Tiếng bước chân của Kouda càng gần. Rồi một ánh mắt như liếm qua người tôi khiến tôi lạnh gáy.

“Ồ… cô bé còn trẻ nhỉ. Em bao nhiêu tuổi? Làm thêm ở đây à?” Kouda nói, giọng nham nhở.

Cố chịu đựng cảm giác ghê tởm, tôi cúi mặt xuống.

“Haha, nhút nhát à?” Kouda cười khoái chí.

Tôi gật nhẹ với Ranko, đẩy xe vào trong phòng.

Bên trong tối mờ, chỉ có tiếng điều hòa khe khẽ. Trên bàn là hàng loạt khăn ướt và bình xịt khử trùng được xếp ngay ngắn, làm tăng thêm căng thẳng trong không khí.

Tôi lén đặt thiết bị quay trộm lên xe đẩy, định đưa cho Ranko. Nhưng Kouda, như nhận ra điều gì, chậm rãi tiến lại gần.

“Ê, cô bé, em tên gì?” Hắn thì thầm sát tai tôi.

Lưng tôi lạnh toát. Rồi một cảm giác ghê tởm chạy dọc sống lưng khi bàn tay Kouda chạm nhẹ vào mông tôi.

Hơi thở tôi như ngừng lại.

“Căng thẳng à?” Kouda cười nham nhở, tay định động thêm.

“Khoan đã, Kouda-san! Đừng quên lời em nhé!” Ranko đột ngột lên giọng ngọt ngào, ôm lấy cánh tay Kouda.

“À, xin lỗi, Ranko-chan… tất nhiên em là số một.” Kouda bị phân tâm.

Tôi nhân cơ hội, đẩy xe đẩy, cố tình làm rơi ly nước.

“A, x-xin lỗi!” Tôi giả vờ hoảng hốt khi ly nước suýt đổ lên tay áo Kouda.

“Gì thế hả?!” Kouda giật tay áo lại, lùi bước.

Tốt rồi…

“Kouda-san, anh không sao chứ? Để em lau ngay!” Ranko nhanh chóng đưa khăn, khéo léo giấu thiết bị quay trộm trong đó.

Trong lúc Kouda bận nhận khăn, Ranko lén đẩy thiết bị vào góc ghế sofa. Mọi động tác đều tự nhiên, không chút nghi ngờ.

Thành công!

Kouda vẫn mải kiểm tra áo, hoàn toàn không để ý. Tôi lặng lẽ tiến ra cửa.

Ngay khi chạm tay vào nắm cửa, giọng Ranko vang lên ngọt ngào: “Kouda-san, hôm nay em sẽ đặc biệt mua vui cho anh nhé…”

Cửa khép lại, giọng Ranko không còn nghe thấy nữa.

Tôi thở phào, mồ hôi lạnh chảy dọc lưng. “Tệ thật… nhưng đã đưa được thiết bị.”

Dù chân nặng trĩu, tôi rời đi. Nhưng trong đầu, tôi không ngừng lo lắng. Nếu Ranko gặp chuyện…

Tôi muốn quay lại cứu cô ấy ngay, nhưng như thế sẽ phá hỏng mọi nỗ lực của cô ấy.

“Ranko… làm ơn bình an nhé…” Tôi thì thầm, siết chặt nắm tay, bước vội đi.