Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

(Đang ra)

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

Shiriken

Ma thuật có tồn tại, nhưng nhân vật chính không thể sử dụng. Đây là thế giới nơi mà thánh thần và bạo lực đều tồn tại.

42 6223

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

71 908

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Tạm ngưng)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

34 67

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

(Đang ra)

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

Ibarakino

"Sự cố của Anh trai của Wine chỉ là tai nạn"... các bạn mong đợi gì ở tôi!?

12 94

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

13 13

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

(Đang ra)

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Tappei Nagatsuki

(Phần truyện dịch sẽ được đăng tải từ Arc 6 trở đi)

12 77

Tập 03: Suzumura Suzu - Chương 23: Sợi chỉ của Ariadne

“Hiện tại, tôi đang đứng trước trụ sở Sở Cảnh sát Thủ đô.”

Trên màn hình, một phóng viên nắm chặt micro, tóc bay trong gió mạnh. Phía sau là những chiếc xe cảnh sát màu đen, bao quanh bởi đám đông phóng viên.

“Vào khoảng 9 giờ sáng nay, nghi phạm Amane Mizuki, 22 tuổi, sinh viên y khoa ở Tokyo, đã bị bắt với cáo buộc giết người chưa thành và giết hại trẻ vị thành niên. Hắn vừa được đưa đến trụ sở Sở Cảnh sát Thủ đô.”

Dòng chữ chạy dưới màn hình: ‘Sinh viên y khoa Tokyo, nghi phạm Amane Mizuki (22 tuổi), bị bắt lại vì cáo buộc giết người.’

Cửa xe mở ra, một người đàn ông bị còng tay, được cảnh sát hộ tống bước xuống. Mặt anh ta bị che bằng khăn, bước chân loạng choạng. Đèn flash nháy liên tục, tiếng hét của phóng viên vang lên.

“Nghi phạm Mizuki! Xin cho một lời bình luận!”

“Anh nghĩ gì về vụ giết người chưa thành lần này và vụ án trước đây?”

Nhưng người đàn ông không nói gì, được cảnh sát bao quanh và biến mất vào trong trụ sở.

“Theo nguồn tin từ cảnh sát, nghi phạm Mizuki bị nghi ngờ liên quan đến một vụ giết hại trẻ vị thành niên trong quá khứ, và cảnh sát dự định sẽ điều tra thêm nhiều tội danh liên quan.”

Màn hình chuyển về trường quay. Một phát thanh viên điềm tĩnh quay sang người đàn ông trung niên đeo kính ngồi đối diện.

“Bình luận viên Tanaka, ông nghĩ gì về vụ án này?”

“Vâng…” Người đàn ông nhìn xuống tài liệu, trả lời.

“Nếu việc liên quan đến các vụ án trước được xác thực, đây không phải là một tội ác đơn lẻ mà là hành vi phạm tội có kế hoạch và liên tục. Với những vụ án nghiêm trọng như thế này, khả năng cao sẽ bị xét xử nghiêm khắc, thậm chí có thể đối mặt với án tử hình.”

Tôi khẽ thở dài, ngẩng mặt khỏi màn hình điện thoại.

Ánh nắng tháng Ba ấm áp tràn vào lớp học. Giờ nghỉ trưa đã qua nửa, học sinh đang tận hưởng thời gian theo cách riêng: ăn cơm hộp, trò chuyện với bạn, hoặc vội vàng làm bài tập. Một khung cảnh bình yên, quen thuộc như mọi ngày.

Trên bàn là hộp cơm chưa đụng tới. Không phải tôi không đói, nhưng chẳng hiểu sao không cầm nổi đũa.

Đã hai tuần trôi qua kể từ hôm đó.

Sau lần đối mặt cuối cùng với Mizuki, tôi lập tức liên lạc với Kyou-nee. Khi báo rằng mọi chuyện đã kết thúc, chị khóc nức nở qua điện thoại, rồi phóng xe đến đón tôi. Chúng tôi đến thẳng bệnh viện, và kết quả chẩn đoán là gãy xương chân trái. May mắn là vết thương nhẹ, nhưng tôi phải nằm viện ba ngày để theo dõi.

Phòng bệnh tấp nập người ra vào. Bố mẹ nhìn thấy tôi liền khóc, vừa ôm vừa mắng tôi té tát. Marin, Kagura, Miyabi, Aoi – tất cả đều khóc, ôm chầm lấy tôi. Ngay cả Ranko cũng đến, vừa khóc vừa gọi tôi là “sensei ngốc”.

Cảnh sát cũng thẩm vấn tôi ngay tại phòng bệnh. Cuộc thẩm vấn kéo dài hơn dự kiến, nhưng nhờ đoạn video chứng cứ, lời khai của tôi không bị nghi ngờ.

Sau khi xuất viện, tôi bắt đầu đi học với nạng. Tuần đầu tiên, cả trường xôn xao. Danh tính Rangaku Koto Kei bị lộ, khiến tôi trở thành tâm điểm chú ý mỗi khi bước qua hành lang. Nhưng giờ thì mọi thứ đã dần lắng xuống.

“Này, Kei!”

Bất ngờ, một giọng nói vang lên từ bên phải. Tôi ngẩng lên, thấy Kagura kéo ghế sát bàn tôi, mắt lấp lánh nhìn tôi.

“Anh kể lại câu chuyện đó đi!”

“Câu chuyện về lúc anh nói chuyện với Mizuki-san trên sân thượng ấy!” 

Lần này là giọng Marin từ bên trái. Quay sang, tôi thấy cô ấy cũng nhìn tôi đầy kì vọng.

“Lại nữa à?”

Tôi cười khổ.

“Hình như tôi kể cả chục lần rồi mà…”

“Ơ, nhưng em muốn nghe mãi cơ!” Kagura bĩu môi, vòng tay qua cánh tay phải của tôi. Khoảng cách gần khiến tim tôi đập thình thịch.

“Đặc biệt là đoạn anh nói ‘Anh chẳng thể thống trị ai cả’! Kei mạnh mẽ thế này bình thường đâu dễ thấy!”

“Em cũng thế!” Marin không chịu thua, nắm lấy tay trái tôi.

“Kei-kun dịu dàng thường ngày đã tuyệt, nhưng tưởng tượng Kei-kun oai phong lúc đó thì…!”

“Này, hai người…” Tôi cảm thấy mặt nóng bừng. Cảm giác mềm mại của Marin bên trái, hơi ấm của Kagura bên phải truyền đến.

“Được rồi, được rồi! Thôi, đừng dựa vào nữa…”

“Ồ, tụi em dựa đấy~” Kagura cười ranh mãnh, cố tình thở vào tai tôi. Một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng.

“Kagura không công bằng!” Marin phản đối, kéo tay tôi sát ngực cô ấy. Cảm giác mềm mại khiến mặt tôi đỏ như gấc.

“…Hai người quên đây là lớp học à?”

Tôi cố kháng cự bằng giọng nhỏ, nhưng cả hai chẳng thèm nghe.

“Nào, anh kể đi!” Kagura nũng nịu thúc giục.

“‘Mày… chẳng thể…’” Tôi bất lực, lớn tiếng.

“‘Chẳng thể thống trị ai cả. Trước đây, sau này…’ Thôi, được chưa!?”

“Kya!” Marin và Kagura đồng thanh reo lên, ôm chặt tôi trong vui sướng.

“Này, lần này gọi em là ‘mày’ thử xem?” Kagura mắt sáng rực.

“Em cũng muốn! Kei-kun, gọi em là ‘mày’ đi!” Marin vội giơ tay.

“Bắt chước kìa~”

“Không phải bắt chước!”

Nhìn hai người đùa giỡn, tôi thở dài. Nhưng một giọng nói cắt ngang không khí yên bình.

“Thằng Aizawa… không ngờ nó lại đỉnh thế…”

“Ừ… phải nhìn lại nó thật. Nhưng giờ chỉ muốn đấm nó thôi…”

Giọng của mấy nam sinh trong lớp. Cảm nhận ánh mắt họ hướng về mình, tôi vội nhìn đi chỗ khác.

So với trước, thái độ của lớp đã tốt hơn. Không còn ai gọi tôi là “thằng âm u” hay “tối tăm”. Nhưng chẳng hiểu sao, giờ tôi lại thấy khó chịu hơn. Ánh mắt của mấy cậu con trai rõ ràng mang chút ghen tị và oán giận.

“Mấy người, làm ơn dừng lại đi.”

Một giọng nói bất ngờ vang lên. Quay lại, tôi thấy Miyabi đứng đó với vẻ mặt chán nản.

“Gì chứ, đồ phá đám.” Kagura bĩu môi.

“Hai người chiều nay có buổi quay phim đúng không? Không chuẩn bị à?”

Lời Miyabi khiến cả hai giật mình.

“À… đúng rồi.”

“Ha… mình muốn được gọi là ‘mày’ mà…” Marin đứng dậy, tiếc nuối.

“Chán thế, lát gặp lại nhé Kei.” Kagura miễn cưỡng rời ghế.

Nhìn hai người rời lớp, Miyabi quay sang tôi.

“Kei…” Giọng cô ấy mang chút căng thẳng khác thường.

“Em ấy đến rồi.”

Miyabi nhìn về phía cửa lớp. Tôi theo ánh mắt cô ấy, thấy một bóng người nhỏ nhắn sau cánh cửa.

Tóc buộc hai đuôi, dáng người nhỏ bé – Suzumura Konatsu.

Tim tôi đập mạnh. Cuối cùng, cô ấy đã đến.

Tôi quyết tâm, cầm túi, chống nạng đứng dậy, chậm rãi tiến về phía cửa. Đã đến lúc kết thúc mọi chuyện.

Ra khỏi lớp, Konatsu-chan bắt đầu bước đi mà không nói gì.

Hành lang vang tiếng học sinh tận hưởng giờ nghỉ trưa: nhóm bàn về hoạt động câu lạc bộ, bạn bè ăn bánh mì từ căng tin, hay những người vội chép bài tập. Một khung cảnh quen thuộc.

Nhưng không gian quanh chúng tôi lại khác. Như thể có một bức tường vô hình bao quanh, tạo nên sự tĩnh lặng kì lạ.

Konatsu-chan bước chậm, điều chỉnh theo tốc độ của tôi với nạng. Nhưng cô ấy không quay lại, chỉ lặng lẽ hướng đến đích.

Nhìn bóng lưng cô ấy, tôi cảm nhận những cảm xúc lẫn lộn trong lòng: lo lắng, căng thẳng, và một chút hi vọng.

Cuối cùng, chúng tôi đến trước cầu thang. Nhìn những bậc thang dẫn lên, tôi khẽ thở dài. Leo thang với nạng khó hơn tôi nghĩ.

Lúc đó, Konatsu-chan chậm rãi quay lại, lặng lẽ đưa tay ra.

Tôi nhìn bàn tay ấy. Nhỏ bé, như đang run nhẹ. Nhưng tôi lắc đầu.

“Không sao. Anh tự leo được.”

Konatsu-chan khẽ cau mày, nhưng không nói gì, rút tay lại và bắt đầu leo thang.

Từng bậc, từng bậc. Tôi cẩn thận dùng nạng, theo sau. Tiếng nạng chạm sàn vang lên trong cầu thang tĩnh lặng. Thỉnh thoảng, Konatsu-chan dừng lại chờ tôi.

Đến tầng cao nhất, cô ấy dừng trước cửa sân thượng. Đặt tay lên cánh cửa sắt nặng nề, cô ấy chậm rãi đẩy mở.

Ánh sáng rực rỡ ùa qua cánh cửa.

Bước ra sân thượng, tôi nheo mắt. Ánh nắng chiều tháng Ba ấm áp lạ thường. Ngẩng lên, bầu trời xanh trong không một gợn mây.

Gió nhẹ vuốt ve má. Tiếng thành phố từ xa vọng đến như một bản nhạc nền dễ chịu. Thật trớ trêu khi phải nói chuyện nặng nề trong một ngày đẹp thế này.

Konatsu-chan đi đến giữa sân thượng, dừng lại, rồi chậm rãi quay người.

Khoảnh khắc ấy, tôi nín thở.

Trên khuôn mặt cô ấy là nụ cười rạng rỡ chưa từng thấy. Trong sáng, vô tư như nụ cười của một đứa trẻ ngây thơ.

“Cuối cùng… thật sự đã kết thúc rồi, Kei-senpai.”

Giọng cô ấy khác hẳn, không còn vẻ tính toán hay châm biếm. Một âm sắc nhẹ nhàng, ấm áp, như trút được gánh nặng.

“Giờ thì chị em chắc chắn sẽ yên nghỉ.”

Konatsu-chan cúi sâu.

“Cảm ơn… thật sự cảm ơn anh. Nhờ có anh.”

Nhìn cô ấy, tôi cảm thấy lòng bất an. Đúng là như cô ấy nói, Mizuki đã bị bắt, kẻ thù đã bị trừng phạt. Nhưng…

“Hôm nay… em thẳng thắn quá nhỉ.”

Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng vẫn run.

“Thẳng thắn… anh nói thế hơi quá đấy.” Konatsu-chan cười khổ.

“Giờ mình chẳng cần đối đầu nữa. Mizuki bị bắt, sự thật đã rõ. Từ giờ, em muốn… không, em muốn thân thiết với anh.”

Lời cô ấy đầy sự nhẹ nhõm. Nhưng đồng thời, một niềm tin trong tôi ngày càng vững chắc.

“Đúng thế…”

Tôi hít sâu, cảm nhận tim đập nhanh.

“Nhưng điều đó… phải bắt đầu từ việc em nói sự thật đúng không?”

Khi tôi nói, tôi thoáng thấy biểu cảm Konatsu-chan thay đổi. Chỉ một khoảnh khắc, như thể có cảm xúc khác lóe lên sau nụ cười.

“Sự thật…?”

Konatsu-chan nghiêng đầu, vẫn đáng yêu như thường.

“Kei-senpai, anh nói gì vậy? Chuyện chị em chẳng phải anh đã giải quyết hết rồi sao?”

Cô ấy nhìn tôi, cười như thấy gì đó buồn cười.

“Chẳng lẽ anh còn lo gì à?”

Nhưng niềm tin trong tôi không lay chuyển. Phản ứng của cô ấy càng khiến tôi chắc chắn mình đúng.

“Chưa đâu…”

Tôi ngắt lời, hít sâu. Gió vuốt ve má. Một buổi chiều đẹp đẽ, yên bình đến không thực.

“Chưa kết thúc. Mọi thứ chưa được làm sáng tỏ.”

Lần này, tôi nói dứt khoát.

Biểu cảm Konatsu-chan thay đổi. Một chút bối rối xen lẫn cảnh giác.

“Này… từ nãy anh nói gì thế?” Giọng cô ấy lần đầu lộ vẻ bực bội.

“Hôm nay anh lạ lắm. Hay bị đám con gái kia xúi gì à?”

Lời nói của cô ấy để lộ bản chất từng che giấu.

“Đám con gái đó đúng là giỏi dụ dỗ anh.”

Giọng cô ấy mang chút chế giễu.

“Không phải.” Tôi phủ nhận ngay.

“Họ… là những người quan trọng với anh.”

Lời ấy khiến mắt Konatsu-chan híp lại.

“Hừ…” Cô ấy thở dài, vẻ chán nản.

“Bệnh nặng rồi, senpai. Anh vẫn chưa tỉnh à?”

Giọng cô ấy trở lại như cũ: tính toán, châm biếm, lạnh lùng.

“Quả nhiên… để họ biến mất, có lẽ anh sẽ tỉnh táo hơn.”

Nụ cười mỏng manh hiện trên môi Konatsu-chan.

“Biến mất…?”

Tim tôi đập mạnh. Máu như rút hết khỏi cơ thể.

“Đợi đã… em làm gì họ rồi?”

Tim đập nhanh hơn. Mồ hôi lạnh chảy trên trán.

Ngay lúc đó—

Kiin koon kaan koon.

Chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang khắp trường.

Tiếng chuông vang vọng trên sân thượng, rồi tĩnh lặng trở lại.

“Giờ nghỉ trưa… hết rồi nhỉ.” Konatsu-chan lẩm bẩm, vẻ tiếc nuối. Biểu cảm như một đứa trẻ tiếc giờ vui đã qua. Nhưng tôi không còn bị vẻ diễn xuất ấy lừa nữa.

“Trả lời anh.”

Tôi tiến một bước, tiếng nạng gõ lên bê tông vang lớn.

“Em đã làm gì họ?”

Giọng tôi run lên vì nghiêm túc. Nỗi lo trong lòng lớn dần. Nếu Marin hay Kagura gặp chuyện—chỉ nghĩ thôi đã khiến máu tôi như ngừng chảy.

“Nhìn kìa.” Konatsu-chan bất ngờ nhìn đi chỗ khác, chỉ tay như vô tình.

“Nói đến là đến ngay ha?”

Tôi nhìn theo, thấy sân thượng tòa nhà phía Tây. Một khung sắt lớn được dựng, xung quanh đầy thiết bị quay phim. Bối cảnh phim Hai người và Một người.

Và trong khung đó là Marin và Kagura trong đồng phục học sinh.

Cả hai trông hơi căng thẳng, đang thảo luận lần cuối với đạo diễn và nhân viên.

“Buổi quay hôm nay là…” Giọng Konatsu-chan vang lên sau lưng tôi.

“Cảnh trên sân thượng, bị mưa ướt và thổ lộ tình cảm với người mình yêu nhỉ?”

Tôi cảm giác như máu bị đông lại. Quay lại, thấy Konatsu-chan cười ngây thơ.

“Sao… em biết nội dung quay phim?”

“Cùng trường mà, có diễn viên ở đây nữa.” Cô ấy nhún vai.

“Cơ hội nhìn trộm kịch bản nhiều lắm. Để trong tủ, trên bàn lớp… bất cẩn ghê.”

Lời nói lộ ra sự tính toán khiến tôi lạnh gáy.

“Biết rồi… thì em định làm gì?”

“Làm gì… à?” Konatsu-chan nghiêng đầu, mắt ánh lên tia lạnh lẽo.

“He he… có lẽ…” Nụ cười mỏng manh hiện trên môi.

“Em đang nghĩ… làm sao để họ biến mất khỏi thế giới này.”

Khoảnh khắc ấy, tôi rùng mình. Chống nạng, tôi vội lùi lại, định chạy đến chỗ Marin và Kagura—phải bảo vệ họ.

“Đừng…” Một giọng nói trầm thấp, đầy uy hiếp vang lên sau lưng.

“Đừng nhúc nhích, senpai.”

Quay lại, tôi thấy Konatsu-chan cầm điện thoại, màn hình mở một ứng dụng, nhưng từ xa không thấy rõ.

“Nếu anh còn động đậy…” Giọng cô ấy ngọt ngào như mật, nhưng lạnh như độc.

“Có thể sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.”

Nụ cười ấy là thứ đáng sợ nhất tôi từng thấy.

Tôi dừng lại, chậm rãi quay người. Tay nắm nạng đẫm mồ hôi.

“Mục đích của em là gì…?”

Tôi nghiến răng, trừng mắt nhìn cô ấy.

“Lí do gì khiến em muốn hại họ? Tại sao em lại—”

“Mục đích?” Konatsu-chan nghiêng đầu, như suy nghĩ một câu hỏi khó.

“Ừm… nếu phải nói thì…” Cô ấy nở nụ cười rạng rỡ.

“Là để senpai từ bỏ họ, và đến với em.”

Lời ấy khiến tôi câm lặng.

“Anh… đến với em?”

“Đúng vậy.” Cô ấy gật đầu không do dự.

“Em muốn có Kei-senpai. Từ lâu, rất lâu rồi. Nhưng…” Cô ấy nhìn về tòa nhà phía Tây.

“Họ là chướng ngại. Quá nhiều trở ngại để khiến anh nhìn về phía em.”

Giọng cô ấy nhẹ nhàng, như phủi một con côn trùng phiền phức.

“Lí do đó… không được sao?”

“Em… muốn anh?”

Tôi không tin nổi, hỏi lại.

“Em, người từng căm ghét anh?”

“Đúng.” Cô ấy trả lời ngay.

“Như chị em… em cũng yêu Kei-senpai. Vì thế, em phải—”

“Đủ rồi.” Tôi cắt ngang, lắc đầu mạnh mẽ.

“Đừng nói dối nữa.”

“Nói dối?” Mắt Konatsu-chan híp lại.

“Không phải dối. Em không đùa, em thật sự yêu anh—”

“Không phải.” Tôi lắc đầu.

“Anh không nói chuyện đó.”

Niềm tin trong tôi càng chắc chắn. Tôi không còn do dự.

“Vậy… anh nói cái gì là dối?” Giọng Konatsu-chan lần đầu lộ vẻ dao động.

“Đừng…” Tôi hít sâu. Gió vuốt má. Một buổi chiều đẹp đẽ, yên bình đến không thực.

“Đừng nói dối nữa. Dừng lại đi…”

“Vậy cái gì là nói dối chứ—”

“Chúng ta…” Tôi nắm chặt tay. Phải nói ra. Nếu không, lời dối này sẽ kéo dài mãi.

“Chúng ta không thể quay lại ngày đó nữa.”

Biểu cảm Konatsu-chan đông cứng. Như thời gian ngừng trôi, mọi cảm xúc biến mất khỏi mắt cô ấy.

“Konatsu…” Tôi nhìn thẳng vào cô ấy. Không trốn tránh. Không nói dối. Phải đối mặt sự thật.

“Không…” Gió ngừng thổi. Âm thanh biến mất. Tiếng ồn thành phố, tiếng chim, tất cả chìm trong tĩnh lặng.

Tôi quyết tâm, thốt lên cái tên ấy.

“Suzumura… Suzu-chan.”

Khoảnh khắc ấy—

Mắt Konatsu-chan mở to. Chiếc điện thoại tuột khỏi tay run rẩy, rơi xuống bê tông, vang tiếng khô khốc.

Môi cô ấy mấp máy, như muốn nói gì, nhưng không thành lời.

Từ xa, tiếng đạo diễn hô “Action!” vang lên.

Tiếng mưa nhân tạo từ tòa nhà phía Tây vọng đến, như tiếng chuông báo thời khắc, nặng nề, buồn bã.

Dưới bầu trời tháng Ba, trong thế giới chỉ có hai chúng tôi—

Mặt nạ cuối cùng đã bị lột bỏ.

Suzu-chan đứng lặng, nước mắt lăn trên má, lấp lánh dưới ánh nắng chiều.

******

P/S: Cua bể đầu. <(")