Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

(Đang ra)

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

Shiriken

Ma thuật có tồn tại, nhưng nhân vật chính không thể sử dụng. Đây là thế giới nơi mà thánh thần và bạo lực đều tồn tại.

42 6223

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

71 908

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Tạm ngưng)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

34 67

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

(Đang ra)

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

Ibarakino

"Sự cố của Anh trai của Wine chỉ là tai nạn"... các bạn mong đợi gì ở tôi!?

12 94

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

13 13

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

(Đang ra)

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Tappei Nagatsuki

(Phần truyện dịch sẽ được đăng tải từ Arc 6 trở đi)

12 77

Tập 03: Suzumura Suzu - Chương 25: Sự thật không cứu rỗi

Giọng Suzu-chan ngắt quãng.

Mỗi hơi thở khiến vai cô ấy run lên, như chỉ cố thốt ra từng lời. Nước mắt không ngừng chảy, thấm đẫm ngực áo đồng phục. Tôi nắm chặt nạng, chỉ có thể nhìn cô ấy đau khổ.

Tiếng nhân viên quay phim và thiết bị từ trường bên kia như tiếng ồn từ chiều không gian khác. Sự tương phản với sân thượng tĩnh lặng làm mất đi cảm giác thực tại.

Suzu-chan lúc đó chỉ là một đứa trẻ. Sợ hãi, đau đớn, không biết làm gì—làm sao có thể đưa ra quyết định hoàn hảo trong tình cảnh ấy?

Về lí trí tôi có thể hiểu, nhưng cảm xúc trong lòng không thể kìm nén. Bất lực, giận dữ, và nỗi buồn không nói thành lời trộn lẫn, làm rối loạn tâm trí tôi.

“Nhưng…” Suzu-chan mở lời, giọng run. Cô ấy ngẩng lên, ánh mắt ướt lệ nhìn tôi.

“Chạy trốn… chẳng mang lại cứu rỗi.”

Cô ấy lau nước mắt bằng mu bàn tay, mắt ánh lên tia lạnh lẽo.

“Thứ chờ đợi em… là ánh mắt thương hại của mọi người.”

Khoảnh khắc ấy, kí ức bị chôn vùi ùa về như tua lại cuộn phim cũ.

Ngày hè oi ả ấy. Trong bóng cây công viên, tôi nói chuyện phiếm với Miyabi và Aoi, khi một bóng người nhỏ bé xuất hiện từ bụi cây. Quần áo bẩn, tóc rối, ánh mắt trống rỗng—Suzu-chan. Và những lời vô tư chúng tôi nói.

Sao cậu bẩn thế?

Áo cậu bẩn hết rồi.

Tội nghiệp quá…

Không có ác ý. Chỉ lo lắng, thấy thương mà nói. Nhưng với Suzu-chan lúc đó, những lời ấy tàn nhẫn biết bao.

Nắm tay tôi run. Nếu quay lại được, nếu biết sự thật—nhưng hối tiếc chẳng đổi được gì.

“Bọn anh… thật sự chẳng biết gì.” Tôi thốt lên, giọng nghẹn ngào.

Suzu-chan đáp bằng nụ cười lạnh.

“Chẳng biết gì… đúng thế. Các người không biết gì hết. Không biết gì, mà vẫn…”

Giọng cô ấy đầy giận dữ và buồn bã tích tụ bao năm.

“Sau đó…” Cô ấy hít sâu, cúi mặt, như mang gánh nặng.

“Nhờ Sanae-chan gọi người lớn, Konatsu được đưa đến bệnh viện.”

Gió nhẹ vuốt má.

“Nhưng…” Giọng cô ấy mang vẻ cam chịu.

“Sanae-chan đã nhầm. Cậu ấy nghĩ người bị tấn công là Suzu-oneechan.”

“Nhầm…?” Giọng tôi khàn.

“Ừ.” Suzu-chan cười cay đắng, như chế giễu số phận.

“Cũng chẳng trách. Sanae-chan không có mặt, làm sao biết chuyện gì xảy ra.”

Linh cảm xấu dâng lên. Phần tiếp theo chắc chắn là sự thật kinh khủng.

“Rồi… sao nữa?” Tôi hỏi, giọng run.

Suzu-chan nhắm mắt, như chịu đựng cơn đau.

“Khi bình tĩnh lại, em kể hết cho bố mẹ. Người bị tấn công không phải Suzu, mà Konatsu đang ở bệnh viện.”

Tôi nín thở, nhớ lời Kyou-nee kể khi thăm bệnh. Cha mẹ Suzu-chan là gia đình giàu có, coi trọng thể diện hơn tất cả.

“Và… cha mẹ em nói gì…?” Tôi hỏi, sợ linh cảm thành thật.

“…Anh đoán họ nói gì với em?” Suzu-chan cười khô khốc, mắt đầy tuyệt vọng và oán hận.

“Nói đi.” Tôi quyết tâm, chờ lời cô ấy.

“Konatsu…” Suzu-chan cắn môi, mắt ngân ngấn lệ.

“Ngay từ khi sinh ra đã yếu tim. Bác sĩ nói em ấy khó sống quá 20 tuổi…”

Giọng cô ấy run.

“Mọi người, kể cả Konatsu đều chấp nhận. Nhưng em… chỉ em tin một ngày Konatsu sẽ khỏe lại, em đã luôn chăm sóc em ấy.”

Cô ấy nắm chặt tay.

“Nhưng—” Mắt cô ấy lạnh như băng.

“Cha mẹ… họ nói.”

Cô ấy tiếp, giọng như nhổ ra.

“‘Konatsu sớm muộn gì cũng không sống lâu. May là mọi người nghĩ người bị tấn công là Suzu… nên từ nay, con sẽ sống với tư cách Suzumura Konatsu.’”

Lời ấy khiến tôi rùng mình.

Cha mẹ ruột lo cho thể diện hơn con gái… chỉ có thể gọi là điên rồ.

Máu tôi như rút hết. Đầu óc quay cuồng, tay nắm nạng mất sức.

“Cái gì… thế này…?” Giọng tôi run, giận dữ và bối rối nghẹn ở cổ.

“Vì không sống lâu… mà làm thế…!?”

Tôi nắm chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, đau nhưng không buông.

“Không thể tin nổi… quá tàn nhẫn!”

Suzu-chan không đổi sắc mặt trước cơn giận của tôi, chỉ nhìn xa xăm, tiếp tục đều đều.

“Khi Konatsu tỉnh lại, cha mẹ kể hết sự thật…”

Giọng cô ấy vô cảm, như kể chuyện người khác.

“Konatsu từ nhỏ đã ngoan ngoãn… nên chấp nhận chuyện đó một cách dễ dàng.”

“Dễ dàng ư…?” Giọng tôi khàn. Ai có thể chấp nhận đổi đời với chị mình?

“Sao lại… Konatsu-chan sao có thể…”

“Sao à?” Suzu-chan nhìn tôi, mắt lần đầu lộ cảm xúc—buồn bã sâu sắc và tự ghê tởm.

“Vì từ nhỏ, cơ thể yếu đuối của em ấy đã gây phiền hà cho gia đình.”

Giọng cô ấy run nhẹ.

“Konatsu… không trách em bỏ chạy, chỉ dịu dàng nói… ‘Nếu điều này tốt cho gia đình thì em chấp nhận.’”

Gió thổi, làm tóc cô ấy bay, như mang gánh nặng.

“Và từ đó… một gia đình méo mó bắt đầu cuộc sống mới.”

Tôi câm lặng. Không biết nói gì. Lòng đau nhói trước sự tàn nhẫn. Tấm lòng Konatsu-chan chỉ khiến mọi thứ bi thảm hơn.

Gia đình Suzu-chan đột nhiên chuyển đi. Tôi ngây thơ nghĩ họ muốn đổi môi trường sau sự kiện ấy. Ai ngờ đằng sau là lời dối tàn nhẫn của cả gia đình.

Tôi thật sự chẳng biết gì. Không thấy gì. Nỗi đau, sự khổ sở của người quan trọng, tôi đều bỏ qua.

“Suzu-chan…” Tôi định nói, nhưng im lặng. 

“Ban đầu…” Suzu-chan tiếp, giọng có chút ấm áp.

“Không quen với môi trường mới. Đất lạ, trường mới, người lạ… Nhưng dần dà, em cũng ổn định.”

Cô ấy nhìn bầu trời xanh trong.

“Dù ích kỉ, em bắt đầu muốn gặp lại anh.”

Tim tôi đập mạnh.

“Dù chỉ một lần… muốn biết anh có đang sống tốt không.”

Giọng cô ấy hơi vui, như nhớ lại cảm xúc khi ấy.

“Và nếu may mắn… anh có còn chút nghĩ đến em không.”

Nước mắt lại lăn trên má, nhưng lần này không chỉ buồn.

“Không kìm được, em lén mọi người để đến gặp anh.”

Lòng tôi đau nhói, tưởng tượng cảm xúc của Suzu-chan lúc đó.

“Và…” Biểu cảm cô ấy thay đổi. Mắt ấm áp trở nên lạnh băng.

“Em đã thấy.”

Giọng cô ấy nặng nề, như lời nguyền.

“Thứ em không bao giờ muốn thấy nhất trên đời.”

Ánh mắt cô ấy xuyên thấu tôi. Kí ức rõ ràng ùa về.

Ngày ấy, trong công viên với Miyabi và Aoi. Lời hai người nói với tôi—

“Cho mình làm nhân vật chính trong câu chuyện của cậu.”

Lời hứa tạo nên Hai người và Một người. Và mọi thứ bắt đầu từ đó.

Như bánh xe số phận hội tụ tại khoảnh khắc ấy. Tôi rùng mình.

Suzu-chan đã thấy cảnh chúng tôi hứa hẹn vui vẻ. Khi cô ấy đau khổ, chúng tôi cười đùa.

Nắm tay tôi lại run.

Nhưng ngay lúc đó, mắt Suzu-chan như bùng cháy.

“Khi chúng em trải qua chuyện đó…” Giọng cô ấy run, không phải buồn, mà giận dữ.

“Tại sao… họ lại cười đùa vui vẻ thế?”

Cô ấy nắm chặt tay, trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy oán hận tích tụ.

“Không vết bẩn, không tổn thương… như thể hạnh phúc được đảm bảo, hiển nhiên ở đó.”

Giọng cô ấy lớn dần.

“Tin nổi không? Trong sáng, vô tư, chẳng biết gì… cảnh đó hiện ra trước mắt em?”

Gió ngừng. Tĩnh lặng nặng nề bao trùm sân thượng.

“Vì thế…” Mắt cô ấy ánh lên tia kỳ lạ, như bị ám.

“Em muốn phá hủy…”

Lời ấy đâm vào ngực tôi.

“Muốn cướp đi… nơi ấm áp như ánh nắng, nơi lẽ ra thuộc về chúng em!”

Cô ấy hét, giơ điện thoại lên. Màn hình lấp lánh dưới ánh nắng.

“Suzu-chan!” Tôi vươn tay theo phản xạ. Nạng kêu lạch cạch. Phải tiến tới, phải ngăn cô ấy—

“Đừng nhúc nhích!” Tiếng hét của Suzu-chan vang khắp sân thượng, đầy uy lực chưa từng thấy.

“Kh…” Tôi nghiến răng, dừng lại. Nhưng không thể im lặng.

“Suzu-chan mà anh biết…” Tôi dồn sức, tiếp tục.

“Không phải người sẽ làm chuyện này!”

Tôi cố hết sức để lời nói chạm đến trái tim cô ấy.

“Chuyện ngu ngốc này… xin em… xin em dừng lại, Suzu-chan!”

Trước lời khẩn cầu, Suzu-chan cười lạnh.

“Người gì cơ?” Cô ấy cười khẩy, lắc đầu.

“He he… buồn cười thật… Anh thì biết quái gì về em?”

Tiếng cười khô khốc, đau đớn.

“Dù vậy…” Tôi ngập ngừng, nhưng không bỏ cuộc.

“Dù vậy! Anh tin! Tin vào Suzu-chan mà anh biết!”

Từ tận đáy lòng, tôi tin. Dù cô ấy thay đổi, lòng tốt của Suzu-chan vẫn còn.

“Ha ha ha!” Suzu-chan bật cười lớn, điên dại, đáng sợ.

“Thật buồn cười! Được, để em nói cho anh biết.”

Cô ấy nhìn tôi khinh miệt, tiếp tục.

“Con người thật của em, mà anh không biết!”

“Con người thật…?” Tôi ngơ ngác hỏi lại.

Suzu-chan nhìn trời, như nhớ lại quá khứ xa xôi.

“Từ ngày hôm đó trở đi… em luôn nghĩ.”

Giọng cô ấy đột nhiên tĩnh lặng, như cơn giận vừa rồi là giả tạo.

“Làm sao để phá hủy mối quan hệ của các người.”

Lời ấy khiến tôi lạnh gáy.

“Làm sao để giành lại anh…”

Nụ cười mỏng manh, tự giễu và lạnh lẽo hiện trên môi.

“Và một ngày… em theo Kei đến thư viện.”

Tôi nuốt khan. Linh cảm xấu dâng lên.

“Đúng… không biết rằng đó là cuộc tái hợp kinh hoàng."

Tiếng cười trống rỗng của cô ấy tan vào gió.

Tôi run rẩy, tiếp lời.

“Em lại… gặp hắn ta đúng không…”

Tôi ngập ngừng.

“Người đàn ông đó… Mizuki.”

Vai Suzu-chan run nhẹ.

Như gánh lại gánh nặng, cô ấy hít sâu. Biểu cảm xen lẫn sợ hãi và cam chịu.

“…Ừ.” Cô ấy gật đầu yếu ớt, như con rối đứt dây.

“Hắn… cười và nói.”

Mắt cô ấy ánh lên nỗi sợ, như sống lại ký ức.

“‘Tao có ảnh của mày ngày đó.’”

Tôi rùng mình.

“Ảnh…?”

“Nghe thế, em sững sờ.” Giọng cô ấy run.

“Konatsu… lúc đó bị hắn chụp làm bằng chứng không thể chối cãi.”

Chân tôi như mất sức. Nếu không có nạng, tôi đã ngã.

“Sự việc khiến gia đình em điên loạn… đã được ghi lại toàn bộ…”

Từng lời của cô ấy như dao cứa vào tim tôi. Tàn nhẫn. Hiện thực bất công.

Tôi cúi đầu. Không tìm được lời. An ủi, động viên, tất cả đều quá nhẹ.

“Nếu không muốn Kei biết… mai hãy quay lại đây.” Giọng cô ấy nhỏ dần.

“Em hiểu ngay hắn muốn gì. Như ngày đó, em sẽ lại…”

Cô ấy ôm lấy mình, co người lại.

“Em sợ. Rất sợ.”

Hình ảnh ấy đau đớn đến mức tôi suýt vươn tay. Nhưng khoảng cách quá xa, tôi chỉ có thể nhìn.

“Không biết làm gì… em về nhà, nói với Konatsu.”

Cô ấy ngừng, nuốt khan, như chuẩn bị nói điều quan trọng.

Tiếng quay phim từ trường bên làm nổi bật không khí căng thẳng. Tôi nín thở, chờ lời tiếp theo.

“Konatsu… lắng nghe em rất chân thành.” Biểu cảm cô ấy thoáng ấm áp.

“Chỉ thế thôi, lòng em đã nhẹ đi… nhưng—”

Biểu cảm thay đổi. Mắt ấm áp trở nên lạnh băng, như biến thành người khác.

“Nhưng…” Giọng cô ấy lạnh lùng chưa từng thấy.

“Suzu-chan…?” Cảm nhận sự thay đổi, tôi gọi tên cô ấy. Nhưng mắt cô ấy không nhìn tôi, chỉ lẩm bẩm như tự nói.

“Lẽ ra em không nên nói ra...”

Giọng như tự trách.

“Lẽ ra em không được nói ra...”

Giọng lớn dần.

“Nhưng em không muốn bị vấy bẩn!”

Đột nhiên, cô ấy hét lên. Tiếng hét vang khắp trường, như nhiều Suzu-chan cùng hét.

“Để quay lại bên anh!”

Mắt cô ấy ánh lên tia điên dại.

“Vì em còn tương lai! Một tương lai có thể làm lại!”

Cô ấy nắm chặt tay, run rẩy hét.

“Nhưng Konatsu thì không! Em ấy chỉ có tương lai khép kín!”

Tôi lạnh gáy. Linh cảm xấu thành sự thật.

“Em không sai! Không thể sai!”

Khóc, cô ấy nhìn tôi cầu xin.

“Đúng không? Nói là em đúng đi, Kei!”

Tiếng hét đầy tuyệt vọng và điên loạn khiến tôi choáng váng.

“Suzu-chan…” Tôi giật mình, mở miệng. Mồ hôi lạnh chảy. Nắm tay run.

“Chẳng lẽ em… với Konatsu-chan…”

Không muốn nói. Không muốn thừa nhận. Nhưng ý nghĩa lời cô ấy quá rõ.

Gió ngừng. Không tiếng chim. Tiếng quay phim xa dần. Chỉ còn tôi và Suzu-chan trong tĩnh lặng.

Mây che nắng, bóng râm phủ sân thượng. Ánh nắng ấm áp trở nên lạnh lẽo.

“…Ừ.” Suzu-chan khóc, mặt méo mó, trả lời.

“Em nói… bảo em ấy làm thế thân cho em… nhé.”

Lời ấy tan vào gió, chúng tôi lặng đứng, đối mặt trọng lượng sự thật.

****

P/S: Combo yandere + yangire thì phải nói là bá cháy bọ chét. :v