Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1519

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

(Đang ra)

Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Nanaten

Đây là một câu chuyện đời thường của những kẻ cuồng tăng ca, bị cuốn theo những áp lực của công việc và chỉ đơn giản là muốn ăn những bữa ăn ngon cùng nhau.

43 1178

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 5

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

Tập 01: Hai người bạn thuở nhỏ - Chương 03: Câu chuyện u sầu của những cô gái

――Tách.

Ánh sáng ấm áp lan tỏa trong căn phòng tối.

Tôi nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kính – mặc bộ đồ ngủ, đứng trong phòng riêng.

Amane Miyabi, học sinh năm hai trung học.

Mọi người bảo tôi “hiền lành, trưởng thành, chín chắn”…

Nhưng thực tế, tôi chẳng phải như vậy.

Ngay bây giờ, tôi vẫn đang tự ghét bản thân vì nhớ lại chuyện đó.

Tại sao tôi lại nói những lời lạnh lùng với Kei như vậy?

Về nhà, ăn tối, tắm rửa, nhưng những lời ấy vẫn không rời khỏi tâm trí tôi.

Cả lúc trả lời Godai-senpai trên đường về nữa.

Tôi như người mất hồn, khiến anh ấy lo lắng vô ích.

Mà…

Lần đầu tiên tôi nắm tay một chàng trai không phải Kei…

Chỉ nghĩ lại thôi, trái tim tôi đã nhói đau.

Bàn tay Godai-senpai to lớn, hơi ấm, đầy mạnh mẽ.

Hoàn toàn khác với Kei.

Khi anh ấy khẽ tiến gần mặt, tôi giật mình lùi lại.

…Liệu anh ấy có nghĩ tôi là một cô gái khó ưa không?

Một người như tôi, không chút dễ thương, anh ấy thích tôi ở điểm nào chứ?

Và tôi… tôi không biết phải đối xử với người yêu thế nào.

Nếu đó là Kei, có lẽ tôi sẽ tự nhiên hơn, chẳng cần suy nghĩ nhiều.

――Bzzzt bzzzt bzzzt.

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên.

Tôi nhấc máy, áp vào tai.

‘A, Miyabi?’

Giọng nói vui tươi, rộn ràng.

Là Aoi.

“Aoi? Gọi muộn thế này có chuyện gì à?”

Aoi là bạn thời thơ ấu của tôi.

Một trong số ít bạn nữ của tôi, với tính cách sáng sủa, thẳng thắn, đã nhiều lần kéo tôi ra khỏi những lúc khó khăn.

‘À, không có gì to tát đâu. Chỉ là muốn hỏi gần đây cậu thế nào thôi.’

“Haha, hiếm khi thấy Aoi ấp úng thế này. Có gì muốn hỏi mình đúng không?”

Tôi cười khẽ, trêu lại.

‘Haha, đúng là không qua mắt được cậu.’

“Đương nhiên rồi. Cậu nghĩ chúng ta làm bạn bao nhiêu năm rồi?”

‘Ừ nhỉ. Tớ, cậu, và…’

Không khí bỗng chốc ngượng ngùng.

“V-Vậy, cậu muốn hỏi gì?”

Tôi vội chuyển chủ đề.

‘À, thật ra là tớ nghe Konatsu nói vài tin đồn về cậu.’

“Tin đồn?”

Sasahara Konatsu, học sinh năm nhất.

Bạn từ hồi sơ trung, giờ là đàn em trong đội bóng rổ của Aoi.

Cô bé có gương mặt dễ thương, tính cách thân thiện, được các tiền bối yêu mến.

Cô ấy nhạy bén với xu hướng, thường cho chúng tôi – những người chậm chạp – những lời khuyên hữu ích.

Nhưng mặt khác, cô bé cũng thích xen vào chuyện tình cảm của người khác, thật là một cô bé rắc rối.

Chắc hẳn là――

‘Ừ… Thôi, tớ hỏi thẳng nhé. Cậu đang hẹn hò với Godai-senpai đúng không?’

“Hả!?”

Vai tôi giật nảy.

‘Không, trước giờ tớ đã nghe tin đồn Godai-senpai tỏ tình với cậu nhưng bị từ chối. Nhưng hôm nay Konatsu nói thấy cậu và Godai-senpai nắm tay nhau, nên…’

…Thôi chết.

Hóa ra bị Konatsu nhìn thấy.

Giờ không thể giấu được nữa.

“Ừ, ừm… Hôm nay mình đã đồng ý hẹn hò với anh ấy.”

‘A, đúng như tớ nghĩ! Vậy là tốt rồi, chúc mừng nhé!’

“…Ừ, cảm ơn.”

Đáng ra tôi nên vui, nhưng sao tôi không thể thật lòng vui vẻ? Tôi biết lí do, nhưng giờ chỉ có thể tạm gác nó lại.

Lời hứa ngày ấy, tôi luôn tin tưởng, nhưng Kei chẳng hề cố gắng giữ nó.

Thậm chí, khi tôi bắt chuyện ở trường, cậu ấy luôn tìm cách lảng tránh, như thể đang giấu giếm gì đó.

Như thể chúng tôi là gánh nặng.

Dù tôi cố ý giữ khoảng cách, Kei cũng chẳng tỏ ra quan tâm.

Vậy mà tôi vẫn lấy hết can đảm, cùng Aoi rủ cậu ấy đi chơi.

Nhưng.

‘Tớ có việc phải làm.’

Cậu ấy từ chối dễ dàng như thế.

Và từng chút, từng chút một, tình cảm của tôi mài mòn.

Lúc ấy, Godai-senpai đã ở bên tôi.

Nếu hỏi tôi có yêu anh ấy như một người yêu không, tôi sẽ nói đó là dối lòng.

Nhưng anh ấy đã giữ lời hứa khi tỏ tình với tôi.

Việc anh ấy giữ lời hứa khiến tôi hạnh phúc hơn bất cứ điều gì.

Tiểu thuyết anh ấy cho tôi đọc có tôi là nhân vật chính.

Nhân vật nam chính có nhiều điểm giống anh ấy, khiến tôi cảm thấy hơi kì lạ, nhưng nội dung tuyệt vời, cảm động hơn bất kỳ câu chuyện nào tôi từng đọc.

Tôi say mê đọc, quên ăn quên ngủ, và khi đọc xong, tôi ngạc nhiên vì chính mình đã khóc không ngừng.

Một người có thể viết nên câu chuyện như vậy thật sự tuyệt vời…

‘À, mà này!’

Giọng Aoi bỗng rộn ràng, kéo tôi trở lại, tôi chăm chú lắng nghe.

‘Hình như vừa công bố người thắng giải Namiki, cha tớ ở nhà đang làm ầm lên.’

“Haha, cha cậu làm ở nhà xuất bản mà nhỉ?”

‘Ừ, đúng rồi. Mà người thắng lần này, cậu biết không, bằng tuổi chúng ta đấy! Người trẻ nhất trong lịch sử!’

“Thật á!? Tuyệt vời quá!”

‘Tựa đề là “Hai người và một người”. À, mà cậu cũng thích đọc sách đúng không?’

“Ừ, nhưng dạo này mình không đọc nhiều như trước.”

‘À, nếu muốn, tớ nhờ cha mượn sách cho cậu nhé? Nghe nói nó đã thành sách bán chạy, khó kiếm lắm, nhưng nếu là cậu thì cha tớ chắc sẽ cho mượn.’

“Thật hả? Cảm ơn cậu nha.”

Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi đập mạnh.

“…Hai người và một người…?”

Tôi vô thức mở trang tìm kiếm.

Và khi nhìn thấy tên tác giả, tôi nín thở.

――Rangaku Koto Hajime

――Thịch.

Trái tim tôi đập mạnh.

“…Kei, sao?”

Dù chắc chắn không liên quan đến cái tên tôi biết, chỉ thế thôi cũng đủ khiến tôi muốn khóc.

Quả nhiên, tôi chẳng hề chín chắn chút nào.