Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

11 17

Rồng bán thân

(Đang ra)

Rồng bán thân

글세포

Một ngày nọ, tôi thức dậy và phát hiện mình đã biến thành một con rồng con.Tôi muốn kiếm tiền nên quyết định bán thân.

12 11

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

237 4308

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

33 305

Tập 01: Hai người bạn thuở nhỏ - Chương 01: Ngày tôi mất tất cả

Ánh hoàng hôn đang dần buông xuống phản chiếu trên cửa kính, nhuộm đỏ căn phòng học.

Dù trời đang lạnh, lòng bàn tay tôi lại đẫm mồ hôi.

“Miyabi!”

Với quyết tâm, tôi gọi tên cô ấy.

Miyabi, đang đeo cặp lên vai chuẩn bị rời lớp, khựng lại và chậm rãi quay đầu.

“…Gì vậy?”

Giọng nói lạnh lùng, như thể chẳng hề quan tâm.

Cô ấy khoác chiếc áo choàng dài màu trắng tinh, vuốt mái tóc dài màu đen óng ánh, đôi mắt sắc sảo nhìn thẳng vào tôi. Chỉ thế thôi đã khiến tôi cảm thấy như nghẹt thở.

“Tớ có chuyện quan trọng muốn nói!”

Giọng tôi run rẩy, cố gắng thốt ra.

Lông mày Miyabi khẽ nhúc nhích. Không rõ là tôi đã khiến cô ấy tò mò hay chỉ làm cô ấy bực mình.

“Quan trọng? Cậu, nói với tôi?”

Giọng điệu đều đều.

Dù vậy, tôi vẫn gật đầu.

“Vậy thì nhanh lên được không? Tôi không có nhiều thời gian. Tôi còn phải trả lời anh ấy.”

“…Hả?”

Anh ấy?

Anh ấy là ai?

Miyabi chưa từng có bạn trai. Ít nhất, tôi chưa từng nghe bất kì tin đồn nào như vậy.

“Anh… anh ấy là ai?”

Trái tim tôi rối bời.

Miyabi thở dài, thoáng chút u ám trên gương mặt, nhưng ngay lập tức nở nụ cười lạnh lùng.

“Godai-senpai, lớp trên. Tôi sẽ hẹn hò với anh ấy.”

Godai Yuuji – người được đồn đại là đẹp trai, nổi tiếng trong hội con gái. Thông minh, giỏi thể thao, một người hoàn hảo như bước ra từ tranh vẽ.

“Hẹn… hò…?”

Tôi không thể hiểu nổi những lời đó. Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

“Anh ấy đã tỏ tình với tôi từ khi tôi mới nhập học. Tôi luôn từ chối, nhưng lần này, anh ấy lại nói với tôi.”

Miyabi khẽ cúi mắt.

“Anh ấy nói sẽ biến tôi thành nhân vật chính trong câu chuyện của anh ấy.”

Khoảnh khắc đó, đầu tôi hoàn toàn trắng xóa.

“…Chuyện đó…”

“Đúng vậy, như lời hứa mà cậu từng nói với tôi, phải không? Tôi không ngờ lại có người khác nói với tôi điều tương tự.”

“Vậy là cậu vẫn nhớ…! T-Tớ đã cố gắng để thực hiện lời hứa đó…!”

“Thực hiện?”

Đôi mắt Miyabi sắc lạnh.

“Cậu thực sự nghĩ vậy sao?”

“T-Tất nhiên rồi! Nên tớ chỉ xin cậu đợi thêm một chút thôi!”

“Một chút? Một chút là bao lâu? Một năm? Hai năm? Hay ba năm?”

Giọng Miyabi cao hơn.

“Cậu nghĩ tôi đã đợi bao lâu rồi?”

Trái tim tôi như bị bóp nghẹt.

“Tôi đã đợi mãi…! Nhưng cậu lúc nào cũng chỉ tỏ ra áy náy, lén lút tránh né, chẳng làm gì cả, cũng chẳng đạt được gì… Cậu chưa từng giữ lời hứa với tôi!”

“Không, không phải…! Tớ…”

“Cuối cùng, chỉ toàn là lời nói suông. Tôi không phải là người chỉ biết đứng đó chờ đợi.”

Những lời nói nhẹ nhàng của cô ấy như dao cứa sâu vào tim tôi.

“Godai-senpai, anh ấy thực sự đã biến tôi thành nhân vật chính trong câu chuyện của anh ấy. Tiểu thuyết anh ấy viết đã giành được giải thưởng dành cho tác giả mới.”

“…Hả?”

“Tuyệt vời không? Anh ấy đã làm được điều đó vì tôi. Dù có tin đồn anh ấy là người đào hoa, nhưng tôi biết anh ấy không phải người như vậy.”

Miyabi mỉm cười dịu dàng.

Nụ cười mà tôi khao khát bấy lâu, nhưng không phải dành cho tôi.

“Cậu thích Godai-senpai sao?”

Tôi hỏi, ôm lấy tia hi vọng cuối cùng.

Miyabi ngừng lại một lúc, rồi nhẹ nhàng trả lời.

“…Ít nhất là hơn cậu, đúng không?”

Khoảnh khắc ấy, điều gì đó trong tôi vỡ vụn.

Miyabi không nói thêm gì, cũng không ngoảnh lại, rời khỏi lớp học.

Còn lại tôi, quỳ sụp xuống sàn, nước mắt tuôn trào như đập vỡ, vai run rẩy, gục ngã tại chỗ.

Lời nói của Miyabi vang vọng trong đầu tôi.

――Ít nhất là hơn cậu… đúng không.

Đó là câu trả lời của cô ấy.

Tôi không biết cô ấy có thực sự thích Godai-senpai hay không.

Nhưng ít nhất, cô ấy thích anh ta hơn tôi – không, hơn tôi rất nhiều.

“…Thế là sao chứ?”

Tôi không thể ngừng nức nở.

Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần viết tiểu thuyết, giành được giải thưởng, tôi sẽ thực hiện được lời hứa với Miyabi.

Tôi đã tin như vậy, nhưng khi nhận ra, Miyabi đã trở thành “nữ chính” của một người khác.