Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11243

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 5

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 3

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 81

Web novel - Chương 13: Lén lút

*Tựa chương do trans chế

-------------

Một thời gian đã trôi qua kể từ đó, và cũng đã được một tuần kể từ khi Elysia đến thế giới của Doyoon. Cô dần quen với việc đến trường Doyoon ngay khi vừa thức giấc.

Vốn dĩ điều đó là không thể—nhưng vì Doyoon nổi tiếng là một học sinh ngoan ngoãn, gương mẫu, nên các giáo viên đã cho phép cô đến thăm trong giờ tự học buổi chiều theo yêu cầu của anh.

Dĩ nhiên, cũng có không ít giáo viên phản đối ý kiến này… Nhưng Elysia đã tự mình giải quyết chuyện đó.

Chỉ với một chút "ám thị" nhẹ, mọi việc đều không thành vấn đề.

“Doyoon.”

“Ely, em đến rồi à?”

Đến giờ, Elysia đã có thể tự do đi thẳng vào lớp học. Nhờ đó, việc cô gái tóc vàng xinh đẹp là bạn gái của Doyoon đã trở thành một sự thật mà học sinh nào cũng biết.

“Hôm nay em thức dậy lại muốn gặp anh nữa rồi.”

Elysia ngay lập tức bước tới và ôm chầm lấy Doyoon.

“Vậy nên em đến ngay lập tức sao?”

“Em tắm rửa, chuẩn bị qua loa rồi đến thẳng đây luôn.”

“Em thật siêng năng đó, Ely.”

Doyoon dịu dàng xoa đầu cô khi cô rúc vào ngực anh, như thể anh rất tự hào về cô.

Nhìn hai người họ công khai thể hiện tình cảm trong lớp học, Sohee mỉm cười ấm áp đầy thích thú.

“Họ đúng là cặp đôi nổi tiếng nhất trường mà. Vẫn cứ tình tứ như mọi khi~.”

“Chà, không chỉ là một cặp đôi đâu, họ thực sự đã kết hôn rồi đấy.”

“A, phải rồi! Vậy thì chắc tớ nên nói họ là cặp vợ chồng son nổi tiếng ngọt ngào của trường nhỉ?”

Sohee cười tinh nghịch.

Dù sáng nay cô có ăn gì đi nữa, cô vẫn tươi tắn và vui vẻ như mọi khi.

Dù Sohee là người như vậy, Elysia vẫn không hề hay biết Sohee đã có bạn trai và lặng lẽ cảnh giác.

...Một tình địch.

Vòng tay Elysia ôm Doyoon bất giác siết chặt hơn một chút.

“Nhân tiện, Elysia này, kết hôn với Doyoon cảm giác thế nào? Cậu có cảm thấy hạnh phúc hơn cả lúc hẹn hò không?”

Dường như không hề biết Elysia không thích mình, Sohee hỏi câu đó với một nụ cười vui vẻ.

“…Tại sao cô lại hỏi vậy?”

Elysia muốn đáp lại một cách lạnh lùng kiểu như:

‘Chẳng có lý do gì để nói cho cô biết cả.’

Nhưng vì Doyoon đang ở ngay bên cạnh, cô đã kìm lại. Dù sao thì Sohee cũng là bạn của anh, và cô biết Doyoon sẽ không thích nếu cô đối xử khắt khe với bạn của anh.

“Cô đang hỏi liệu tôi có hạnh phúc hơn lúc chúng tôi hẹn hò không ư…?”

Thay vào đó, cô quyết định đưa ra một câu trả lời thật lòng— Một câu trả lời sẽ khiến mọi thứ trở nên hoàn toàn rõ ràng, không cho Sohee một chút cơ hội nào để nghĩ đến việc theo đuổi Doyoon.

“Tôi có thể trả lời điều đó một cách hoàn toàn chắc chắn. So với khi chúng tôi hẹn hò… tôi hạnh phúc hơn không thể đo đếm được.”

Một câu trả lời không chừa chỗ cho sự nghi ngờ.

"Tôi yêu việc được nhìn thấy gương mặt Doyoon vào đầu và cuối mỗi ngày. Tôi yêu việc có thể chia sẻ mọi bữa ăn cùng anh ấy. Và tôi hạnh phúc vì được nghe anh ấy nói ‘Anh yêu em’ thường xuyên hơn trước."

"W-whoah…!"

"Và trên hết… tôi yêu việc mình là người duy nhất có được toàn bộ tình yêu của Doyoon cho riêng mình."

"Kyaaaa!! Ngọt ngào quá, tớ chết mất thôi!!"

Sohee ré lên thích thú trước câu trả lời của Elysia. Nghe gần giống như tiếng cá heo kêu vậy.

Doyoon chỉ thầm cảm ơn vì đó là giờ giải lao chứ không phải trong giờ học.

"Tớ tự hỏi liệu một ngày nào đó mình có thể kết hôn với người mình yêu như cậu và Doyoon không nhỉ. Mọi thứ bây giờ đã rất tuyệt rồi, nhưng tớ không biết sau khi kết hôn sẽ còn tuyệt vời hơn đến mức nào nữa..."

Nghe Sohee nhận xét, Elysia trông hơi ngạc nhiên rồi hỏi.

"...Bạn trai? Ý cô là cô đã có đối tượng rồi sao?"

"Hả? Ồ—ừ. Hơi ngại một chút, nhưng tớ có bạn trai rồi. Anh ấy ngọt ngào lắm, cậu không tin nổi đâu..."

Elysia cảm thấy như vừa bị đánh một cú vào đầu. Cô đã nghĩ Sohee là tình địch và cố tình xa lánh cô ấy—

Nhưng hóa ra Sohee đã là hoa có chủ rồi.

Nhận ra tất cả chỉ là hiểu lầm do chính mình tạo ra, một làn sóng xấu hổ và ngượng ngùng ập đến, khiến mặt cô đỏ bừng.

"Elysia? Mặt cậu đỏ bừng kìa—cậu có sao không?"

"K-Không, không có gì đâu… t-thật sự không có gì cả…"

Dù đã bị xa lánh không ít, Sohee vẫn tử tế lại gần cô. Thấy vậy, Elysia khẽ thở phào nhẹ nhõm và tự hứa với lòng từ nay sẽ đối xử tốt hơn với Sohee.

"A, chuông reo rồi. Đến giờ quay lại học bài thôi."

Không lâu sau khi Elysia quyết định xong, chuông trường vang lên. Sohee ngay lập tức quay lại với tờ bài tập cô đang làm dở. Doyoon cũng cầm lấy chiếc bút chì kim mà anh đã đặt xuống lúc trước.

"Anh đoán mình cũng nên bắt đầu học thôi. Em đợi sẽ chán lắm phải không?"

"Không hề. Chỉ cần ngắm nhìn gương mặt anh cũng đủ khiến em giải khuây rồi."

"Phì… được rồi vậy, cứ tiếp tục ngắm mặt anh trong khi anh học nhé."

Nói rồi, Doyoon tập trung trở lại vào công việc của mình. Elysia quả thực muốn chơi đùa với anh, nhưng cô biết lý do anh học hành chăm chỉ đến vậy là vì cô—

Nên cô không phàn nàn. Hơn nữa, chỉ cần được ở cùng một không gian với anh cũng đã quá đủ rồi.

Nắm lấy bàn tay còn lại của anh, cô chỉ lặng lẽ nhìn anh làm việc.

Hơi ấm cô cảm nhận được qua đôi bàn tay đang nắm chặt.

Tiếng thở nhẹ nhàng của anh.

Đôi mắt đen chuyên chú của anh khi đọc lướt qua sách bài tập.

Mọi thứ nhỏ nhặt về anh đều đáng yêu đến nỗi, Elysia thấy mình không thể rời mắt.

‘Mình phải làm gì với cảm giác này đây… cảm giác muốn ngắm nhìn mãi, ngay cả khi mình đã đang nhìn rồi?’

Cô khẽ lướt ngón tay trên mu bàn tay Doyoon. Cảm giác nhồn nhột khiến Doyoon quay đầu lại, và mắt họ chạm nhau.

Và khi ánh mắt họ giao nhau, một nụ cười tự nhiên nở trên môi cả hai. Tim họ bắt đầu đập nhanh hơn.

Thình, thịch.

Không thể kìm nén những cảm xúc dâng trào trong lòng, Elysia lấy một chiếc bút chì kim từ trong hộp bút và viết vài chữ vào sách bài tập của Doyoon.

– Em yêu anh.

Bốn từ nhỏ bé, được viết bằng nét chữ ngay ngắn và đáng yêu.

Thấy những gì cô viết, Doyoon ngừng giải bài tập, và như để đáp lại, anh viết bên cạnh:

– Anh cũng vậy, Ely.

Một vệt ửng hồng hiện trên má Elysia.

– Em muốn về nhà rồi.

– Không phải lúc nãy em vừa nói thích ngắm mặt anh sao?

– Thích ngắm mặt anh và bày tỏ tình cảm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Trước lời đáp bằng chữ của cô vợ đáng yêu, Doyoon lặng lẽ cười khúc khích, rồi liếc nhìn xem giáo viên đang làm gì.

Giáo viên có vẻ bận rộn, đang chăm chú vào máy tính.

Tận dụng khoảnh khắc đó, Doyoon giơ cuốn sách bài tập lên che mặt họ rồi nghiêng người về phía Elysia.

Chụt.

Anh hôn nhanh lên môi cô.

Đó là một hành động khá táo bạo, nhưng vì họ ngồi ở cuối lớp, nên rất ít khả năng có ai đó để ý đến màn thể hiện tình cảm của họ.

– Giờ thì thỏa mãn chưa?

Sau nụ hôn, Doyoon hạ sách xuống và viết những lời đó bên cạnh những dòng trước.

Đọc xong, Elysia lắc đầu, và thay vì trả lời bằng lời, cô cũng giơ cuốn sách bài tập của mình lên che khuất tầm nhìn giống như Doyoon đã làm. Rồi cô nhoài người tới, áp môi mình lên môi anh, và nhẹ nhàng cọ xát chúng.

Làm chuyện như vậy giữa lớp học trong giờ tự học quả thực khiến họ cảm thấy hơi tội lỗi một chút—

Nhưng nụ hôn mang lại cảm giác tuyệt vời hơn cảm giác tội lỗi, nên Doyoon không ngăn cô lại.

"Haa…"

Dù vậy, vì đang ở trường, nụ hôn ngắn hơn nhiều so với những nụ hôn họ trao nhau ở nhà. Elysia tiếc nuối liếm môi dưới nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười mãn nguyện.

– Như vậy là đủ tốt rồi.

Liệu có thể tiếp tục học sau chuyện này không nhỉ?

Doyoon quyết định có lẽ là không, và tự nhủ sẽ hoàn thành nốt phần học còn lại vào ngày mai. Thay vào đó, anh tiếp tục cuộc trò chuyện thầm lặng qua những dòng tin nhắn viết tay của họ.

Dù sao thì cũng chỉ còn chưa đầy một giờ tự học nữa thôi.

– Về nhà mình ăn gì đây em?

– Em muốn ăn môi anh.

– Không phải cái đó. Ý anh là thứ gì đó thực sự được coi là đồ ăn cơ.

– Vậy thì… máu của anh.

Nghe Elysia nói cô chỉ muốn ăn những thứ liên quan đến mình, Doyoon cười nhếch mép một cách tinh nghịch rồi viết lại:

– Nếu em cứ nói những điều như vậy, anh sẽ đãi em một đĩa toàn rau củ thôi đấy.

Elysia cau mày rồi lắc đầu quầy quậy, như thể muốn nói tuyệt đối không.

– Gì cũng được, trừ cái đó ra. Dù nó có chan chứa tình yêu của anh đi nữa, thì đồ ăn toàn rau củ cũng chẳng ngon chút nào!

– Ma cà rồng kén ăn là ma cà rồng hư.

– Nhưng rau củ… chỉ toàn rau củ thì…!

Trước phản ứng tuyệt vọng của cô để tránh ăn rau, Doyoon không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Anh đã biết từ lâu rằng Elysia ghét rau. Dù bao nhiêu kiếp trôi qua, nỗ lực tránh né chúng của cô vẫn luôn như vậy—

Và luôn luôn đáng yêu đến thế.

– Được rồi, được rồi. Vì hôm nay là thứ Sáu, tối nay chúng ta ăn gà rán nhé?

– Gà…!

Đôi mắt đỏ của Elysia long lanh niềm vui.

– Nghe tuyệt đấy. Chúng ta gọi nửa sốt nửa rán như lần trước đi.

– Có nên gọi thêm nước ngọt không anh?

– Anh nghĩ vậy cũng được. Giờ nghĩ lại, gà với nước ngọt có vẻ đúng là một sự kết hợp tuyệt vời.

Khi họ trao đổi qua lại những mẩu giấy nhắn nhỏ bé ấy, buổi tự học tối trôi qua một cách nhanh chóng.

Khi chuông reo, Doyoon và Elysia nhanh chóng gấp sách vở lại—cất giấu cuộc trò chuyện bí mật bằng chữ viết của họ như một thứ gì đó quý giá—rồi đứng dậy.

Ngay cả sau ngần ấy thời gian, tay họ vẫn nắm chặt lấy nhau, không hề buông ra.

“Cuối tuần vui vẻ nhé, Doyoon! Cả cậu nữa, Elysia!”

“Cậu cũng vậy. Tận hưởng cuối tuần nhé.”

“Bảo trọng.”

Sohee, người đã thu dọn đồ đạc xong trước, vẫy tay chào rồi rời khỏi lớp học.

Doyoon và Elysia cũng nhanh chóng theo sau, rời trường để về nhà.

Bầu trời đêm phía trên tối và sâu thẳm. Con đường phía trước, được chiếu sáng lờ mờ bởi những ngọn đèn đường thưa thớt, có thể hơi đáng sợ một chút—

Nhưng gương mặt cả hai chỉ tràn ngập niềm hạnh phúc.