Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11243

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 5

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 3

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 81

Web novel - Chương 15: Cùng nhau xem phim

Dù thời tiết u ám, đường phố vẫn khá đông đúc.

Elysia nắm chặt tay Doyoon, sợ lạc mất anh trong đám đông, và bám sát theo sau.

“Thời tiết nhiều mây cũng đỡ nhỉ? Giúp em ra ngoài dễ dàng hơn.”

“Đúng vậy. Nếu trời nắng, em thậm chí còn không thể ra ngoài được.”

Elysia cười rạng rỡ, gương mặt tràn đầy vẻ phấn khích. Chỉ cần được ra ngoài cùng người chồng yêu dấu cũng đủ khiến tâm trạng cô tốt lên rồi.

“Nhưng Asher này, rạp chiếu phim chính xác là gì vậy?”

“Ừm…”

Anh nên giải thích thế nào đây? Vì ở thế giới của cô không có thứ gọi là phim ảnh hay hình ảnh chuyển động, Doyoon suy nghĩ một lát rồi mới trả lời.

“Em cứ hình dung nó giống như xem một bản ghi hình các diễn viên sân khấu biểu diễn một vở kịch thật dài vậy.”

“Ý anh ghi hình là giống như một bức ảnh sao? Nếu vậy thì nghe không có vẻ thú vị lắm.”

“Nó không giống ảnh đâu… Hừm, em có biết nếu mình lật nhanh một loạt các bức tranh tương tự nhau, chúng sẽ trông như đang chuyển động không? Nó đại loại như vậy đấy.”

“…Khái niệm đó vẫn khó hiểu quá.”

Elysia nghiêng đầu, tỏ vẻ bối rối. Nhưng Doyoon biết cô thích xem kịch, nên anh đoán cô cũng sẽ thích phim ảnh một khi đã trải nghiệm chúng.

“Chúng ta cứ đi xem đi. Anh nghĩ em sẽ thích nó thôi.”

Vì rạp không xa, họ chỉ mất một đoạn đi bộ ngắn là tới nơi. Khi nói đến xem phim, không gì cần thiết hơn bắp rang bơ—

Vậy nên Doyoon đứng xếp hàng, suy nghĩ xem nên chọn vị nào cho cả hai.

Thường thì mình hay trộn vị tỏi và caramel…

Nhưng vì Elysia là ma cà rồng và cực kỳ ghét tỏi—gần như dị ứng cơ thể với nó—anh quyết định chỉ chọn vị caramel và đặt một suất cỡ lớn.

“Đó là món gì vậy anh?”

Elysia hỏi khi nhìn Doyoon đặt hàng.

“Đó là một món ăn vặt làm từ ngô. Kiểu như một món giòn ngọt ấy. Anh đặt vị caramel để em cũng thích nữa.”

“Hừm… Vậy là mình ăn vặt trong khi xem một bản ghi hình sao? Văn hóa này vẫn khó nắm bắt thật.”

“Một khi em quen rồi, em sẽ không thể xem phim mà thiếu bắp rang bơ được đâu. Thậm chí ngay cả khi chúng ta xem ở nhà, em cũng sẽ đòi anh chạy ra cửa hàng mua cho xem.”

“Chà, vì anh đã chọn nó, em chắc chắn có lý do. Em sẽ tin vào khẩu vị của anh và thử xem.”

Rạp không quá đông khách nên bắp rang bơ được làm rất nhanh. Tò mò về hương vị, Elysia ngay lập tức nhặt một miếng bỏ vào miệng.

“Ưmm…!”

Vị caramel ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi, và một vẻ mặt mãn nguyện hiện lên trên gương mặt cô.

“Đúng là món ăn vặt này ngon thật. Em hiểu tại sao nó lại phổ biến rồi.”

“Phải không? Để dành phần còn lại vào trong ăn nhé.”

Bộ phim Doyoon chọn được chiếu ở Rạp 6 trên tầng 8. Họ hiện đang ở tầng 7, nên cả hai đưa vé trên ứng dụng cho một nhân viên rồi đi lên thang cuốn.

“Giờ chúng ta đi đâu vậy anh?”

Lên đến tầng 8 trước, Elysia tò mò nhìn quanh, đầu quay qua quay lại.

“Cứ rẽ phải rồi đi thẳng tiếp thôi. Đi nào.”

Doyoon, theo sát phía sau với một tay cầm bắp rang bơ, dẫn cô về phía Rạp 6.

Khi họ mở cửa rạp, họ bước vào một không gian tối om. Vì phim chưa bắt đầu và chỉ có quảng cáo đang chiếu, họ bình tĩnh tìm chỗ rồi ngồi xuống.

Ghế của họ ở giữa—vị trí hoàn hảo để xem phim.

“Trong này đông người hơn em tưởng, không giống như bên ngoài.”

“Chắc họ đều đến sớm để đợi rồi.”

“Đúng như anh nói, có vẻ không ai có thể xem phim mà thiếu bắp rang bơ cả. Ai cũng mang theo một hộp vào.”

“Chính xác. Bắp rang bơ là thứ không thể thiếu khi xem phim.”

Trong khi hai người họ đang khẽ trò chuyện về rạp chiếu phim—quảng cáo kết thúc, và tất cả đèn trong rạp đều tắt ngấm. Tối đến mức họ gần như không thể nhìn thấy gì phía trước.

Elysia nắm chặt tay Doyoon khi họ chờ bộ phim bắt đầu.

— Anh yêu em…

Sau một lúc chờ đợi ngắn ngủi, bộ phim cuối cùng cũng bắt đầu. Bộ phim Doyoon chọn để xem cùng Elysia là một bộ phim tình cảm lãng mạn. Đó là thể loại anh luôn muốn xem cùng cô khi họ còn ở thế giới kia—và cũng là thể loại kịch yêu thích của cô.

“……”

Đúng như Doyoon dự đoán, Elysia hoàn toàn đắm chìm vào bộ phim, im lặng theo dõi. Gần như thể cô đã quên mất anh đang ngồi cạnh mình, cô lơ đãng với tay lấy bắp rang bơ thỉnh thoảng—

Cô cười phá lên ở những cảnh hài hước, và rưng rưng nước mắt trong những phân đoạn buồn.

‘Đáng yêu quá đi mất…’

Trong khi đó, Doyoon hoàn toàn không xem phim—anh đang ngắm cô. Cái cách biểu cảm của cô thay đổi theo từng cảnh phim đáng yêu đến nỗi anh không thể rời mắt khỏi cô.

Anh kìm nén ham muốn hôn cô và chỉ nhẹ nhàng siết tay cô— một hành động nhỏ nhặt xuất phát từ một chút ghen tuông cỏn con, mong rằng cô sẽ tập trung vào anh thay vì màn hình.

“…?”

Cảm nhận được áp lực nhẹ nhàng trong tay mình, Elysia quay sang nhìn Doyoon. Vì phim đang chiếu và anh không thể nói to, anh lặng lẽ khẩu hình miệng với cô:

— Anh yêu em.

Đó cũng chính là câu thoại mà nam chính trong phim vừa nói. Nhưng lời của Doyoon lại tác động đến Elysia mạnh mẽ hơn nhiều.

Sức nặng cảm xúc trong giọng nói anh—ánh mắt anh—khiến tim cô đập mạnh như muốn vỡ tung.

Thình, thịch.

Kể từ giây phút đó, Elysia không còn có thể tập trung vào bộ phim được nữa. Tất cả những gì cô nghe thấy chỉ là nhịp tim của mình. Và tất cả những gì cô nhìn thấy không phải là diễn viên trên màn ảnh—mà là Doyoon.

Người đàn ông yêu cô hơn bất cứ ai khác.

Người đàn ông cô yêu hơn bất cứ thứ gì.

Người mà cô đã đợi 400 năm để gặp lại, vượt qua bao thế giới và từ bỏ địa vị của mình vì—

Chính Doyoon đó, người mà hình ảnh đã tràn ngập đôi mắt cô.

Mình đã nghĩ không thể nào yêu anh ấy nhiều hơn được nữa…

Nhưng không hiểu sao, tình cảm của cô dường như chỉ càng thêm sâu đậm qua mỗi ngày. Dù cho cô sẽ không đánh đổi tình yêu này lấy bất cứ thứ gì—ngay cả cả thế giới này.

— Em cũng yêu anh.

Doyoon cũng cảm thấy như vậy. Nhìn Elysia khẩu hình những lời đó với anh bằng sự ấm áp đến thế khiến tim anh đập nhanh hơn cả những cảnh lãng mạn trong phim.

Cuối cùng, tình cảm mãnh liệt họ dành cho nhau khiến cả hai không thể tập trung vào bộ phim được nữa.

Cho đến tận cảnh cuối cùng, Doyoon và Elysia chỉ nhìn nhau mà thôi.

———

“Em nghĩ… đó quả là một trải nghiệm thật thú vị. Bộ phim cũng vui nữa…”

“Cuối cùng thì em chỉ toàn nhìn anh mà bỏ lỡ cả bộ phim rồi, phải không?”

“Vâng, em chỉ xem được nửa chừng vì quên mất tập trung—gương mặt anh làm em xao nhãng. Nhưng dù vậy, em vẫn rất thích.”

Elysia nở một nụ cười mãn nguyện khi vốc một nắm bắp rang bơ còn sót lại bỏ vào miệng.

“Anh mừng vì em thích. Lần tới có muốn đi nữa không?”

“Hừm… Em quả thực thích xem phim, và em sẽ không từ chối nếu được đi cùng anh đâu. Nhưng ngay cả khi chúng ta có đi nữa, em có lẽ cũng sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào mặt anh chứ không phải màn hình mất.”

“Chuyện đó… cũng phải. Vậy được rồi…”

Khi gương mặt Doyoon rõ ràng chùng xuống vì thất vọng trước lời từ chối gián tiếp của cô, Elysia khúc khích cười.

“Em đùa thôi. Lần tới chúng ta lại cùng nhau đi nhé.”

“Em làm anh sợ đấy! Anh cứ tưởng em nói thật.”

“Không có anh thì em biết đi đâu? Ngay cả khi anh có đi vào địa ngục, em cũng sẽ theo anh đến đó.”

Elysia nhẹ nhàng nắm lấy tay Doyoon.

“Em sẽ luôn ở bên cạnh anh—vì em muốn tạo nên những kỷ niệm quý giá cùng anh.”

“Anh cũng vậy.” Doyoon mỉm cười đáp lại và siết nhẹ tay cô.

Ngay khi hai người vừa xem phim xong và chuẩn bị về nhà—

Có thứ gì đó lọt vào mắt Doyoon: Một khu trò chơi điện tử.

“Nè, Ely. Có muốn ghé qua đó không?”

“Đó là nơi như thế nào vậy anh?”

“Chỉ là… một nơi có đầy những thứ vui vẻ thôi.”

“Nghe có vẻ hấp dẫn đấy. Vậy đi thôi anh.”

Họ bước vào khu trò chơi, xung quanh là đủ loại máy game. Trong số đó, một chiếc máy đặc biệt đã thu hút sự chú ý của Elysia—chiếc máy đấm ở giữa phòng.

“Asher, em muốn thử cái này.”

“Cái đó à?”

Doyoon ngập ngừng một lát. Nếu Elysia, một ma cà rồng Chân Tổ với sức mạnh thể chất đỉnh cao, mà đấm vào đó, cái máy có lẽ sẽ không trụ nổi.

“Anh không nghĩ đó là ý hay đâu. Ngay khoảnh khắc em đấm vào nó, nó có thể sẽ hỏng mất.”

“Em sẽ kiểm soát sức mạnh của mình đúng cách mà. Chắc chắn như vậy là đủ rồi chứ…?”

Elysia nhìn anh với đôi mắt to tròn, lấp lánh.

Anh cố gắng từ chối, nhưng làm sao anh có thể nói không khi cô nhìn anh như vậy?

‘Em ấy nói sẽ nhẹ tay…nên chắc là không sao đâu… nhỉ?’

Một lần nữa, Doyoon lại thua trước ánh mắt khẩn khoản của Elysia và miễn cưỡng đồng ý.

“Được rồi. Nhưng nghiêm túc đấy—nhẹ tay thôi nhé, được không?”

“Em hứa.”

Doyoon bỏ một đồng xu vào máy, và nó khởi động.

“Bình thường thì em sẽ vào tư thế rồi đấm hết sức mình… Nhưng vì là em, cứ làm bất cứ điều gì em thấy thoải mái là được.”

“Vậy em chỉ cần đấm vào nó thôi, phải không anh?”

“Ừm. Cứ thử xem sao.”

Doyoon cho rằng nếu cô đấm nhẹ thì sẽ không có gì xảy ra cả—nhưng anh đã quên một sự thật rất quan trọng: Elysia là một Chân Tổ—người đứng ở đỉnh cao tuyệt đối của sức mạnh võ thuật trong thế giới của cô.

Ngay cả khi cô có nương tay, cú đấm “nhẹ” của cô vẫn mạnh hơn nhiều so với những gì bất kỳ con người nào có thể chịu đựng.

“Được rồi, thử xem nào.” Elysia vào một tư thế đơn giản.

Rồi, cô tung cú đấm.

BÙM—!

Một tiếng nổ vang lên.

…Khoan đã, không phải nó chỉ kêu ‘bốp’ thôi sao?

Với nỗi sợ hãi ngày càng tăng, Doyoon từ từ quay lại nhìn chiếc máy đấm.

Phần giữa của nó… đã hoàn toàn bị phá hủy.

“Elysia.”

Nhìn thấy chiếc máy đấm bị vỡ nát, Doyoon nắm lấy cổ tay cô rồi nói.

“…Chạy thôi.”