Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11243

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 5

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 3

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 81

Web novel - Chương 02: Mười tám năm sau khi chuyển sinh

Tám năm sau.

Asher, giờ đây được biết đến với cái tên Lee Doyoon, đã trở thành một cậu học sinh tiểu học.

Vậy nhưng, cậu vẫn không thể hoàn toàn thích nghi với thế giới này.

Không phải vì bản thân thế giới đã thay đổi quá nhiều.

Mới chỉ năm năm trôi qua kể từ khi Doyoon của kiếp trước biến mất vào một thế giới khác.

Đơn giản chỉ là… Doyoon đã quá quen thuộc với thế giới kia rồi.

Rốt cuộc thì, cậu đã sống ở đó gần một trăm năm. Theo một cách nào đó, điều này cũng là lẽ tự nhiên.

‘Bản ngã quá khứ của mình rốt cuộc từng làm gì ở một thế giới như thế này nhỉ…?

Doyoon nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học, chìm trong suy nghĩ.

Nơi đây không có rồng bay lượn trên bầu trời.

Không có những ma pháp cụ có khả năng biến đổi vật chất chỉ bằng một cái chạm tay.

Cũng không có ma thuật, thứ vốn rất phổ biến ở thế giới kia.

Và quan trọng nhất—

‘Elysia…’

Người vợ cậu yêu tha thiết, người luôn ở bên trông chừng cậu mỗi khi cậu tỉnh giấc, không có ở đây.

Một lần nữa nhận ra sự thật đó khiến cậu cảm thấy như nước mắt sắp trào ra.

‘Thật tình… Chính mình là người đã bảo Elysia đừng khóc quá nhiều mà hãy mỉm cười cơ mà.’

Dù cuộc sống của cậu với Elysia giờ đã là một kiếp của quá khứ—

Dù đã tám năm trôi qua kể từ đó—

Việc cậu vẫn còn nhớ cô nhiều đến vậy chỉ khẳng định một điều:

Cậu vẫn yêu Elysia sâu đậm.

—Xoạt.

Doyoon gắng kìm nén nước mắt khi mở cuốn sổ tay ra.

Bên cạnh trang giấy trắng là một bức vẽ Elysia. Dù kỹ năng hội họa của cậu vẫn còn non kém, nhưng sự chăm chút và nỗ lực cậu đổ vào đó lại rất rõ ràng.

Cậu nhìn chằm chằm vào bức vẽ một lúc rồi mới lật sang trang tiếp theo và cầm bút chì lên lần nữa.

Những đường nét dần hình thành dưới tay cậu, màu sắc hòa quyện vào nhau khi cậu dùng bút chì màu để thổi hồn cho bức phác họa.

Với sự tập trung cao độ, cậu nhanh chóng hoàn thành bức vẽ.

Trong những trang sổ tay, cậu lại một lần nữa ghi lại hình ảnh của một người phụ nữ.

Mái tóc vàng óng, rạng rỡ như ánh mặt trời.

Đôi mắt đỏ như máu, dấu hiệu không thể nhầm lẫn của một ma cà rồng.

Một gương mặt mà khi không biểu cảm, có thể trông lạnh lùng. Tuy nhiên, khoảnh khắc cô mỉm cười, nó có sức mạnh khiến tim người ta loạn nhịp.

Đó lại là một bức chân dung khác của Elysia, giống hệt bức ở trang trước.

‘… Ngay cả trong tranh vẽ, em ấy vẫn thật xinh đẹp.’

Vẽ gương mặt Elysia với nhiều dáng vẻ khác nhau—

Đó là sở thích duy nhất Doyoon có được kể từ khi trở về từ thế giới kia.

Cậu không thể chơi đùa với những đứa trẻ cùng tuổi; tuổi tâm hồn của cậu quá khác biệt so với chúng.

Và khi cậu thử tìm những sở thích khác, chẳng có thứ gì sánh được với những điều cậu từng tận hưởng ở thế giới bên kia.

Vì vậy, thay vào đó, cậu bắt đầu vẽ.

Ghi lại niềm hạnh phúc cậu đã sẻ chia cùng Elysia—

Lưu giữ hình ảnh người phụ nữ cậu yêu trong mọi khoảnh khắc họ bên nhau.

Ở nhà đã có hàng tá sổ tay và sổ phác họa chứa đầy những bức vẽ cậu đã thực hiện…

Nhưng vì muốn ghi nhớ mọi khoảnh khắc đã sẻ chia cùng Elysia, cậu tiếp tục vẽ cô với nhiều hình thái khác nhau trong cuốn sổ của mình.

Và cùng với ý nghĩ đó là nỗi khao khát dai dẳng được gặp lại cô.

———-

Mười năm nữa lại trôi qua.

Giờ đây, là học sinh năm hai trung học, Lee Doyoon vẫn như cũ và sở thích cá nhân duy nhất của cậu vẫn là vẽ Elysia.

Tuy nhiên, không giống những ngày tiểu học luôn một mình, giờ cậu đã có một nhóm bạn nhỏ. Dĩ nhiên, tất cả họ đều là con cái của những người quen biết với bố mẹ cậu, đó là cách họ trở nên thân thiết.

Giờ nghỉ trưa, Doyoon ngồi trong lớp học, phác họa như thường lệ, thì Minseong tiến lại gần.

"Lee Doyoon, hôm nay lại bỏ bữa trưa nữa à?"

"Ừ. Sáng nay tao ăn nhiều quá rồi."

“Đúng là lắm lý do thật đấy. Mày chỉ ở lại để vẽ tiếp thôi, phải không?"

"Mày nhạy dữ."

"Nhạy gì—ngày nào mày chả làm thế."

Doyoon cười khẽ rồi tiếp tục phác họa.

Sau bao nhiêu năm luyện tập, những bức vẽ Elysia của cậu giờ đây gần như giống hệt với dáng vẻ của cô ngoài đời thực.

Minseong nhìn cậu rồi tò mò hỏi.

"Nhân tiện, tao cứ luôn thắc mắc —người mà mày cứ vẽ mãi này là ai vậy? Xinh kinh khủng. Là nhân vật trong phim nào à?"

Doyoon dừng lại một chút rồi mới trả lời.

"Cô ấy từng là vợ tao."

"Khoan đã—mày từng kết hôn rồi á?!"

"Trong quá khứ thôi"

"Vậy… Hai người ly hôn rồi à?"

Nghe vậy, Doyoon lắc đầu.

"Dĩ nhiên là không. Ngay cả nếu cô ấy vẫn còn ở đây, chuyện đó cũng sẽ không bao giờ xảy ra."

"Đùa thôi, mà mày trả lời cứ như chuyện đó thật sự xảy ra ấy nhỉ."

Doyoon nở một nụ cười nhỏ, đầy ẩn ý.

‘Cứ như chuyện đó thật sự xảy ra, huh?’

Đứng từ góc độ người ngoài, đó là một câu chuyện quá khó tin để có thể là sự thật. Rốt cuộc thì, thế giới giả tưởng kiểu đó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết ở thế giới này mà thôi.

Và đối với Doyoon, thế giới đó…

Từ lâu đã chẳng còn gì hơn một ảo mộng xa vời, một nơi cậu không bao giờ có thể quay trở lại.

"Thật ra, tao cũng đùa thôi. Làm sao một người xinh đẹp đến thế lại có thể là vợ tao được chứ."

Với những lời cay đắng đó, Doyoon gấp cuốn sổ lại.

Minseong nhún vai.

"Cũng phải. Vậy, giờ mày đi ăn à?"

"Không. Tao sẽ ở lại đây học bài."

"Sao cuộc sống học đường của mày theo đúng nghĩa đen chỉ có học với vẽ vậy?"

"Đành chịu thôi. Bố mẹ tao đồng ý trả tiền thuê nhà với điều kiện tao phải đạt điểm cao nhất tất cả các môn trong các kỳ thi thử mà."

"Chết tiệt, khắc nghiệt thật đấy. Nếu là tao, thà học ít đi rồi sống cùng bố mẹ còn hơn. Họ tốt bụng mà.”

Doyoon thực ra cũng đồng ý với Minseong.

Nói một cách khách quan, bố mẹ cậu vô cùng ủng hộ, miễn là cậu không đi chệch hướng.

Lý do Doyoon thích sống một mình hơn, dù có bố mẹ hết lòng hỗ trợ như vậy, rất đơn giản—

Sự quan tâm của họ quá ngột ngạt.

"Họ đúng là tốt bụng, nhưng sự quan tâm của họ dành cho tớ thì… hơi thái quá."

Doyoon không phải kiểu người thích làm trung tâm của sự chú ý.

Thậm chí là khá ghét.

Ở kiếp trước cũng vậy, và ở kiếp này, cậu cảm thấy chỉ riêng sự chú ý của Elysia cũng đã quá đủ đối với cậu rồi.

"Nếu họ lại tìm thấy mấy cuốn sổ phác họa đầy trcậu vẽ của tao… Ugh, tao thậm chí không muốn tưởng tượng nữa. Họ chắc chắn sẽ tra hỏi tao y như lần trước cho xem."

"Vậy là mày từng bị bắt gặp rồi à?"

"Ừ. Hôm đó, họ cứ bám theo tớ, hỏi đi hỏi lại ‘Cô gái này là ai? Bạn gái của con à?’. Mệt muốn chết…"

Ngay khi Doyoon thở dài bực bội, một giọng nói ngạc nhiên vang lên từ phía sau cậu.

"Khoan đã, Lee Doyoon… cậu từng có bạn gái á?"

Doyoon quay lại nhìn người vừa đến.

"… Cậu ở đây từ khi nào vậy?"

"Vừa mới thôi. Nhưng tớ nghĩ mình vừa nghe lỏm được chuyện gì đó cực kỳ sốc đó."

Đó là Sohee, một người bạn khác mà cậu quen qua bố mẹ, giống như Minseong. Cô bước tới và ngồi xuống cạnh họ.

"Nhưng nghiêm túc đấy, Doyoon. Cậu thật sự từng có bạn gái à?"

"Không. Chỉ là bố mẹ tớ hiểu lầm rồi cứ hỏi mãi về một cô gái nào đó mà họ cho là tớ đang hẹn hò thôi."

"Khoan đã… cậu quen cô gái nào khác ngoài tớ à?"

"Kim Sohee, cậu thì không được tính là ‘con gái’ đâu."

Minseong phá lên cười trước lời nhận xét của cậu, nhưng Sohee ngay lập tức chộp lấy một cuốn sách và giơ lên đầy đe dọa, như sắp sửa đánh.

"Cậu chết chắc rồi."

"Aaaa, tớ sai rồi! Xin lỗi mà!"

"Đáng lẽ cậu nên nói sớm hơn."

Hài lòng, Sohee ngồi xuống lại.

"Mà này, cậu qua lớp bọn này có việc gì thế, Kim Sohee?" Minseong hỏi.

"Ồ, phải rồi! Suýt nữa thì tớ quên mất. Thật ra tớ đến để đưa cái này cho Doyoon."

Cô thò tay vào túi và lấy ra một chiếc móc khóa nhỏ—có gắn một con gấu bông tí hon.

"Hôm nay là sinh nhật cậu đấy, Doyoon. Tớ đến để tặng quà cho cậu."

"Khoan đã… hôm nay là sinh nhật Doyoon á?"

"Vậy mà cậu còn tự gọi mình là ‘bạn thân nhất’ của cậu ấy hả? Sao cậu có thể quên được chứ?"

"K-không! Tớ biết mà! Chỉ là… tớ quên mất một giây thôi. Doyoon, tao xin lỗi…!"

Minseong vội vàng chắp tay xin lỗi.

Nhưng Doyoon không có phản ứng gì nhiều. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc móc khóa Sohee vừa đưa.

"… Doyoon?"

"Hả? À. Mày vừa nói gì cơ?"

"Tao bảo tao xin lỗi vì đã quên mua quà cho mày…"

"Không sao đâu. Chẳng có gì to tát cả."

Doyoon nở một nụ cười nhạt.

"Và… Cảm ơn nhé, Sohee. Tớ sẽ dùng nó cẩn thận."

Sohee, vui mừng khi nghe lời cảm ơn của cậu, định nói thêm gì đó—

Nhưng rồi cô ngập ngừng.

Dù Doyoon đang mỉm cười, cô có thể cảm nhận được một nỗi buồn sâu thẳm ẩn giấu trong vẻ mặt cậu.

"… Ừ. Vì là của tớ tặng, nhớ dùng cho tốt đấy."

Minseong tò mò ngó vào.

"Ồ? Cho tao xem nào. Móc khóa trông đẹp thậ—"

" Kang Minseong. Ra đây với tớ một lát."

Sohee đột ngột túm lấy cổ áo cậu ta rồi bắt đầu lôi đi.

Sohee kéo Minseong ra khỏi lớp học.

———

Sau giờ nghỉ trưa đầy biến động, các tiết học lại tiếp tục. Khi buổi tự học tối kết thúc, Doyoon cuối cùng cũng về nhà.

Vừa đi, cậu vừa lơ đãng cầm chiếc móc khóa Sohee tặng, chìm trong suy nghĩ.

‘Đó là khi nào nhỉ…?’

Một ký ức chợt ùa về—một trong những sinh nhật ở kiếp trước, khi Elysia tặng cậu một chiếc móc khóa.

Không phải loại có gấu bông, mà là một viên đá quý màu đỏ thẫm—cùng màu với đôi mắt cô.

"… Đây không phải là viên ngọc em quý nhất sao?"

"Đúng vậy. Nhưng nếu là dành cho cậu, thì em không tiếc khi phải chia tay nó."

Mười tám năm đã trôi qua kể từ khi kiếp sống đó kết thúc, vậy mà Doyoon vẫn nhớ như in khoảnh khắc ấy.

"Chúc mừng sinh nhật, Asher."

Bởi vì… hơn cả chính viên đá quý—

Khoảnh khắc đó đã tỏa sáng rực rỡ hơn nhiều.

‘… Dù bây giờ, nó chẳng còn gì hơn một ký ức từ tiền kiếp.’

Với ý nghĩ đó, Doyoon chôn chặt nỗi buồn sâu trong lòng và nhập mật mã cửa chính.

Bíp—!

Cánh cửa mở khóa với một âm thanh nhẹ nhàng, vui tai—

Một âm thanh hoàn toàn trái ngược với trái tim nặng trĩu của cậu.

Doyoon bước vào căn nhà tối om, trống trải.

Nhưng khoảnh khắc cậu vừa bước vào phòng mình—

Vụt!

"Ựa?!"

Có thứ gì đó lao thẳng vào người cậu và xô cậu ngã xuống giường.

Rồi, những chiếc răng nanh sắc nhọn cắm vào cổ cậu.

"Hngh…!"

Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc người—

Như thể máu đang bị rút cạn khỏi toàn bộ cơ thể qua những chiếc răng nanh đó.

Đáng lẽ phải rất kinh hoàng.

Vậy mà kỳ lạ thay, Doyoon lại cảm thấy… quen thuộc.

Ấm áp.

Môi cậu hé mở.

"… Elysia?"

Cậu thốt ra tên của một người phụ nữ.

Một cái tên cậu hằng khao khát được gọi—

Những tưởng là cái tên cậu từng tin rằng mình sẽ không bao giờ có thể gọi lại được nữa.

"…"

Bóng người phía trên cậu từ từ ngẩng đầu, rút răng nanh khỏi cổ cậu.

Và trong khoảnh khắc ấy—

Mắt họ chạm nhau.

Đôi mắt đỏ thẫm, nhuốm màu máu, long lanh ngấn lệ.

"… Asher von Avalanche."

Một giọng nói.

Một giọng nói run rẩy, quen thuộc truyền đến tai cậu.

"Người chồng yêu dấu của em."

Elysia von Avalanche.

Người phụ nữ từng là Chân Tổ—

Người phụ nữ từng là vợ của cậu—

Ôm chặt lấy cậu và thì thầm.

"Em nhớ anh… Nhớ anh nhiều, nhiều lắm…"