Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11243

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 5

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 3

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 81

Web novel - Chương 01: Nếu có kiếp sau, ta lại tương phùng nhé

"Con người quả thật… già đi chỉ trong chớp mắt."

Trước mắt cô là một chiếc giường sang trọng.

Elysia cất giọng đều đều, không một chút dao động khi nhìn người đàn ông già yếu đang nằm trên đó.

"Anh đã nói với em rồi… anh sẽ không sống đủ lâu để có nhiều thời gian bên em đâu."

"Ừ, anh đã nói thế từ rất lâu rồi." Nghe Asher nói, cô khẽ gật đầu.

"Đó là lý do em đã nói với anh rằng đó chỉ như là một cuộc vui thoáng qua."

"Vậy thì… cuộc vui đó có khiến em mãn nguyện không?"

Asher quay đầu nhìn Elysia, môi anh cong lên một nụ cười dịu dàng.

"Không. Chẳng mãn nguyện chút nào."

Giọng cô, vốn dĩ bình thản, bắt đầu run rẩy. Từng chút một, nó phản bội lại những cảm xúc cô đã cố chôn giấu.

"Dù chỉ một chút nữa thôi… dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi nhất… em vẫn muốn tận hưởng cuộc vui này thêm một chút nữa."

Nước mắt ứa ra trong khóe mắt cô. Cô mím chặt môi rồi lại hé ra.

"Vậy mà, chẳng có cách nào để kéo dài cuộc vui sẽ không bao giờ trở lại này… nên em chẳng thể làm gì khác ngoài việc đau buồn khôn nguôi."

Những giọt nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi.

Cảm xúc cô dâng trào, không thể kìm nén được nữa.

"Asher von Avalanche…"

Elysia gọi tên anh.

Tên của người đàn ông đã trở thành bạn đời của cô, người đã mang họ của cô. "Cuộc đời anh đã sống… có trọn vẹn không?"

Ngay cả khi cô hỏi, nụ cười dịu dàng của Asher vẫn không thay đổi.

"Có. Anh có thể tự tin nói rằng—đó là một cuộc đời trọn vẹn."

"… Không hối tiếc chứ?"

Hối tiếc.

Đối với một con người, Asher đã sống một cuộc đời đặc biệt dài ở thế giới này. Chắc chắn, nếu tìm kiếm, anh có thể tìm thấy ít nhất một điều. Nhưng—

Hơn tất cả, anh đã gặp được Elysia.

Anh đã sống bên cạnh cô. Sự mãn nguyện khi yêu cô đã lấn át mọi hối tiếc có thể có.

Asher lắc đầu.

"Không một chút nào."

"Nếu điều đó là thật… em cũng thấy yên lòng rồi."

Gương mặt Elysia khẽ nhăn lại. Cô siết chặt nắm tay, như thể đang cố gắng kìm nén những tiếng nấc chực trào ra.

Vậy mà, bất chấp những nỗ lực của mình, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi trên má cô.

Nỗi đau phải chia lìa người mình yêu sâu đậm quá lớn lao… Đó là loại đau đớn không thể chỉ đơn giản là chịu đựng.

"Asher, anh thật sự không còn nhiều thời gian nữa đâu."

"Anh biết. Ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn rồi."

Asher thở ra một hơi dài.

Và rồi—một cơn đau buốt nhói như xé toạc lồng ngực, ép một tiếng rên rỉ bật ra từ môi anh.

"Ực…!"

"Asher!"

Giật mình, Elysia vội vã đến kiểm tra tình trạng của anh.

"Không sao đâu. Anh già rồi—việc cơ thể hao mòn thế này bắt đầu suy sụp là chuyện tự nhiên thôi."

Anh nói với vẻ bình thản thờ ơ, như thể chẳng có gì đáng lo ngại.

Elysia cúi đầu. Nước mắt cô, nặng trĩu hơn trước, rơi không ngừng.

"Đừng khóc thảm thương như vậy chứ…"

"Làm sao em có thể không khóc được chứ?"

"Elysia mà anh biết là ma cà rồng mạnh nhất cơ mà."

"… Em ư?"

Bàn tay nhỏ bé, xanh xao của Elysia run rẩy khi cô nắm lấy cổ tay Asher.

"Anh nói… em là một ma cà rồng mạnh mẽ sao?" Giọng cô cũng run rẩy không kém gì đôi tay.

"Anh lầm to rồi, Asher. Em chẳng là gì ngoài một ma cà rồng yếu đuối. Yếu đuối đến mức sợ hãi một tương lai không có anh… yếu đuối đến mức không thể chịu đựng nổi ý nghĩ sẽ mất anh."

Elysia cố gắng kìm nén nỗi đau buồn khi tiếp tục.

"Em không muốn mất anh. Anh… quá đỗi quý giá đối với em."

Nhưng nỗi đau đớn dâng lên từ sâu thẳm trái tim quá sức chịu đựng khiến cô không thể kìm nén.

"Em không muốn mất anh."

Cuối cùng, những tiếng nấc nghẹn ngào cũng bật ra khỏi môi. Cô trông như một đứa trẻ không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

"Em không muốn mất anh…"

Gục mặt vào chăn, Elysia bám chặt lấy cổ tay Asher, tiếng khóc của cô vang vọng khắp phòng.

Asher im lặng nhìn rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Mái tóc vàng óng của cô, rực rỡ như ánh mặt trời, khẽ lay động dưới tay anh.

"Elysia."

"… Sao anh lại gọi em?"

"Nhìn anh này."

Nghe lời anh, Elysia từ từ ngẩng mặt lên.

Nước mắt nhòe nhoẹt trên gương mặt, khiến vẻ mặt cô trở nên lem luốc.

Vậy mà, Asher vẫn nghĩ: ‘Ngay cả khi thế này, sao em ấy vẫn có thể xinh đẹp đến vậy chứ?’

Vươn tay ra, anh cẩn thận vuốt ve gò má đẫm nước mắt của cô bằng bàn tay nhăn nheo, gầy guộc của mình.

"Ban đầu, em sẽ đau lắm. Sẽ rất khó khăn. Có thể là hàng tháng… thậm chí hàng năm trời, em sẽ chìm trong nỗi buồn vô tận."

"…"

"Anh biết. Sẽ rất khó khăn. Nhưng… anh không muốn em đau buồn đến mức quên ăn, quên chăm sóc bản thân chỉ vì anh."

Asher nhẹ nhàng dùng ngón tay cái nâng khóe môi cô lên.

"Mặc dù khi khóc em vẫn đẹp… nhưng nụ cười của em còn rạng rỡ hơn nhiều."

Elysia, với tư cách là một Chân Tổ, sẽ tiếp tục sống rất lâu sau khi anh qua đời. Có lẽ hàng ngàn—không, hàng vạn năm.

Và vì vậy, trước khi rời khỏi thế giới này, anh mong ước một điều.

Rằng cô sẽ không chìm đắm trong đau buồn suốt những năm tháng đó.

Rằng cô sẽ tiếp tục sống với nụ cười xinh đẹp như trước.

Ngay cả khi, một ngày nào đó, cô tìm thấy tình yêu một lần nữa…

Anh hy vọng cô sẽ không để ký ức về anh níu giữ cô lại.

Anh hy vọng cô sẽ tìm thấy hạnh phúc với người đó, giống như đã từng hạnh phúc với anh.

"Vậy nên, đừng chỉ khóc… Hãy cười vì anh đi, Elysia."

Nghe những lời chân thành của Asher, Elysia cố gắng mỉm cười. Đó là một nụ cười đau đớn, gắng gượng giữa nỗi đau buồn.

Dù vậy, đối với Asher, nó vẫn thật đẹp—đẹp và đáng yêu đến lạ lùng.

"Đẹp lắm. Em làm tốt lắm."

Vừa tiếp tục vuốt tóc cô, Asher vừa dịu dàng hỏi.

"Em sẽ tiếp tục làm tốt, phải không?"

"Em sẽ cố gắng… nhưng không có anh ở bên trông chừng, sẽ khó khăn lắm. Em có lẽ sẽ lại tìm cớ để khóc như trước thôi."

"Dù vậy, anh hy vọng em sẽ làm tốt. Anh muốn em được hạnh phúc. Và… em còn có những người phải bảo vệ nữa."

Elysia lắc đầu.

"Với tư cách là Chân Tổ và người bảo hộ của Elysium, đây có lẽ không phải là những lời em nên nói… nhưng đối với em, anh còn quý giá hơn tất cả thần dân của em và thế giới mà em bảo vệ."

"Đó là một câu khá cảm động đấy."

"Không phải đùa đâu, Asher. Thế giới của em luôn là anh."

Nước mắt lại trào dâng trong mắt Elysia, tuôn rơi không thể ngăn cản.

"Ngay cả khi thế giới này có sụp đổ vào hôm nay… chỉ cần anh và em có thể tiếp tục tồn tại, chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau… em nghĩ em có thể tìm thấy hạnh phúc ngay cả trong một thế giới như vậy."

"Cảm ơn em… vì đã nói thế."

Asher nhìn vào mắt cô, vẫn mỉm cười.

Anh cũng ước gì mình có thể dành thêm một chút thời gian nữa với người vợ mà anh yêu tha thiết…

Nhưng khoảnh khắc chia ly, khoảnh khắc của cái chết, không chờ đợi họ. Nó đang đến. Không thể nào ngăn cản.

Một hơi thở dài, run rẩy thoát ra khỏi môi anh.

"Haa…"

Việc hít thở ngày càng khó khăn hơn.

Ý thức của anh chập chờn, như thể sắp tắt lịm bất cứ lúc nào.

Tầm nhìn của anh tối sầm lại.

"...Elysia."

Nhận ra cuộc đời mình sắp kết thúc, Asher gom góp chút sức lực cuối cùng, kéo Elysia vào lòng bằng đôi tay gần như không còn tuân theo ý muốn của mình nữa.

"Nếu có kiếp sau… anh yêu em nhiều đến mức muốn được cùng em trải qua kiếp đó một lần nữa."

Những lời mộc mạc, không chút trau chuốt được nói ra đúng như những gì anh cảm thấy. Những lời chỉ chứa đựng sự chân thành.

Elysia dụi mặt vào ngực anh, thì thầm đáp lại.

"Em cũng vậy… Em yêu anh… nhiều hơn cả những gì anh có thể tưởng tượng…"

Ý thức của anh trôi đi xa hơn.

"Em yêu anh. Thật lòng, sâu đậm… bằng cả trái tim mình."

Ngay cả khi ý thức của anh mờ dần, chỉ riêng những lời đó vẫn vọng đến tai anh một cách rõ ràng.

Cùng với đó, Asher mỉm cười lần cuối—rồi từ từ nhắm mắt lại.

Ý thức của anh ngày một yếu ớt.

Ngay trước khi nó hoàn toàn tan biến, anh hồi tưởng lại những ký ức của cuộc đời mình một lần cuối.

Ngày anh lần đầu đặt chân đến thế giới xa lạ này.

Khoảnh khắc khi anh lạc lối và mất phương hướng, Elysia đã cưu mang anh, nói rằng anh đã thu hút sự chú ý của cô, và cho phép anh sống trong lâu đài của cô.

Ký ức về việc ban đầu thấy cô thật đáng sợ—chỉ để rồi sau đó nhận ra cô thực sự đáng yêu đến nhường nào.

Khoảnh khắc anh yêu cô.

Thời điểm tình yêu của anh được đáp lại, đêm họ lần đầu thuộc về nhau.

Và trên hết, vô vàn những kỷ niệm vui vẻ mà họ đã cùng nhau chia sẻ.

‘Đó thực sự là… một cuộc đời trọn vẹn, tuyệt vời.’

Chẳng phải sao?

Anh đã trải qua những ngày tháng của mình với người anh yêu, yêu cô bằng cả trái tim, suốt một đời. Không thể có phước lành nào lớn hơn trên thế gian này.

‘Nếu có một điều hối tiếc… đó là việc mình không thể ngắm nhìn Elysia thêm một chút nữa…’

Nhưng cũng như anh đã nói với cô trước đó. Trong lòng anh không hề có hối tiếc. Anh đã yêu cô bằng tất cả những gì mình có, trong suốt cuộc đời của bản thân. Anh chắc chắn rằng mình không thể yêu cô nhiều hơn thế nữa.

Và với ý nghĩ đó… Anh mãn nguyện.

‘Vậy nên, xin em đừng quá đau buồn. Hãy sống phần đời còn lại thật hạnh phúc nhé.’

Và cùng với đó, câu chuyện của anh đã kết thúc… Giống như một câu chuyện cổ tích có hậu vậy.

… Hoặc ít nhất, đó là những gì chính Asher đã nghĩ.

———

"Từ nay, tên con mình sẽ là Lee Doyoon."

"…?!"

Đó là, cho đến khi anh tái sinh vào thế giới thực mà vẫn giữ nguyên tất cả ký ức của mình.