Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11243

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 5

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 3

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 81

Web novel - Chương 04: Thâm tình phát lộ

Không gian tĩnh lặng, nơi chỉ có hai người họ tồn tại. Trong căn phòng nhỏ hẹp, chỉ còn nghe thấy tiếng nhịp tim đôi bên và tiếng sột soạt khe khẽ của quần áo, môi họ vẫn quyện chặt lấy nhau.

"Haa…"

Elysia khẽ buông một tiếng thở nhẹ, làn hơi thoảng qua khi đôi môi hé mở sau nụ hôn dịu dàng ban đầu.

Rồi—

Cô khẽ cắn nhẹ lên môi dưới Doyoon, cẩn trọng để không làm anh đau, trước khi lướt đầu lưỡi qua nơi vừa chạm tới.

Doyoon, như ngầm cho phép cô tiến sâu hơn, vuốt ve má cô, hé môi đáp lại.

Hiểu được tín hiệu của anh, Elysia đưa lưỡi vào trong, quấn quýt lấy lưỡi anh. Một nụ hôn sâu lắng, kéo dài, nơi không ai muốn rời ra—

Hơi thở, hơi ấm, và cả linh hồn họ như hòa quyện vào nhau.

Dư vị máu nhàn nhạt từ trước vẫn còn vương trong miệng Elysia, vậy mà—

Hơi ấm ngọt ngào và sự dịu dàng từ đôi môi cô khiến Doyoon không tài nào nhận ra. Nụ hôn kéo dài, mỗi lúc một thêm sâu.

Khi hơi thở bắt đầu gấp gáp, Doyoon theo bản năng cố gắng lùi ra—

Nhưng Elysia đã vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại, ngăn không cho nụ hôn đứt quãng.

"Chỉ một chút… nữa thôi…"

Như thể vẫn chưa đủ. Như thể cô muốn tận hưởng khoảnh khắc này thêm một chút nữa.

'… Sao em ấy có thể đáng yêu đến thế?'

Giờ phút này, liệu có người đàn ông nào trên đời có thể từ chối cô không?

Ít nhất là với Doyoon, anh chắc chắn không thể. Thay vào đó, anh vòng tay quanh eo cô, kéo cô lại gần hơn nữa khi tiếp tục nụ hôn.

Ngay cả khi không phải vì ánh mắt cầu khẩn của cô, làm sao anh có thể không đắm mình trong khoảnh khắc này với người vợ mà anh hằng khao khát đến cháy lòng?

"Haa… Haa…"

Vài phút trôi qua khi họ vẫn ôm chặt lấy nhau trong vòng tay thân mật ấy, hôn nhau sâu đậm trên chiếc giường nhỏ. Nhưng rồi—

Ngay khi Elysia cuối cùng cũng rời ra, một sợi chỉ nước bọt mỏng manh kéo dài giữa môi họ, lấp lánh như bạc dưới ánh sáng mờ ảo. Cô ngây người nhìn nó, ánh mắt mơ màng. Và rồi—

Cô từ từ đưa tay về phía gấu áo, chuẩn bị cởi ra.

"Ch-chờ đã, khoan!"

Doyoon hoảng hốt kêu lên khi thấy Elysia đột ngột bắt đầu cởi quần áo. Anh chỉ định hôn thôi, không hơn—

Vậy mà giờ đây, mặt anh đã đỏ bừng vì ngượng.

"E-Elysia, em làm gì vậy?!"

Elysia nghiêng đầu khó hiểu.

"Sao vậy, Asher? Có chuyện gì không ổn ư?"

"A-anh vẫn chưa phải người lớn mà…?"

Cô chớp mắt.

"Điều đó thì có gì khác biệt chứ? Tâm trí và ký ức của anh đều là của một người trưởng thành. Quan trọng hơn, anh và em đã từng có với nhau vô số đêm rồi, không phải sao?"

"Ừm… Điều đó đúng, nhưng mà—"

"Hay là… có lẽ nào… anh không còn yêu em nữa?"

Giọng cô run rẩy, đôi mắt ngập tràn bất an.

Doyoon cuống quýt lắc đầu, cố gắng xua tan ý nghĩ đó khỏi tâm trí cô.

"Anh thề có mạng sống của mình, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra."

"Vậy thì tại sao…?"

Giọng Elysia lạc đi khi cô nói, đôi mắt long lanh ngấn lệ.

"Tại sao anh không chấp nhận em, Asher…? E-em đã đợi 400 năm để gặp lại anh."

Cô sụt sịt, trông như thể có thể bật khóc bất cứ lúc nào nếu anh không giải thích ngay.

Doyoon vội vàng nắm lấy tay cô, dùng tất cả sự chân thành mà anh có thể tập hợp được để nói.

"Không phải vậy đâu, Elysia. Chỉ là… nếu chúng ta sẻ chia một tình yêu sâu đậm như thế ở thế giới này, anh muốn đó phải là một nơi tốt đẹp hơn. Một nơi xứng đáng với em."

Giọng anh hơi run vì bối rối, nhưng mỗi lời anh nói đều là thật lòng.

"Nơi này… không đủ tốt cho người phụ nữ anh yêu nhất trên đời."

Nghe lời giải thích chân thành của anh, môi Elysia cong lên thành một nụ cười. Đôi mắt vẫn còn hoe hoe đỏ, dịu lại khi cô bật ra một tiếng cười khe khẽ.

"S-sao em lại cười…?"

"Không có gì đâu.” Cô đáp.

"Chỉ là… anh vẫn đáng yêu như ngày nào."

Cô vươn tay, dịu dàng vuốt ve má anh.

Doyoon có thể dè dặt với người khác, nhưng—

Với cô ư…? Cái cách anh đỏ mặt và lắp bắp mỗi khi bị cô trêu chọc— làm sao cô có thể không thấy anh đáng yêu đến lạ lùng?

"Em yêu anh, Asher."

"H-hah..., nói đột ngột như vậy đáng sợ lắm! Em không giận anh đấy chứ?"

Elysia khúc khích cười rồi lắc đầu.

"Dĩ nhiên là không. Sao em có thể giận khi mỗi lời anh nói đều chan chứa sự chân thành được chứ?"

Rồi, cô dụi mặt vào ngực anh.

Doyoon khẽ thở dài, luồn tay vào tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

"… Ừ. Chờ thêm một chút nữa thôi, được không?"

"Đừng bắt em đợi quá lâu. Em đã trải qua không biết bao nhiêu đêm không có anh rồi."

"Anh sẽ không bắt em đợi lâu đến vậy đâu."

Elysia khẽ ngẩng đầu, nhìn anh đầy mong đợi.

"Vậy em phải đợi bao lâu?"

Doyoon ngập ngừng một lát—

Rồi, với vẻ mặt có chút ngượng ngùng, anh thì thầm.

"Không quá lâu, cũng không quá ngắn… Chỉ khoảng hai năm thôi."

Rốt cuộc thì—

Anh mới chỉ 18 tuổi. Chỉ hai năm nữa thôi, anh sẽ là người lớn.

Đến lúc đó, anh có thể đưa Elysia đến một nơi đặc biệt nào đó— có lẽ là một khách sạn sang trọng, nơi họ có thể cùng nhau trải qua một ngày hoàn hảo.

Giống như Elysia đã trao cho anh những kỷ niệm đặc biệt ở thế giới kia. Doyoon muốn làm điều tương tự cho cô ở thế giới này. Đó là mong muốn của anh—

Và mặc dù thật khó để kìm lòng, anh đã quyết định như vậy.

"Anh thật sự là một người đàn ông tàn nhẫn, tình yêu của em."

Elysia thở dài.

"Em đã đợi 400 năm chỉ để gặp lại anh—

Và giờ đây, ngay trước mắt em, anh lại bảo em đợi thêm hai năm nữa sao?"

Doyoon cảm thấy có lỗi.

“Thứ lỗi cho anh...”

"Không cần phải nói vậy đâu. Em đã là của anh rồi."

Cô nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng đặt lên má mình.

"Hãy làm theo ý muốn của anh, tình yêu của em. Asher, chồng của em… Người em yêu hơn bất cứ ai."

Thình thịch. Thình thịch.

Tim Doyoon đập dữ dội trước những lời của cô. Cô tin tưởng anh đến nhường này. Cô yêu anh đến nhường này. Làm sao anh có thể không yêu lại cô bằng tất cả những gì mình có?

Doyoon gật đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.

"Vậy thì… hãy đợi thêm một chút nữa. Anh hứa—anh sẽ cho em những kỷ niệm đặc biệt như những gì em đã trao cho anh."

Elysia mỉm cười dịu dàng.

"Em hiểu rồi. Em sẽ tin anh và chờ đợi, như lời anh nói."

"Tuy nhiên…"

Những ngón tay cô lướt xuống cổ anh. Một cái chạm vừa kìm nén vừa đói khát. Như thể đang cố gắng lắm mới ghìm lại được ham muốn của mình.

"… Sự kiên nhẫn của em cũng có giới hạn."

Hơi thở cô nóng rực, tim đập nhanh. Đôi mắt đỏ thẫm khép hờ cháy bỏng khát khao thuần túy.

Doyoon ngay lập tức hiểu cô muốn gì: Máu.

Đối với một ma cà rồng, việc hút máu là một sự cần thiết—một cách để giải tỏa cơn khát hoặc duy trì sự sống.

Nhưng khi thực hiện với người yêu, điều đó lại khác. Đó là một hành động thân mật, nhuốm màu dục vọng.

Một lời khẩn cầu cho sự thỏa mãn— Một lời tuyên bố về sự chiếm hữu, niềm khoái lạc khi chỉ uống máu từ người mình yêu.

Doyoon thở dài rồi cười khẽ.

"Được rồi. Em đã kìm nén lâu lắm rồi, phải không?" Đoạn anh nói.

"Cứ tự nhiên đi. Uống bao nhiêu tùy thí—."

Ngay khoảnh khắc anh cho phép. Doyoon thậm chí còn chưa nói hết câu.

Bởi vì trước khi anh kịp làm vậy—

Môi cô đã chạm vào cổ anh. Mềm mại. Ấm áp.

Rồi—

Một cảm giác nhói buốt khi răng nanh của cô xuyên qua da anh. Một cảm giác vừa sắc lẻm lại vừa dịu dàng đến lạ.

"Haa…"

Cú cắn cẩn trọng của Elysia đảm bảo rằng răng nanh của cô ngập vào một cách không đau đớn, thay vào đó lại truyền một luồng khoái cảm mãnh liệt chạy dọc cơ thể Doyoon, khiến anh khẽ rùng mình.

"… Có đau không anh? Lâu lắm rồi, nên có lẽ em hơi vụng về chút."

"Nhờ em cả đấy, không đau chút nào."

"Vậy thì tốt quá."

Xác nhận rằng mình không làm anh đau, Elysia khẽ thở dài trên cổ anh trước khi bắt đầu uống dòng máu đang chảy bên trong.

Mỗi lần cô mút, một âm thanh ẩm ướt, thân mật lại vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.

‘Sluurp…’

Một âm thanh vừa kéo dài vừa gợi cảm một cách kỳ lạ. Và trong niềm khoái lạc của riêng mình, cơ thể Elysia khẽ run lên khi cô uống.

Giây phút đó, Doyoon thoáng hối hận vì đã để cô làm vậy.

Về mặt tinh thần, anh là một người trưởng thành—nhưng cơ thể anh vẫn là của một chàng trai trẻ đang ở độ tuổi sung mãn nhất. Và niềm khoái cảm tột độ khi được người vợ yêu dấu hút máu… Gần như quá sức chịu đựng.

‘Thế này thì mỗi lần em ấy uống máu mình sẽ là một cực hình mất…’

Ý nghĩ đó lướt qua tâm trí anh—

Nhưng rồi, anh gạt bỏ hoàn toàn sự hối tiếc của mình. Bởi vì khi nhìn Elysia, vừa uống máu mình vừa mỉm cười thật xinh đẹp, làm sao anh có thể hối hận được chứ.

Thay vì bày tỏ sự khó khăn của mình, anh chọn cách nói ra những lời từ tận đáy lòng.

"Anh yêu em."

Một câu nói đơn giản—

Nhưng lại chứa đựng một sức nặng không thể phủ nhận.

Nghe thấy vậy, Elysia từ từ nhấc môi khỏi cổ anh và thì thầm đáp lại.

"Em cũng yêu anh, yêu anh rất nhiều."

Gương mặt họ sát lại gần nhau. Và môi họ chạm nhau trong một nụ hôn ngắn ngủi.

Rồi lại một lần nữa.

Và một lần nữa.

Khi đêm dần sâu, họ lặp đi lặp lại điều đó không biết bao nhiêu lần.

"Anh yêu em, Elysia."

"Em yêu anh, Asher."

Không có thứ rượu mê nào để hâm nóng bầu không khí, như ở thế giới kia. Vậy mà, họ đã say rồi— say nhau.

Trong căn phòng nhỏ, nơi chỉ có hai người họ tồn tại.

Trên chiếc giường hẹp, họ thì thầm những lời yêu thương bất tận.

Tận hưởng niềm vui của cuộc hội ngộ đã mong chờ từ rất lâu.

Thời gian trôi qua, đêm càng lúc càng khuya.

Và bình minh cũng bắt đầu ló dạng—

Nhưng rõ ràng là, ít nhất là đêm nay.

Cả hai người họ sẽ chẳng ai ngủ được.