Chương 5 – Sự ấm áp và lòng trắc ẩn
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Linh Nhi
Beta: Quy
Không biết phải nói gì, cô nhìn xung quanh trong hoảng loạn và yếu đuối khi bàn tay lớn vươn về phía khuôn mặt của cô. Ông ta hạ tay xuống và với một biểu hiện nghiêm túc, nói, “Họ nói với ta rằng con không nhớ gì cả. Con có nhớ ta không?”
“Không.”
“Vậy thì con cũng không nhớ gì về tai nạn của mình.”
“Một tai nạn?”
Cô nhận ra đây chắc hẳn là lý do tại sao họ đã bị bất ngờ bởi sự tỉnh lại của cô. Chắc chắn có điều gì đó không ổn. Có phải là Tiana gặp tai nạn? Cô ấy đã cố gắng để tìm được dòng thời gian. Việc được gọi là ‘tiểu thư’ có thể gợi ý rằng đây là khoảng thời gian trước khi Tiana kết hôn.
Người đàn ông cao lớn, cha cô, cẩn thận đặt tay vào người cô, “Đó là một tai nạn do ngã ngựa. Con đã ngã khỏi một con ngựa đang chạy rồi bất tỉnh trong hai tuần kể từ đó.”
“Hai tuần?”
“Đúng. Con có thấy đau ở đâu không ?”
“Ồ, về điều đó…”
Cô nhìn thấy ông đang nhìn mình một cách đầy lo lắng nên yếu ớt mở miệng. Thực sự, cơ thể cô ấy đang nhói ở một số nơi nhất định. Nhìn kỹ, có rất nhiều vết trầy xước trên cánh tay, chân và vai của cô. Trên cơ thể còn có cả những vết sẹo nhưng chúng không đau. Việc điều trị đã diễn ra tốt đẹp, và mặc dù cơ thể cô ấy đau, nhưng nó không tệ đến nỗi nó khiến cô ấy bất động.
Cô muốn cho ông ấy biết rằng cô không đau ở bất cứ đâu khi mắt họ gặp nhau, và đôi mắt của ông nhìn xuống dọc theo cơ thể cô, thấy những vết sẹo lộ rõ. Trông ông có vẻ đau đớn hơn là chính cô nữa.
“Tất nhiên là sẽ đau rồi. Làm sao có chuyện ngã xuống từ một con ngựa đang chạy mà không hề bị thương chứ.”
Ông ấy nắm lấy đôi bàn tay yếu ớt run rẩy của cô. Khi ông lặng lẽ nhìn cô, ông kéo cô về phía mình và ôm lấy. Cô ngạc nhiên bởi hành động bất ngờ này nhưng đầu hàng trong sự ấm áp của cái ôm.
Người đàn ông này có vẻ thực sự quan tâm. Cha mẹ lo lắng cho con là điều tự nhiên và bình thường, nhưng cô ấy phải biết, người đàn ông này có luôn lo lắng cho con gái như vậy không?
Edwin Quinn Celeste là cha của Tiana và là một trong ba công tước duy nhất trong Đế quốc. Không có gì nhiều được nói về ông ta trong tiểu thuyết chính.
Bởi vì phần đầu của cuốn tiểu thuyết là một năm sau cuộc hôn nhân của Lucius và Tiana, ông đã không xuất hiện quá nhiều lần. Chi tiết về ông ta khá mờ nhạt, nhưng ông ta nghe giống như một người có tính cách mạnh mẽ. Mối quan hệ của ông với Tiana trông không tốt lắm trong phần chuyện chính và phần bổ sung, nhưng hành động hiện tại của ông cho thấy rõ ràng rằng ông quan tâm đến Tiana hơn bất kỳ ai khác.
Đây có phải là sự khác biệt giữa hư cấu và thực tế? Nó rất khác khi cô ấy là người đọc về họ.
“Ta rất vui vì con ổn. Ta đã nghĩ ta sẽ mất con lần nữa.”
“Ồ…”
“Ta biết con không thể nhớ bất cứ điều gì và điều đó không sao cả. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Dù sao con cũng sẽ luôn là con gái ta, ký ức, hay không có ký ức. Con là con gái quý giá của ta.”
Sự run rẩy đã dừng lại và cô được ôm thật chặt; cô không thể nói một lời. Cô muốn thoát khỏi cảm giác kỳ lạ này, nhưng không thể đẩy ông ấy ra. Cô sẽ cảm thấy tội lỗi khi làm điều đó. Cô chỉ biết rất ít về người đàn ông này nhưng cô biết rằng mình không thể chịu đựng được khi làm trái tim ông ấy tan vỡ.
Cô đã không cảm thấy ấm áp như vậy trong một thời gian dài, và cô cảm thấy một chút ghen tị khi thấy ông dường như yêu con gái mình nhiều như thế nào.
Ngay sau đó, Edwin từ từ rời đi. Cô cảm thấy khó xử khi nhìn ông. “Con chắc hẳn vẫn bối rối về tất cả những điều này,” ông nói, “Ta xin lỗi.”
“Không sao đâu.”
“Bây giờ hãy nghỉ ngơi chút đi. Tất cả những chuyện này chắc hẳn là quá nhiều để có thể tiếp nhận một cách đột ngột, vì vậy ngủ một giấc sẽ có thể giúp con. Ta sẽ gọi bác sĩ khi con thức dậy.” Ông tỉ mỉ kéo chiếc chăn lên cổ cô và vuốt tóc cô một cách dịu dàng. Cảm giác không quen thuộc, nhưng dễ chịu.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều. Chỉ cần nhắm mắt lại và có một giấc mơ đẹp.”
“Vâng.”
“Ngủ ngon, Tiana.”
Đôi tay ông nhẹ nhàng và đem lại cảm giác yên tâm, nhưng giọng nói hơi run rẩy của ông nghe có vẻ lo lắng. Trái tim cô chìm xuống khi cô nhìn thấy sự lo lắng trong mắt ông. Cô biết ông đang nghĩ về khả năng cô không bao giờ thức dậy nữa. Chắc ông phải mệt mỏi lắm.
Cô thấy Roena và Inabelle khóc. Bên cạnh họ, quản gia đứng lặng lẽ nhìn Edwin và cô với đôi mắt mềm mại. Không ai trong phòng, kể cả những người bên ngoài phòng, trách cô vì đã mất trí nhớ.
Đây là những điều cô không bao giờ biết chỉ bằng cách đọc cuốn tiểu thuyết; lòng trắc ẩn và tình yêu thương. Cô ấy có thể nói rằng Tiana được lớn lên trong sự yêu thương.
Mối quan hệ của họ trở nên chua chát như thế nào? Ngay khi nhận ra rằng mình đã được tái sinh, cô cảm thấy như mình chỉ nhận được nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời.
Có quá nhiều thứ để suy nghĩ, nhưng cảm thấy buồn ngủ, cô từ từ nhắm mắt lại.