Chương 11- Vướng mắc của trái tim (I)
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Linh Nhi
Beta: Quy
Bên ngoài, Lucius nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt rồi hít một hơi thật sâu. Một mình ngoài hành lang, anh bắt đầu thư giãn, cho phép bản thân được thả lỏng. Với một tiếng thở dài và một trái tim rối bời, anh cuộn tròn bàn tay run rẩy của mình và lẩm bẩm. “Mình đã rất căng thẳng. Mình không thể phạm sai lầm với Công tước.”
Anh ấy trông thật thảm hại cùng với nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt. Đến thăm Công tước Celeste sau một thời gian dài, anh ấy đã rất lo lắng ngay cả trước khi bước vào phòng khách. Đã một thời gian kể từ khi anh nói chuyện với ông.
Khi nghe về tình trạng của Tiana, anh rất lo lắng, nhưng anh biết mình phải gặp Công tước trước khi đến gặp cô ấy. Ông ấy đã trở thành cha vợ của anh. Anh ta không thể tỏ ra thiếu tôn trọng được.
Lucius xua đi sự lo lắng của mình và dựa vào bức tường gần cửa trong giây lát. Anh cảm thấy một chút ấm áp như thể cái cây đung đưa bên cửa sổ trong tâm trí anh.
“Ngươi đã bỏ dở đám cưới…” anh thì thầm.
Anh vẫn giả vờ là mình ổn, nhưng khi Công tước nói rằng ông muốn hoãn đám cưới, tim anh ấy đập thình thịch. Đó là sự sắp đặt từ một phía của nhà ngoại, nhưng anh không phản đối. Không, Lucius rất vui vì đó là Tiana chứ không phải ai khác.
Giữa hai người đều có khúc mắc, nhưng ngoài điều đó ra thì mọi thứ đều ổn vì anh đã phải chờ đợi rất lâu rồi.
Lúc anh gặp Tiana sau khi cuộc hôn nhân được quyết định, cô đã lạnh lùng từ chối anh.
“Tôi phải kết hôn với anh ư?”
“Ông của cô đã quyết định. Tôi nghe nói rằng Công tước đã chấp thuận nó.”
“Đùa sao? Tôi không thích điều này. Tôi đặc biệt chán ghét anh.”
Anh nhớ rất rõ ánh mắt lạnh lùng của cô. Đó là cuộc trò chuyện đầu tiên của họ, nhưng anh đã không bị kích động trước sự khinh thường của cô. Anh ngắm nhìn những cánh hoa và chiếc lá bay trong gió. Gió thổi hiu hiu. Anh dựa người vào tường, chỉnh lại bộ quần áo có chút nhàu nát rồi bước đi một cách bình tĩnh về phía cửa ra vào.
Lucius bày ra khuôn mặt cứng rắn khi được người lái xe của mình chào đón ngay bên ngoài dinh thự. Mặc dù bản thân là một hiệp sĩ, nhưng ngài Đại Công tước lại rất nhút nhát trước người lạ, và không thể tỏ ra tự nhiên được.
Khi nào tôi mới có thể thoát khỏi vỏ bọc rụt rè của mình được?
Trước đó, anh đã không thể đáp lại sự lịch sự của những người nông dân. Anh định ngỏ lời chào trước với Công tước Celeste, nhưng anh ấy đã thất bại. Thật thảm hại khi anh không thể hành động đúng với tư cách là một Đại Công tước.
Thở một hơi dài, anh nhìn xung quanh trước khi ngồi lên xe ngựa.
Anh đột nhiên di chuyển về phía cảnh vật phía trước và yêu cầu người đánh xe dừng lại.
“Xin chờ một chút.”
“Vâng, thưa ngài.”
Quay lại chỗ cũ, Lucius đi về phía bên trái của dinh thự dọc theo những tán cây đung đưa theo nhịp gió. Phải đến khi người đánh xe và người phụ xe khuất bóng, anh mới có thể thả lỏng khuôn mặt. Đi qua những công trình lộng lẫy và ngăn nắp, anh rẽ ở góc bên trái và đi ra phía sau dinh thự, nơi anh có thể nhìn thấy những cái cây được trồng và một khu vườn rộng lớn.
Những bông hoa đầy màu sắc đang nở rộ, anh say sưa bởi mùi hương tràn ngập mũi. Anh đã đến đây vô số lần để gặp cô ấy. Đã ba năm kể từ khi anh biết cô. Lucius đã gặp Tiana và cùng nhau tạo ra những kỷ niệm không thể nào quên.
Họ đã không gặp trong hai năm qua, nhưng anh vẫn còn nhớ khoảng thời gian anh đã dành với cô ấy. Cô là người duy nhất thực sự biết con người thật của anh, ở bên người đó anh có thể là chính mình.
Anh vẫn không quên khoảnh khắc khi lần đầu anh gặp Tiana.
Biết bao nhiêu sự ấm áp mà anh nhận được từ nụ cười dịu dàng của cô. Anh hạnh phúc khi nhận ra rằng trái tim họ đã kết nối.
“Nhưng từ ngày đó…”
Hơn một năm kể từ sau cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, Tiana gặp tai nạn và bất tỉnh trong một tuần. Khi cô tỉnh dậy, cô đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Lời nói của cô, hành động của cô, và những kí ức của cô khác hẳn lúc trước. Cô ấy đã quên tất cả về anh, và nụ cười thân thiện của cô đã biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Anh đã bị ảnh hưởng bởi điều đó nhiều hơn bất kì ai khác. Anh nản lòng vì anh không còn cảm nhận được tình cảm của cô ấy, nhưng anh lại không thể rời khỏi cô. Anh không thể từ bỏ như vậy.