Chương 14 – Cuộc gặp gỡ thực tế
Chỉ một người duy nhất trên thế giới mới có thể sở hữu đôi mắt đó. Nó nằm trên trang bìa trong bộ sách chính của Hwangwisa, mà cô đã đọc vô số lần trước khi di cư, và trên trang bìa của một cuốn sách bìa mềm được xuất bản đặc biệt khác.
Người đàn ông mà cô mong gặp cuối cùng cũng ở ngay đây… Làm sao cô có thể quên được?
“Lucius..” cô nói cẩn thận như thể tên của anh là một cái gì đó thiêng liêng.
Lucius Eyal Rederick là một nhân vật phản diện và là người đàn ông mà cô định lấy làm chồng. Trái tim cô ấy đập thình thịch với một cảm giác thoải mái và cô ấy đã được định sẵn. Chạy trốn qua sân thượng là một ý tưởng tuyệt vời.
May mắn đã mỉm cười với cô và cô đã được gặp anh trước khi anh rời đi.
Cảm giác xấu hổ làm cô ấm (kiểu cả người đỏ bừng lên) lên khi cô nhìn anh. Cô sẽ thoải mái hơn nếu anh không nhìn thấy cô như thế này; Lẽ ra anh nên nhìn cô khi cô hoàn hảo, không bị thương. Anh chắc hẳn sẽ nghĩ rằng thật kỳ lạ khi ai đó đang vươn cánh tay của họ lên không trung.
Lucius mở to mắt hơn và tặc lưỡi khi nhìn thấy cô.
Vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt anh. Khuôn mặt của anh đối với cô thật quen thuộc khi cô đã đọc cả cuốn sách chính và ấn bản đặc biệt. Lucius, người đang mở to mắt, vẫn còn bàng hoàng.
Tôi có thực sự làm anh ấy sốc đến thế không? Hơi khó để có thể hiểu phản ứng của anh ấy.
“Em…Em còn nhớ ta không?” anh đặt câu hỏi khi đến gần cô ấy.
“Sao cơ?” Khuôn mặt cô bối rối.
“Ta nghe nói em bị mất trí nhớ.” anh nhẹ nhàng nói.
Cô ấy phát ra âm thanh nhận biết (kiểu “A”) và nhẹ nhàng cúi đầu.
Mình hiểu được, cô nghĩ, anh ấy không ngạc nhiên về những gì mình đã làm. Anh ấy chỉ ngạc nhiên vì mình gọi tên anh ấy.
Họ đã từng là một cặp nhưng giờ không còn nữa. Cô bị mất trí nhớ. Nó có lẽ sẽ vô cùng kỳ lạ đối với anh.
Cô gọi mà không cần suy nghĩ. Cô không hề mong được gặp anh. Đáng lẽ cô phải cẩn thận hơn nhưng giờ đã không thể làm gì khác được. Cô mỉm cười ngượng nghịu trong khi anh nhìn chằm chằm vào cô.
“Tôi nghe nói chúng tôi có một vị khách và ai đấy đã nói người đó là anh.” cô giải thích.
Cô tự chỉ trích mình trong tâm trí vì mọi người sẽ không đối xử với anh ấy theo cách như vậy. Anh ấy thường được gọi là Công tước Rederick hoặc Đại công tước, lời biện hộ của cô thật thiếu sót mà.
Lucius nhìn cô với một cái cau mày đầy nghi ngờ và sự hoảng loạn đang chiếm lấy trái tim cô. Mình cần đối diện với điều này thôi, cô nghĩ. Mình cần phải hành động như một cô gái tội nghiệp bị mất trí nhớ.
Cô cố gắng phớt lờ ánh nhìn chăm chú của anh bằng cách nhấc chiếc váy của mình lên rồi khẽ nhún đầu gối: “Xin thứ lỗi cho lời giới thiệu muộn màng của tôi, thưa Công tước. Tên tôi là Tiana Quinn Celeste và tôi rất lấy làm vinh dự được gặp mặt ngài.”
Đôi mắt của hai người liên kết với nhau một lần nữa khi cô ngẩng đầu lên, và cô cảm thấy như thể trái tim mình đã sẵn sàng để nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Em có muốn nói chuyện với tôi một chút không?”
Anh biểu hiện kỳ lạ như thể đang ngăn bản thân nói ra và cô nhăn mặt vì điều đó. Khuôn mặt mà cô chỉ biết khi đọc trong sách bây giờ đang ở ngay trước mặt cô và như thể cô đã biết anh từ trước.
Lucius chính xác là bản sao của bức tranh trên bìa sách tập hai mà cô đã đọc ngấu nghiến. Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn vì một thứ quá hoàn hảo đang ở trước mặt cô.
Anh nhìn cô không chớp mắt và nói với một giọng điệu tò mò. “Em sẽ không mặc kệ tôi chứ?”
“Sao cơ?” cô giả vờ bối rối, “Anh đang định làm gì thế…”
Vẻ mặt ngượng ngùng hiện rõ trên khuôn mặt anh ấy và nó có vẻ lạc lõng. Giống như thể anh chưa bao giờ ở trong tình huống như vậy và anh không biết phải hành động như thế nào.
Cô quan sát khi anh nhìn qua đầu cô rồi cô thở phào nhẹ nhõm. Cô nghĩ lại về Tiana và Lucius mà cô đã nhìn thấy trên trang bìa của ấn bản đặc biệt và cô không thể không tự hỏi tại sao Tiana lại ghét anh ta. Không, Tiana coi thường anh ta.
Đó là lỗi của riêng Tiana mà cô ấy lại ghét Lucius đến thế. Cô lợi dụng anh và sau đó vứt bỏ anh như thể anh chẳng là gì vì anh không đáp ứng những mong muốn vô lý của cô. Ai có thể nghĩ rằng Tiana ngọt ngào lại là một kẻ độc ác như vậy? Và sau đó cô ấy đã biến Lucius thành thế này. Cô đã biến anh thành nhân vật phản diện trong truyện. Tại sao số phận của anh ta lại bi thảm đến vậy?
“Em có phiền nếu tôi ở lại đây với em không?” anh nhẹ nhàng hỏi.
Cô im lặng và nhìn chằm chằm vào anh với vẻ trầm ngâm. Tất cả những gì cô có thể nghĩ là Tiana là một người phụ nữ tồi tệ. Cô ấy đối xử với Lucius tội nghiệp quá khủng khiếp và điều đó khiến anh ấy suy sụp cho đến khi anh ấy cảm thấy bất lực.
Việc cô mất trí nhớ không quan trọng, Khi nào cô nhớ ra rằng cô đã làm tổn thương anh? Cô đã thì thầm vào tai anh những lời không hay ho gì? Họ có thực sự là người yêu của nhau hay không?
Cô lắc đầu để xóa hết những suy nghĩ đó. Không, họ không bao giờ có một cuộc trò chuyện tốt cho đến bây giờ. Suy nghĩ từ một hố sâu trong bụng và cảm giác tội lỗi đã giết chết cô.Người mà cô biết không phù hợp với Tiana trong mô tả.
Làm thế nào mà một người đàn ông như thế này lại khiến cho mọi người xem anh như một nhân vật phản diện? Câu chuyện gốc có nhiều điều khó hiểu.
Cô quan sát từ tầm nhìn ngoại vi của mình khi ngón tay anh giật giật. Có lẽ anh không thể tiếp cận cô một cách dễ dàng bởi vì anh đã phân vân giữa việc nói chuyện hay trốn tránh cô. Anh chỉ nhăn mày và di chuyển chân. Lucius đã mất bình tĩnh và rõ ràng là anh đang bối rối về hành vi của cô.
Thư giãn đi nào, cô nghĩ thầm trong đầu. Không ai trong số họ bắt chuyện trong giây lát và cứ như thể thời gian bị ngưng đọng vậy. Tiana nhìn những cánh hoa vàng bay trong gió khi cô đợi anh nói. Cô rời mắt khỏi những cánh hoa và nhìn vào dáng vẻ đông cứng của Lucius. Sự xấu hổ giết chết cô khi cô tự hỏi liệu mình có nên đẩy anh ra không. “Lucius? Anh không sao chứ?”
Sự im lặng của anh là phản ứng duy nhất được đưa ra.