Chương 7 – Vị khách bất ngờ
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Linh Nhi
Beta: Quy
Hậu quả của vụ tại nạn đang giảm dần. Cuộc sống hàng ngày đã trở nên tốt hơn nhiều. Cô gặp Edwin tại nhà hàng, nơi ông ngồi ở một bàn xa hoa. Khi cô ngồi xuống, ông mỉm cười với cô, “Ta hy vọng con thích nó.”
Vì cô cần ăn đồ lành mạnh, nên không có một đĩa đồ ăn dầu mỡ ở trên bàn. Đầu bếp trưởng của công tước đã cố gắng hết sức để chuẩn bị một bữa ăn ngon cho cô vì đây là lần đầu tiên cô đến nhà hàng ăn kể từ vụ tai nạn, cho phép cô ấy thưởng thức các món khai vị hảo hạng. Đã rất lâu kể từ khi cô ấy có một bữa ăn được chuẩn bị chỉ dành cho riêng mình.
Sau bữa ăn, cô dùng trà với Edwin. Cô uống một ngụm trà và nghiên cứu Edwin từ bên kia bàn. Trong quá trình hồi phục, ông đã đến gặp cô mỗi buổi sáng và luôn rời đi đột ngột mà chưa kịp nói chuyện.
Chắc ông ấy rất bận rộn khi là một công tước của đế chế, nhưng ông ấy luôn dành thời gian và đến để chào tôi mỗi sáng.
Ông ấy không bao giờ nói nhiều, chỉ kiểm tra tình trạng của cô dần trở nên tốt hơn. Ông không muốn làm phiền.
Ông ấy muốn cô có thời gian thích nghi và phục hồi. Cô dần dần thích nghi với cuộc sống ở đây nhanh hơn cô nghĩ.
Edwin đặt tách trà của mình xuống và hỏi cô bằng giọng nói nhẹ nhàng như ông cảm nhận được ánh mắt của cô. “Bây giờ con đã thấy khá hơn chưa?”
“Vâng, hiện tại con đã cảm thấy tốt hơn sau khi đã dành nhiều thời gian để nghỉ ngơi.”
“Tốt lắm. Tuy nhiên, các vết thương sẽ kéo dài một thời gian vì đó là một tai nạn lớn. Đừng ép bản thân quá nhiều.”
“Con sẽ cẩn thận. Cảm ơn cha đã quan tâm.” Cô ngừng lại, ‘cha’. Vẫn thật là lạ lẫm khi thốt ra từ này. Cô không thể gọi ông là ‘Edwin’ như những người khác.
Ông ấy ngạc nhiên nhìn Tiana, như thể ông không ngờ cô sẽ gọi ông là ‘cha’. Cô mỉm cười lúng túng và nhìn ra chỗ khác.
Tại sao ông ấy nhìn mình theo cách đó? Ngay cả khi cô đã bị mất trí nhớ, cô vẫn là con gái của ông ấy, Tiana. Không có vấn đề gì khi cô gọi ông ấy là ‘cha’ cả. Cô tự hỏi, mối quan hệ của họ có tệ đến nỗi cô không gọi ông là cha không? Ông ấy đối xử rất dịu dàng với cô.
Không bao giờ có đủ thời gian để gặp ông. Tuy nhiên, cô thấy rằng mặc dù không thể hiện ra đúng cách, nhưng ông là một người cha tốt bụng và đầy yêu thương. Cô ấy không có cha nên cô ấy rất vui khi có thể gọi ai đó là cha. Cô ấy hy vọng mình không phấn khích quá sớm.
“Con… Con không nên gọi ngài là cha sao? Con nên gọi ngài bằng tên riêng phải không?”
“Ồ, không Tại sao con lại hỏi như vậy? Con là con gái ta, tất nhiên là con gọi ta là cha rồi.”
“Con chỉ đang băn khoăn, vì cách cha phản ứng với nó.”
“Ta chỉ cảm thấy thực sự hạnh phúc và nghĩ rằng, thật may mắn khi con tỉnh dậy. Ta rất vui vì có thể nói chuyện với con như thế này một lần nữa.
Cô gật đầu mỉm cười. Ông ấy thực sự có tài ăn nói. Có gì đó không ổn, và cô ấy biết điều đó. Biểu hiện của ông trước đó không phù hợp với lời nói. Chắc chắn là ông ấy đang che giấu điều gì đó. Cảm thấy đây không phải là thời điểm thích hợp để tìm hiểu kĩ hơn, cô nhún vai.
Bữa sáng được tiếp tục với một sự im lặng ngại ngùng. Cô ấy suy nghĩ về những gì để onis thì một tiếng gõ cửa phá vỡ sự im lặng, và quản gia Alfred bước vào. Anh ấy có vẻ hối hả, một sự khó chịu hiện lên trong đôi mắt của anh. Khi anh nhìn thấy cô, anh do dự nhưng cũng lên tiếng.
“Thưa chủ chân, có…”
“Sao?”
“Có một vị khách của tiểu thư, nhưng…”
“Một vị khách sao?”
Vị khách nào lại đến thăm một cách đột xuất như này?
Cô không phải là người duy nhất hoang mang bởi chuyến thăm đột ngột này. Edwin nhăn mặt, “Ai vậy?”
“Đó là Đại Công tước, thưa chủ nhân.”
“Cái gì?”
Đại Công tước? Theo như cô biết, chỉ có một đại công tước trong đế chế, và đó là Lucius, người đàn ông sẽ là chồng cô. Ôi chúa ơi, anh ấy đến gặp tôi à? Cô ấy biết một ngày nào đó họ sẽ gặp nhau, nhưng cô không nghĩ rằng ngày đó xảy ra sớm như vậy. Cô trở lại thực tại bởi sự thay đổi đột ngột của sự kiện này; tuy nhiên, sự vui mừng tràn ngập trái tim cô. Cô có thể gặp anh ấy trực tiếp.
Cô cố gắng ngăn đôi môi của mình cuộn tròn thành một nụ cười. Cô ấy phải kiềm chế bản thân. Họ không biết cô ấy biết Lucius là ai, vì cô ấy được cho là mất trí nhớ. Vậy nên sẽ thật kỳ lạ khi thấy cô ấy trở nên phấn khích.
Cô cố gắng che giấu nụ cười của mình. Alfred nhìn thấy điều này và nhanh chóng nghĩ rằng cô đang cố gắng che giấu sự hoang mang của mình và bắt đầu giải thích về Lucius.
“Thưa tiểu thư, Đại Công tước là người mà tiểu thư…”
“Alfred.” Edwin đứng dậy từ chỗ ngồi của mình và nhìn đe dọa người quản gia, lắc đầu với anh ta. “Tiana, lên phòng đi.”
“Tại sao?” Cô tự hỏi điều gì đã thúc đẩy cô nói vậy. Ông đã hủy hoại cơ hội gặp Lucius của cô ấy. Cô đứng dậy, đi theo Edwin, chờ đợi một câu trả lời. Đôi mắt của ông bây giờ đã mềm mại hơn, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy những đường nét cứng rắng trên trán khi ông cau mày.
“Ta nghĩ rằng vẫn còn quá sớm để con có thể tiếp khách. Ta sẽ nói với Đại Công tước thứ lỗi cho con, để con có thể về phòng của mình ngay bây giờ.”
“Nhưng…”
“Ta sẽ giải thích cho con sau, hiện tại thì con chỉ cần đi lên phòng ngay lập tức.”
“Vâng… con sẽ làm theo lời cha nói.”
Vô số những dấu hỏi chấm trong đầu cô ấy. Cô nhìn bóng lưng Edwin và Alfred vội vã chạy đến phóng khách. Cô đi theo Inabelle, người đã ở đó để chờ cô vào phòng. Bên ngoài phòng, Inabelle đang chờ cô ấy. Cô cảm thấy khó chịu khi không biết chuyện gì đã xảy ra những đành bước vào phóng với Inabelle.