Bây giờ tôi đã hiểu rõ hoàn toàn cáu trúc của hầm ngục nơi tôi và Rinonara bị bắt cóc.
Thoát ra khỏi đây không còn khó khăn nữa.
''Rinonara?''
Khi tôi đang nghĩ về điều này, Tôi nhận ra Rinonara cứ bám chặt vào tôi mà không chịu nhúc nhích, liên tục rúc mũi của cô ấy vào sau đầu tôi. Tôi gọi cô ấy, tự hỏi tại sao cô ấy cứ bám chặt lấy tôi vậy.
''...Reno...''
Mặc kệ câu hỏi của tôi, Rinonara cố chấp bám chặt vào tôi, từ chối di chuyển.
''...''
Ah, cô ấy dễ thương thật đấy!
Cô ấy là thiên thần à? Rinonara khiến tôi nhớ về đứa cháu gái hai tuổi ở kiếp trước của tôi. Con bé cũng vô cùng đáng yêu!
Không quan trọng Rinonara bề ngoài thông minh tới đâu, cô bé vẫn chỉ là một đứa bé ba tuổi thôi.
''Tất cả sẽ ổn thôi, Rino. Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cậu.''
"Hả? Ah, v-vâng...''
Tôi sẽ bảo vệ cô bé này, giống như một người anh trai vậy!
Với tư cách là một người đã sống lâu hơn cô bé... Chà, về mặt thể chất thì chúng tôi bằng tuổi nhau.
''Được rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi.''
Tôi nhẹ nhàng ôm Rino và xoa đầu, khiến Rino cảm thấy như cha mẹ thực sự của cô ấy vậy.
''Hau... Hauhauwaa...''
Rino, người đang được tôi an ủi, đang có biểu cảm rất mãn nguyện và còn chảy một ít nước bọt từ miệng nữa... Chà, trông cô ấy không còn tuyệt vọng nữa rồi.
Mọi thứ lúc này đã ổn chưa?
''Bây giờ cùng thoát ra ngoài thôi. Tôi đã biết cách để trốn thoát rồi, nên đừng lo lắng nhé.''
''V-vâng.''
Tôi nhẹ nhàng đẩy cơ thể đang bám chặt vào tôi của Rino ra.
Là một đứa trẻ ba tuổi, tôi không thể di chuyển được nếu cô ấy cứ bám chặt vào tôi như thế.
''...''
Chúng tôi cùng nhau di chuyển lên bề mặt hầm ngục.
''Lối này! Bọn trẻ! Chúng nó đây rồi!''
Hầm ngục dưới lòng đât nơi chúng tôi bị bắt cóc chỉ có duy nhất một lối ra vào.
Khi tôi và Rinonara tiến đến gần, chúng tôi đã bị phát hiện bởi lũ bắt cóc.
''Chết tiệt! Bọn tao sẽ không để chúng mày thoát khỏi đây đâu!''
''Đừng mất cảnh giác! Thằng nhóc kia rất nguy hiểm đấy!''
''Đừng để bọn nó thoát ra khỏi đây!''
Bọn bắt cóc tiến dần đến chỗ chúng tôi, có ý định bắt chúng tôi lại thêm một lần nữa.
''Ra đi! Mọi người!''
Nhưng trước khi mà bọn chúng tiến sát đến chúng tôi, Tôi đã la lớn lên, rất nhiều hiệp sĩ lao tới từ lối vào.
''Ngài không sao chứ thiếu gia Reno?''
''Tôi ổn, ông thấy đấy... Giờ tôi giao lại mọi việc cho ông.''
''Vâng thưa thiếu gia.''
Khi các kiệp sĩ xông vào, bắt giữ những kẻ bắt cóc, giờ đây tôi mới có thể nói chuyện với tông giọng thoải mái.
''Chà, tất cả hãy bình tĩnh một chút, được chứ? Ta nên giải quyết chuyện này trong hòa bình phải không?''
Nhưng kẻ đứng đầu bọn bắt cóc, tên cuối cùng cũng đã lộ diện, nói chuyện như thể đây là điều rất bình thường.
''Làm đi.''
Không để ý đến hắn, tôi đưa ra mệnh lệnh.
''Chà, chà, từ cấp trên... Sẽ có điều gì đó tới từ người đứng đầu gia tộc, phải không?''
''Ngươi đang nói cái gì thế? Bọn ta ở đây là để đối phó với những tên tội phạm.''
''...Hả?''
''Đồ ngu, toàn bộ căn cứ của ngươi đã bị phong tỏa rồi.''
Tên cầm đầu đã bị sốc bởi tuyên bố của hiệp sĩ, nhìn sang tôi với biểu cảm sửng sốt. Tôi ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ rồi quay đi.
Kể cả khi tôi lười biếng, tôi vẫn phải làm những gì cần làm để giải quyết vấn đề.
''Vậy thì, tôi và Rino sẽ trở về . Tôi sẽ để phần còn lại cho ông.''
''Vâng, cứ để đó cho chúng tôi.''
Tôi giao phó những việc còn lại cho những hiệp sĩ đáng tin cậy của tôi và quay trở lại mặt đất cùng Rino.