Hỗn loạn.
Bây giờ khi nhìn lại, tôi chỉ có thể nói rằng tuổi thơ của tôi tràn ngập sự hỗn loạn... đặc biệt khi tôi ba tuổi.
Khi mới ba tuổi, tôi đã được giao quản lí một khu vực nhỏ trong lãnh thổ của gia tộc tôi.
Tôi đã gặp hôn thê của tôi, Rinonara, và bị một tổ chức lạ bắt cóc, nhưng đã trốn thoát được.
Khi đó thật sự rất khó khăn.
''Nhưng bây giờ, mọi chuyện khá yên bình, phải không?''
Kể từ lúc đó, bảy năm đã trôi qua.
Tôi đã mười tuổi, những kí ức về kiếp trước của tôi đã phai nhạt dần theo thời gian.
''Phù.''
Tôi thưởng thức ly trà một mình trong văn phòng.
Rinonara thường xuyên tới đây thăm tôi khi tôi chín tuổi, những bây giờ thì cô ấy lại hiếm khi xuất hiện.
Có một chút cô đơn, nhưng đó là một phần trong sự phát triển của cô ấy.
Rinonara đã mười tuổi rồi và ngày càng xa cách tôi.
''Hmm hmm hmm.''
Bây giờ tôi đã mười tuổi rồi, tôi tự hỏi liệu tôi có đang phát triển hay là không.
Cuộc sống của tôi hiện tại cũng không khác biệt gì hồi tôi ba tuổi, thực hiện trách nhiệm của người đứng đầu gia tộc Lastella.
Sự phát triển của tôi sẽ được phản ánh qua khả năng của bản thân tôi.
Tôi luôn cố gắng mài dũa khả năng của bản thân mỗi ngày, tận dụng triệt để mọi kiến thức từ câu chuyện gốc, luôn cân nhắc về khả năng sẽ bị trục xuất khỏi vương quốc trong tương lai.
''...Hả?''
Trong khi tôi đang thư giãn và tận hưởng cốc trà trong văn phòng, có ai đó đã gõ cửa.
''Vào đi.''
''Tôi xin phép.''
Được tôi đồng ý, một nam nhân quản gia phục vụ trong gia tộc Lastella bước vào.
''...Ngài đang làm gì thế ạ?''
''Chỉ đang nghỉ ngơi một chút thôi. Có chuyện gì vậy?''
Tôi nhẹ nhàng đáp lại vẻ mặt bổi rối của viên quản gia khi thấy tôi đang thư giãn trong văn phòng và tôi yêu cầu cậu ta vào thẳng vấn đề.
''Vâng, có một vài động thái của quốc gia láng giềng nơi cha cậu đang đóng quân. Tôi đến để thông báo cho cậu chủ. Cậu có thể đi cùng tôi không?''
''...Được rồi, tôi đã hiểu.''
Tôi hiểu rồi, nó đã tới. Nhanh thật đấy.
''Tôi nên đi tới đâu?''
''Xin hãy đến phòng họp.''
''Hiểu rồi.''
Tôi gật đầu với lời nói của quản gia và rời khỏi chiếc ghế.
''Ồ, vâng. Thưa thiếu gia Reno. Hôm nay,có một vài bức thư đã được gửi đến. Tôi nên làm gì với nó?''
Viên quản gia dừng tôi lại khi tôi đang bước ra khỏi văn phòng.
''Hở? Chỉ vần vứt chúng đi hoặc làm gì đó tương tự thôi?''
''Tôi đã hiểu rồi... Vẫn như dự đoán, cậu sẽ không đọc những lá thư cá nhân của người dân, phải không?''
''Ừ, xin lỗi... Có giới hạn cho những điều đó. Không phải tôi đang rảnh hay gì khác. Có thể là do tôi quá đẹp trai chăng? Có một số bất tiện khi được đối cử như một người nổi tiếng ở nơi công cộng.''
''Xin cậu đừng đùa nữa ạ. Tôi sẽ chăm sóc cho những lá thư.''
''Ok, điều đó ổn thôi. Nếu lá thư thật sự quan trọng, nó phải được gửi cho gia tộc, chứ không phải cá nhân tôi. Nó có thể mang đến một số vấn đề khi nhận là thư của cá nhân gửi đến! Và chưa hết, tôi mới chỉ là một thằng nhóc!''
''Tôi không quá tin tưởng về điều đó mặc dù... Xin cậu hãy chăm sóc thị trấn của chúng ta và cả lãnh thổ này nữa.''
''Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Vậy thì, tôi đi đây!''
Tôi để cậu quản gia ở lại, người trông có vẻ suy tư, và rời khỏi văn phòng.