Sau mười năm được chuyển sinh sang thế giới khác.
Tôi, người luôn ẩn náu trong lãnh thổ của gia tộc mà chưa bao giờ bước ra ngoài, cuối cùng đã bị đưa đến thủ đô hoàng gia, trung tâm của vương quốc.
''Chuyện gì thế nhỉ?''
Khi đến nơi, tôi thấy bản thân bị nhốt ở một hầm ngục bên cạnh lâu đài hoàng gia.
''Chà, nó cũng không quá tệ.''
Nhà tù nơi mà tôi bị giam giữ là một khu vực đặc biệt chỉ dành cho quý tộc phạm tội cấp cao. Những bức tường, trần nhà, và sàn nhà đều được lát bằng đá lạnh, và những song sắt được chế tạo sao cho việc trốn thoát là không thể. Thế nhưng, phạm nhân lại được đối đãi rất tử tế bằng chiếc gường sang trọng, bàn ghế đắt tiền, một phòng tắm xa hoa và cả nhà vệ sinh nữa.
Những điều này khiến cho việc sống trong đây khá thoải mái.
"Có vẻ như quyền lực của hoàng gia đã yếu đi.''
Khi tôi vừa mới đến thủ đô, tôi đã bị giam giữ và được thưởng thức trà được phục vụ bởi quản ngục trong khi nghe về tình hình hiện tại.
''...Chán thật đấy.''
Tôi không có vấn đề gì với việc sống trong phòng giam.
Thế nhưng, chẳng có gì để làm và bị giam một mình, nó thật sự nhàm chán.
''...''
Vì thế nên tôi ngồi một cách thờ ơ, nhâm nhi tách trà.
''...Reno? Cậu ổn chứ?''
Rinonara, bây giờ đã mười tuổi, đã đến để thăm tôi.
''Ồ, Rinonara. Lâu rồi không gặp... Cậu cao lên à?''
Gặp lại Rinonara sau gần hai năm, lời đầu tiên tôi nói là về chiều cao của cô ấy.
''Hả? Tớ không nghĩ thế... Có thể là cậu chỉ thấp hơn thôi?''
Tôi khụy xuống trước những lời nói vô tình của Rinonara... Cả trong câu chuyện gốc, Reno cũng khá thấp.
Mặc dù tôi đã cố gắng cải thiện chiều cao của bản thân bằng chế độ ăn uống hợp lí, bổ sung thêm canxi, tập luyện thể thao hằng ngày, và luôn ngủ đúng giờ!
Sau cùng thì tôi vẫn khó có thể cao hơn...
''T-tớ xin lỗi! Tớ không nghĩ rằng cậu sẽ buồn bã như vậy... Kể cả cậu có nhỏ nhắn như nào đi nữa, Reno vẫn là Reno, tớ vẫn luôn yêu cậu mà! Nếu cậu có biến thành một miếng thịt, tớ vẫn yêu cậu.''
''Ồ.''
Bỏ qua những lời nói đau đớn của Rinonara, tôi quyết định đứng dậy.
''Ồ... Xin lỗi. Ừm, này! Cậu đang bị bắt giam phải không? Cậu ổn chứ?''
Nhìn thấy sự thất vọng của tôi, Rinonara đột ngột thay đổi chủ đề từ chiều cao sang một thứ khác.
''Chà, đến bây giờ thi mọi thứ đều ổn. Kể cả việc bên trong nhà tù, nó rất thoải mái. Vấn đề là tớ sẽ bị trừng phạt như thế nào.''
''Đừng lo về điều đó! Hai năm trước, khi tớ nghe được rằng có khả năng cha của cậu sẽ làm phản, tớ đã làm một số việc để đảm bảo cậu sẽ không có bất kì vấn đề gì nếu cậu bị trừng phạt. Nên đừng lo lắng nữa. Cậu sẽ ổn thôi.''
Rinonara nói với tôi rằng cô ấy sẽ bảo vệ tôi.
''Hả? Tớ định chấp nhận sự trừng phạt như bình thường thôi mà?''
Tôi trả lời trong sự bối rối.
''...Hả?''
Tôi và Rinonara nghiêng đầu và bối rối nhìn nhau.