—Cốc cốc
“Mời vào.”
“Thư tiểu thư, thiếu gia Dalton đang ở đây.”
Dalton sao? Thiếu gia von Cador muốn gì ở tôi chứ? Dù sao thì Donna cũng để anh ta vào và vội vã ra ngoài rồi. Chẳng bao lâu sau, chỉ còn mỗi Dalton và tôi bị bỏ lại trong phòng.
“Đã được một thời gian rồi.”
Không cần nhìn Dalton tôi cũng có thể cảm nhận được sự băng lãnh chỉ bằng giọng nói của anh ta. Hai cha con họ thực sự rất giống nhau. Tôi chẳng thể nhìn thấu được gì qua gương mặt của Dalton. Với mái tóc màu xanh tối như bầu trời đêm, anh ta có nét mặt lạnh lùng rất hiếm khi thể hiện cảm xúc. Tôi không tài nào đọc vị được Dalton kể từ lúc nhìn thấy ăn ta ở sảnh yến tiệc, nhưng cảm nhận tổng thể về Dalton là anh ta có chút đáng sợ.
“Đáng ra em phải đến đây vào đêm qua. Hiện giờ em cảm thấy khỏe hơn rồi chứ?”
“Vâng….”
“….”
Tiếp sau lời đáp của tôi là một sự tĩnh lặng nặng nề. Chỉ cần một sai lầm chắc chắn cũng sẽ khiến tôi phải trả giá đắt. Cứ tưởng rằng kiểu im lặng này rất bình thường mỗi khi Dalton đối thoại với ai đó vì anh ta là một gã yên tĩnh đến đáng sợ. Không chỉ ít nói mà mọi cử chỉ cũng vô cùng yên ắng.
“Anh biết em không thích đi đến các buổi tiệc, nhưng sẽ là chuyện tốt nếu em tham dự sự kiện từ thiện.”
“Vâng.”
“Được rồi… Anh nghe cha nói rằng em cần vài bộ váy mới cho buổi tiệc. Anh sẽ gửi một nhà thiết kế đến nơi em ở.”
“….”
“….”
“Vâng ạ….”
Có phải tôi nghe quá không thành thật rồi không? Tôi thật sự không hiểu nổi Dalton và Tess có mối quan hệ anh em như thế nào, nhưng tôi không muốn bị nghi ngờ vì đáp trả quá nhiệt tình. Dù quan hệ giữa họ có hòa thuận hay không, thì trông họ cũng không có vẻ gì là thân thiết. Ngay cả lúc trước khi chơi game… Mỗi khi Dalton ghé qua phòng tôi, tôi lại thấy nhẹ nhỏm vì chúng tôi không cãi nhau.
“Em đã nói mình thấy gì đó trong bữa ăn tối.”
“….”
“Em đã ngừng uống thuốc đấy à?”
“Thuốc sao….”
“Bác sĩ đã kê đơn cho em. Ông ấy nói em mắc bệnh tâm thần.”
Dalton và người đứng đầu nhà von Cador chắc hẳn nghĩ rằng Tess thấy ma là vì cô bị mắc bệnh tâm thần. Đó chính xác là những gì họ nghĩ. May mắn thay Dalton và Wolfgang đủ nhân từ để đối xử với Tess như một bệnh nhân so với đám người hầu kia.
“Anh sẽ gọi bác sĩ, nên hãy chắc chắn rằng em có uống thuốc.”
“Vâng….”
“Vậy thì tôi đi đây.”
Sau đó, Dalton rời khỏi phòng. Có lẽ anh ta không hề căm ghét Tess chăng? Không, có khi tôi chỉ tự suy diễn mà thôi.”
Tôi không biết người nhà von Cador cư xử với nhau như thế nào vì nó không được giải thích trong trò chơi, nhưng so với những người khác thì họ von Cador hẳn phải rất danh giá dựa trên căn biệt thự rộng lớn và lộng lẫy này.
Nếu tôi yêu cầu Dalton đến Dark Castle trong khi tôi đang thực hiện mười bốn nghi thức, thì anh ta sẽ thật sự nhìn thấy tôi phải chịu đựng những điều này như thế nào, và sự hiểu nhầm đối với chuyện ma quỷ sẽ dễ dàng được hóa giải. Dù cho ban đầu trông anh ta rất đáng sợ và có vẻ ủ rũ… Dẫu vậy thì nhìn mặt anh ta vân rất đẹp. Tôi nên khắc phục mối quan hệ với Dalton khi nào có cơ hội.
“Lần tới chúng ta đến đây sẽ là vào bữa tối tiếp theo, thưa tiểu thư,” Donna nói.
“Ừm.”
Tôi thực sự có ý định rời đi chỉ sau khi ăn một bữa tối ở đây. Nhưng khi cân nhắc về mối quan hệ giữa Tess và những người trong dinh thự, không một ai hỏi xem tôi có muốn ở lại lâu hơn không. Những người hầu trà trộn ở phía sau thật sự có ác ý trong đôi mắt của họ. Nếu không có Donna thì tôi sẽ hoàn toàn bị cô lập. Tôi không biết Tess chịu đựng sự khinh miệt này như thế nào, nhưng tôi đã cảm thấy phát bệnh với nó rồi.
Tôi gói nhật ký của Tess lại khi vẫn chưa đọc xong. Vì còn một tháng nữa là đến ngày Crimson Moon mọc lần tiếp theo, nên tôi càng phải biết cách sử dụng thời gian để điều tra về vụ này.
Giống như cách những người trong dinh thự đã gửi tôi đi mà không một chút tiếc nuối, tôi trèo lên chiếc xe ngựa mà mình đã dùng để quay về mà chẳng hề hối hận. Nhưng khi tôi bước lên xe, quản gia gọi tôi lại.
“Tiểu thư.”
“Gì vậy?”
“Những gì người nhìn thấy trong sảnh yến tiệc không phải thật. Triệu chứng của người đã trở nên tệ hơn rồi.”
“….”
“Bác sĩ sẽ đến thăm người. Tôi mong người sẽ tiếp tục cố gắng trong quá trình điều trị…”
‘Ông già láo toét này.’
Tôi không phải Tess, nhưng vẫn hiểu rằng quản gia không có quyền nói như vậy với tiểu thư của nhà von Cador. Ban đầu ông ta vô cùng lịch sự với tôi, nhưng thái độ mà ông ta thể hiện bây giờ đã khiến tôi choáng váng.
Mối quan hệ giữa người làm và Tess lại một lần nữa vượt qua tầm hiểu biết của tôi.
Tôi đã đọc được hơn một nữa quyển nhật ký, nhưng trong đó chỉ toàn nói linh tinh, nên tôi ngừng lại cho đến khi quay về Dark Castle. Tôi không chắc mình sẽ tìm ra được manh mối gì sau khi đọc xong, đặc biệt là về cái gã tóc đỏ đó.
Nếu những gì tôi thấy quả thực không phải sự thật….
Cơ mà Tess đã viết trong cuốn nhật ký của mình rằng người hầu trong căn biệt thự đó là những tên sát nhân xảo quyệt. Liệu bọn họ có che đậy cái chết của John không nhỉ? Có khi Tess là người duy nhất chứng kiến chuyện đó.
Kẻ sát nhân hay những tên giết người nhìn Tess với sự thù địch có lẽ vì tội ác của chúng sẽ bị phơi bày. Tôi đã hiểu sơ bộ về tình hình.
Quay về Dark Castle, tôi tìm kiếm phòng của Tess để có thêm manh mối rằng có thể cô ấy đã bị bỏ rơi. Donna lại hỏi tôi xem tôi đang tìm cái gì, nhưng lần này thì tôi chẳng bận tâm nói cho cô ấy biết. Donna có thể đã vô tình biết về nhật ký của Tess trong dinh thự, nhưng nói chung thì những thông tin quan trong nên được che giấu khỏi người hầu. Một lúc sau, tôi viện ra một lý do.
“Ta đang tìm quỹ khẩn cấp.”
“Tại sao người lại cần đến nó chứ, thư tiểu thư?”
“Cô không cần phải biết.”
Như một thiếu nữ đang rầu rĩ, tôi đá Donna ra khỏi phòng. Donna nói rằng tôi nên gọi cô ấy nếu tôi cần giúp, nhưng lúc Donna cuối cùng cũng rời đi thì tôi bắt đầu dốc sức tìm kiếm căn phòng. Dark Castle với căn biệt thự sáng chói của von Cador như hai thế giới tách biệt. Nội thất ở đây không quá cũ, nhưng nhưng thiết kế không phù hợp với nhau hầu như không đủ để giữ lại vẻ ngoài trang nghiêm của quý tộc.
Tôi tìm khắp phòng, bao gồm bên dưới tấm thảm, bên trong chiếc hộp dưới giường, giữa những cái gối của chiếc ghế, phía trong những ngăn kéo và đến cả rèm cửa. Cũng không tìm ra được thứ gì.
Tôi muốn bằng cách nào đó liên lạc với một nhà môi giới tin tức giống với những người luôn có thời lượng xuất hiện ngắn ngủi trong các bộ tiểu thuyết giả tưởng, nhưng hiện tôi vẫn chưa muốn thu hút bất kỳ sự chú ý nào. Trước tiên tôi cần phải cảm nhận được bầu không khí ở đây và phục kích Donna bằng câu hỏi của mình. Thật may mắn khi nhắc đến trợ cấp của Tess thì Wolfgang không hề tiếc một đồng xu cắt bạc nào, nên tôi có rất nhiều tiền để dùng. Mọi thứ diễn ra tốt hơn so với tưởng tượng ban đầu.
“Tiểu thư….”
Giọng điệu lo lắng của Donna cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Kinh ngạc quay đầu lại nhìn, tôi bối rối vì cô ấy luôn nói chuyện với dáng vẻ tự tin. Nhưng giờ đây, sắc mặt của Donna cứng đờ lại. Cô sốt ruột méo cả miệng, tôi cũng cảm thấy lo lắng vì Donna không phải là người dễ dàng thể hiện ra vẻ mặt đó.
Donna thật ra là một cô gái thon thả, cao hơn hầu hết những người đàn ông khác. Nhưng giờ đây khi cô ấy đứng trước mặt tôi, trông Donna như thể màu sắc trên người cô bị rút đi hết. Biểu cảm của cô ấy căng thẳng đến độ mang đến một cảm giác rằng cô có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào. Đó là lý do tôi cũng cảm thấy lo lắng. Tại sao cô ấy lại trở thành thế này chứ?
“….Bác sĩ đến rồi.”
***
Shwaaa—
“Ối…”
Tôi đã bị dội nước lạnh trong nhiều giờ, ‘rửa tội’ với những cái xô đá không biết bao nhiêu lần – thứ được cho là ‘phép chữa bệnh’.
Phương pháp điều trị bắt đầu từ ngày hôm qua, là điều gì đó mà những người hầu của Dark Castle không được biết đến. Nó diễn ra ở một nơi chỉ có mình tôi và bác sĩ, không có cuộc trò chuyện đàng hoàng nào diễn ra giữa chúng tôi và tôi thậm chí còn không nhìn thấy rõ mặt của ông ta. Tên bác sĩ đang đeo một chiếc mặt nạ kỳ quái với cái mỏ dài như quạ.
“Tiểu thư, lý do mà người nhìn thấy những thứ này là vì người có một chứng bệnh trong tâm trí. Lễ rửa tội này sẽ thanh tẩy sự ô uế trong người.”
Thật nhảm nhí! Thằng cha bác sĩ mỏ vịt này!
Tôi không nên suy đoán rằng bác sĩ tâm lý thời này sẽ làm việc đàng hoàng khi xe còn chưa được phát minh! Đáng ra tôi nên nói với họ rằng tôi không muốn điều trị trước khi tất cả những hầu gái bị đuổi ra ngoài— cơ mà nếu tôi biết trước được thì họ cũng sẽ không nghe lời tôi.
“Người cần phải ăn những thứ đến từ mặt đất. Thức ăn được tạo ra bởi giết chóc các sinh vật sống có thể dẫn người đến con đường tội lỗi. Đó là nguồn gốc căn bệnh của người.”
Hàm răng tôi liên tục va vào nhau vì run rẩy bởi cái lạnh. Tôi đã nói tên bác sĩ dừng lại mấy lần rồi, nhưng hắn ta không thèm nghe. Thâm chí tôi có mang cái họ von Cador đi nữa thì địa vị của tôi chẳng là gì ở nơi này cả.
Tên bác sĩ có vẻ đã biết Tess từ khi cô còn nhỏ. Vậy thì cô ấy phải điều trị kiểu này bao nhiêu lần rồi? Sự ‘chữa lành’ này không phải thứ mà một đứa trẻ có thể chịu đựng. Không, tôi không nên gọi nó là sự chữa lành.
“Để gột rửa thể xác tội lỗi và bất công của người, người cần phải nhịn ăn trong một ngày và ngồi thiền trong phòng sám hối.”
“. . .”
“Bên trong tâm trí người đều là những thứ tà ác. Người cần phải đấu tranh để gột rửa sự xấu xa trong tâm trí người.”
Giọng điệu răn dạy của tên bác sĩ vang vọng khắp căn phòng. Đây đáng lẽ là một liệu pháp chữa lành bệnh tâm thần, nhưng chuyện đang diễn ra ngay bây giờ có thể tạo nên một chấn thương tâm lý mới. Cơ thể bất lực mà tôi chuyển sinh vào đã không ngừng run rẩy kể từ lúc mình bị nước lạnh dội lên người, nhưng tông giọng cảnh báo về ‘căn bệnh’ có lẽ đã liên tục vang lên trong đầu tôi.
“Nhìn đây này….”
“Không được nói chuyện trong khi buổi trị liệu vẫn đang tiếp diễn, thư tiểu thư.”
“Cha ta và Dalton có biết về loại phương pháp mà ngươi đang thực hiện không?”
“Đương nhiên rồi, thư tiểu thư. Dưới mệnh lệnh của Chủ nhân, người đã giao cho tôi công cuộc điều trị cho Tiểu thư.”
“Ông ấy có biết cách mà người tiến hành điều trị không?”
“….Chủ nhân biết chứ, tất nhiên rồi.”
Chết tiệt, vậy tôi thật ra chỉ là đang tự lừa dối mình thôi!
Tôi tưởng rằng Dalton von Cador còn có trái tim, nhưng giây phút hy vọng ngu ngốc này đã ngay lập tức tan biến. Rõ ràng là cả Dalton và Wolfgang đều ghét bỏ Tess. Nếu không thì tại sao họ lại có thể đồng ý với phương pháp điều trị này chứ? Không quan tâm Tess cũng được mà, nhưng họ lại đi xa đến mức làm ra loại chuyện này với cô ấy.
Ngay từ đầu, người mang Tess mồ côi cha mẹ về là quý bà von Cador, nhưng bà đã chết không lâu sau đó. Không đời nào một gia đình sẽ đối xử tốt với con gái nuôi khi họ không thể dành tình cảm cho cô ấy. Sự yêu thương mà họ có đều biến mất kể từ khi con gái ruột của họ bị mất tích.
Nhưng rồi, tôi hồi tưởng lại rõ ràng thái độ của Dalton khi anh ta nói sẽ gửi bác sĩ đến cho tôi, dường như trong giọng điệu của anh ta chứa đựng sự ân cần và quan tâm.
….Cuối cùng tôi cũng nhận ra tại sao mình lại sợ anh ta– đó là bởi chất giọng trầm thấp và nét mặt khắc khổ đã gợi cho tôi nhớ đến những kẻ tâm thần mà mình thấy trên TV.
Cơn thịnh nộ sôi sục trong lòng. Tôi thật không thể hiểu nổi mình đã làm ra cái gì để phải trải qua những chuyện này.
Tất cả những gì tôi làm là chơi một con game thôi mà.
Về mặt thể chất thì bị một tên bác sĩ mỏ vịt và một gia đình toàn những kẻ tâm thần hành hạ. Về mặt tinh thần thì bị những hồn ma và nghi thức tôi buộc phải làm mỗi lần Crimson Moon mọc dày vò.
Tại sao mọi người trong game lại nói rằng Tess giống với quỷ dữ chuyển thế nhỉ? Họ nghĩ bất cứ ai cũng bình thường khi lớn lên trong cái môi trường như vậy ư?
Tess đã làm rất tốt khi không bùng nổ và trở nên điên dại đấy.
Sau khi được “rửa tội” bởi nước đá lạnh, tôi bị ném vào một căn phòng chẳng có gì bên trong. Dù được gọi là phòng sám hối, nhưng nó chỉ là một căn phòng trống được dùng ở những quốc gia mà tôn giáo đã bị thất truyền. Không có lấy một món gì ở đây- kể cả nội thất, ngọn nến, ngay đến một chiếc ghế để ngồi cũng không.
Tôi không phân biệt được mình đang run rẩy vì lễ rửa tội, hay là vì căn phòng nữa. Trong phòng có độc một chiếc cửa sổ nhỏ, nhìn ra ngoài thì trời đã tối đen như mực rồi.
Tôi không thể tiếp tục sống thế này được. Như thể tôi đã chết rồi vậy. Tôi xuyên vào một tựa game kinh dị mà thậm chí mình còn không phải là nữ chính, bị ném đến một nơi quái dị, và điều đầu tiên mà tôi biết là mình sắp chết đến nơi. Tất cả những chuyện này thật là nực cười.
Bằng cách nhanh nhất có thể, tôi cần phải tìm ra cách ngăn chặn phép thuật quanh mình để không còn nhìn thấy ma nữa, và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, là tôi cần phải trốn khỏi gia đình von Cador càng xa càng tốt. Họ là những người không có tình cảm gì với tôi, nên thậm chí tôi có biến mất đi chăng nữa thì ánh mắt của những tên quý tộc đó cũng không chợp lấy một cái.
Nếu bằng cách nào đó tôi có được sức mạnh của riêng mình, tôi chắc chắn sẽ trừng trị những kẻ trong dinh thự đó, cả hai cha con và từng người hầu ở đó.
Ha… giờ thì tôi đã hiểu tại sao Tess lại nguyền rủa tất cả mọi người trong quyển nhật ký của cô.
“Người có thể trở về phòng rồi, thưa tiểu thư.”
Đã qua ngày hôm sau, và Donna là người đã đánh thức tôi. Với tia sáng rọi qua khung cửa sổ nhỏ, thì có vẻ như cuộc tra tấn cuối cùng cũng đã kết thúc.