Các chu kỳ của mặt trăng đang dần trôi qua. Cứ đà này, thì Crimson Moon sẽ sớm mọc lên thôi. Vào buổi đêm mà Crimson Moon mọc, nghi lễ cần phải được thực hiện dựa vào phương pháp được viết trên tờ hướng dẫn.
Nhưng… tôi không chắc bản thân có thể thể thực hiện đúng phương thức không.
“Donna. Ta có thể mua tin tức từ một bang hội không? Gần đây ta đang tò mò về một thứ….”
Tôi ném ra mồi nhử. Tess có đủ sức ảnh hưởng trong thế giới ngầm để buôn bán nô lệ. Và không một ai xung quanh cấm cô làm điều đó cả. Chính vì lẻ đó nên không có chuyện cô ấy bí mật tiếp cận các thương gia và bang hội cung cấp thông tin.
Xin hãy cắn câu đi.
“Ý người là Hội Midnight sao? À vâng, tôi nghe rằng người có thể mua bán thông tin ở đó. Tôi gửi đi một lá thư nhé?”
Tuyệt lắm. Cô ấy cắn câu rồi.
Cái hiệp hội chó chết đó - hoặc bất cứ cái tên nào mà bọn chúng dùng để gọi chính mình. Cái hiệp hội được nhắc đến trong mảnh giấy hướng dẫn, tôi muốn tìm ra chúng.
“Vậy đêm nay chúng ta đến đó sao?”
“Vâng, thưa tiểu thư. Tôi sẽ chuẩn bị xe ngựa. Người cứ giao việc này cho tôi.”
Hội Midnight được cho là nằm ở một ngôi làng gần đây. Khi tôi hỏi Donna về bang hội này, cô ấy nói rằng đó là một nơi nhỏ bé, nhưng là một địa điểm tốt để khởi đầu. Tôi muốn có thông tin từ bang hội lớn nhất đất nước, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa hiểu gì nhiều về thế giới này.
Lần đầu tiên tôi nghe được tên của đất nước này từ gia sư không lâu trước đây, nên quả thật còn quá sớm để tôi hành động.
“Người đàn ông đó sao rồi? Anh ta đang làm ầm lên hay sao à?”
“Ý người là cái tên chủng tộc lai tạp đó đấy ạ? Không, thưa tiểu thư. Không có vấn đề gì xảy ra cả.”
Cốc, cốc, cốc—
“Vào đi.”
“Tiểu thư, người đại diện cửa hàng quần áo đang ở đây.”
Có vẻ như thợ may mà Wolfgang nói ông ta sẽ gửi đến cuối cùng cũng tới rồi. Chuyện này nhắc tôi nhớ lại— tôi cần phải tham dự buổi tiệc từ thiện hoặc những hoạt động giống thế.
Thật kinh khủng. Tôi lại buộc phải nhìn cái vẻ mặt kiêu ngạo đó của Dalton và Wolfgang. Những tên tâm thần đó– kẻ đã ngược đãi một cô bé từ nhỏ, trong mắt tôi thì họ trông chẳng tốt đẹp gì cả.
“Đã lâu không gặp, thưa tiểu thư! Tôi là Marvin. Ồ, người trông gầy hơn trước đấy. Chúng ta cần phải lấy lại số đo của người.”
Một người phụ nữ trẻ có tên Marvin cất lời ngay khi nhìn thấy tôi. Cô ấy tất bật xoay vòng tôi rồi bay tới bay lui để lấy số đo.
Nhưng không chỉ bàn tay nhanh nhẹn khó tin của cô ấy, mà cả đôi môi cũng di chuyển ở tốc độ ánh sáng. Chủ đề thay đổi rất nhiều mà lần nào trả lời tôi cũng bị hụt hơi.
“Tôi nghe được rằng người tham dự một buổi tiệc từ thiện. Tôi còn nghe kể rằng họ đang mạo hiểm vào một vụ làm ăn mới, nên buổi tiệc có lẽ là để mở rộng chuyện đó. Ôi tiểu thư, màu sắc tươi sáng hiện đang thịnh hành những ngày gần đây. Người còn có nước da trắng như tuyết, nên màu sắc này sẽ hợp với người một cách hoàn hảo. Ôi trời, người nhìn xem. Trông người thật lộng lẫy, thưa tiểu thư.”
Trong phòng bao gồm Donna cùng với hai hầu gái khác đang phục vụ tôi, và Marvin Olafer. Sau khi tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, tôi có thể cảm nhận được bầu không khí đang dần trở nên lạnh gáy.
Màu sáng chẳng phù hợp gì với tôi cả. Những bộ váy mà Tess thường mặc đều có màu tối và có kiểu dáng đơn giản. Tông màu phấn và chất vải mỏng quá tương khắc với màu mắt đỏ máu của Tess.
“Ta không thích nó lắm….”
“Ôi, tiểu thư. Nhưng ngài Wolfgang căn dặn tôi rằng phải chắc chắn người có được một kiểu váy thịnh hành. Tin tôi đi mà~ trông người sẽ tuyệt lắm đó~”
Đây là một cách tiếp cận mới để công kích Tess sao? Tôi thật sự không muốn mặc thứ này chút nào, nhưng tôi cũng không muốn tranh cãi về chuyện một chiếc váy, nên tôi cứ thế bảo Marvin làm bất cứ thứ gì mà cô ta muốn.
Cô ta thậm chí còn kêu tôi nhìn qua một vài món trang sức mặc dù tôi không có nhu cầu mua thêm những món mới. Dẫu vậy tôi vẫn bảo cô ta chọn cái nào cũng được, nhưng phải chọn cho đúng.
Trong lúc quan sát người thợ may, ban nãy tôi cứ tưởng cô ta đang cố xé xác tôi không đấy. À thì, Wolfgang dù sao cũng sẽ trả hết mà, nên tất cả những gì tôi làm là đáp lại lời nói của Marvin thôi, nhưng năng lượng của tôi đã hoàn toàn bị vắt kiệt rồi. Chắc vì mình không quen với những chuyện thế này.
“Nghĩ lại thì, tôi nhìn thấy một điều khá thú vị trước khi đến phòng người, thưa tiểu thư.”
“Chuyện gì….”
“Có một người đàn ông trông rất cường tráng mang một mảnh vải che mắt và ngoan ngoãn ngồi đó như một chú cừu ạ.”
Tôi đang thắc mắc liệu cô ta có nhìn thấy bất kỳ bóng ma nào trong Dark Castle không, nhưng thay vào đó tôi đã kinh ngạc khi cô ta nhắc đến người đàn ông ở dưới hầm ngục, và dùng từ ‘cường tráng’ để miêu tả hắn ta. Phòng của hắn cách phòng tôi khá xa mà, làm sao cô ta có thể nhìn thấy được chứ?
Tôi muốn tránh bị nhắc đến bởi một kẻ lắm chuyện như Marvin, nhưng rồi tự hỏi không biết kế hoạch đó đã bị vứt khỏi cửa sổ hay chưa.
Tôi trả lời với biểu hiện dửng dưng hết mức có thể giống như chuyện đó chẳng to tát gì.
“Không có gì đâu. Chỉ là một ai đó để giải trí cùng trong một thời gian ngắn thôi.”
“Để giải trí sao? Ohoho~”
Hình như cô ta đang cười nhạo tôi. Chà, tôi biết rằng đó là một cái cớ tệ hại. Marvin cứ luôn miệng lẩm bẩm một mình về chuyện ‘giải trí cùng’.
Tôi thật sự chẳng có tí may mắn nào khi đối mặt với người đến từ dinh thự von Cador. Ngay cả một thợ may! Marvin ở lại rất lâu, cứ như cô ta không muốn rời đi luôn vậy.
Sau khi gần như không đuổi được cô ta đi, tôi lập tức đến phòng mà người đàn ông ở. Tôi lo lắng có khi hắn ta đã nói gì đó cho Marvin rồi.
***
“Này.”
“….”
Mặc cho tôi có mở cửa mà không gõ, thì hắn có vẻ cũng không lấy làm ngạc nhiên. Hắn vẫn mang cái bịt mắt đó. Nhưng quào, hắn nên tháo nó xuống khi ở một mình, với lại xiềng xích cũng đã không còn trói buộc tay chân hắn nữa rồi. Tôi cảm thấy thật kỳ lạ khi nhìn một người đàn ông không bị mù mang lên mảnh vải che mắt.
“Sao anh vẫn còn mang nó thể? Anh không thấy bực bội hay sao?”
“Người chưa bao giờ bảo tôi phải tháo nó xuống.”
Giọng điệu lịch sự lúc trước đã biến mất. Tôi không tài nào hiểu nổi mối quan hệ giữa chúng tôi đang ở mức nào, nhưng tôi sẽ không yêu cầu hắn ta nói năng một cách tôn trọng đâu.
Tôi cảm thấy thật tội lỗi vì tìm thấy hắn ta bị giam cầm trong hầm ngục và đối xử với hắn như một nô lệ, vậy nên tôi không muốn ép buộc hắn phải làm gì hết. Và tôi biết việc đẩy hắn ra xa và dùng giọng điệu có hơi sắc bén để nói chuyện vào ngày hôm qua là một điều bất công.
“Vậy cứ dùng nó nếu anh muốn. Tôi cũng sẽ không quan tâm nếu anh cảm thấy khó chịu hay gì đâu….”
“Haha….”
“Sao anh lại cười?”
“Tôi nghe được rằng chủ nhân của mình là một quý cô đến từ gia đình có địa vị cao, nhưng giờ người lại để tôi nói chuyện vô cùng thoải mái.”
“Ờ thì, xin lỗi vì đã phá vỡ giấc mộng của anh.”
Sau khi tắm rữa sơ qua và được ăn mặc gọn gàng, trông hắn cũng khá là điển trai. Dẫu cho hắn ta đang mặc trên mình một bộ đồ bình thường thì nhìn hắn vẫn rất tuyệt vì sở hữu vóc dáng đẹp. Ở ngay trước mắt là một người đàn ông cường tráng đang mang bịt mắt và ngoan ngoãn ngồi trên một chiếc ghế.
Điều đó khiến tôi cảm thấy có chút kỳ quặc.
“Sao người lại đến đây?”
“Hôm nay anh đã nói chuyện với một cô gái mà mình không quen à?”
“Làm sao tôi có thể nói chuyện với một cô gái mà tôi không quen chứ?”
“Không, ta không có ý đó. Anh đã nói bao nhiêu từ với người phụ nữ lần đầu anh nhìn thấy ngày hôm nay? Cô ta là một thợ may có tên Marvin có tông giọng cao, là một người hoạt ngôn.”
“Tôi không nói chuyện với ai cả.”
Tôi thấy mừng vì nghe được điều đó, cơ mà… tôi cũng cảm thấy thật tệ khi hắn nói rằng hắn không nói chuyện với bất kỳ ai khác. Ở yên trong một căn phòng như thế này mà còn được xem là được đối xử đặc biệt, khiến hắn không thể kết bạn. Dẫu sao thì hắn cũng sẽ không bị la mắng nữa. Chút nữa tôi phải bảo với Donna rằng để cho người hầu nói chuyện với người đàn ông này mới được.
“Trước tiên hãy cởi bỏ vải bịt mắt đã. Không một ai sẽ cùng anh trò chuyện nếu anh vẫn mang cái đó trên đầu.”
Tôi lại gần hắn định cởi xuống vải bịt mắt, gấp gáp vì cảm thấy lương tâm bị cắn rứt, nhưng khi đến gần hắn ta thì tôi lại bị vấp vào bàn trà và ngã về trước.
“Ôi chao!”
Thụp—
Vào khoảnh khắc đó, người đàn ông bắt được tôi và đặt tôi ngồi trên đùi hắn.
Không, tôi không hề có ý định làm vậy.
Tôi thật sự chỉ bị vấp ngã thôi.
Nhưng giờ thì trông tôi như thể có mưu đồ ngồi lên cặp đùi và chạm vào bộ ngực rắn chắc của hắn vậy.
Gah~. Thật ngượng quá đi. Chuyện tốt là vải bịt mắt vẫn còn trên đó, nên tôi không thể nhìn thấy ánh mắt của hắn.
“Người thật bất cẩn.”
“Ahem….”
Đã lâu tôi không có tiếp xúc với một người đàn ông nào, nên tôi cảm thấy trong người có chút nóng. Nhưng người đàn ông này vẫn rất điềm tĩnh. Tôi khó khăn đứng dậy, nhưng rồi hắn ta lại di chuyển.
Hắn nhẹ nhàng bế tôi lên và đặt tôi xuống chiếc trường kỹ cạnh bên. Tôi trấn tĩnh bản thân trước tiên để không bị nói lắp, trước khi nhắc đến thứ đã ở trong tâm trí mình trong suốt khoảng thời gian này.
“Tên tôi là Tess. Hãy gọi tôi bằng tên khi những người hầu ở gần. Điều đó sẽ giảm thiểu những lời đàm tiếu, đúng chứ?”
“Tôi hiểu rồi.”
“Tên của anh là gì? Tôi không thể cứ tiếp gọi ‘anh’ được….”
“Cứ gọi tôi vậy đi. Tôi không bận tâm đâu.”
“Không, điều đó khiến tôi cảm thấy không được thoải mái. Tôi không biết cách để gọi anh nếu tôi nhắc đến anh trong một cuộc trò chuyện khác.”
“Cứ gọi tôi là Tên Nô Lệ. Như cách mà người thường làm.”
“Này!”
Tên đàn ông thậm chí còn nhếch mép khi hắn nói tôi cứ gọi hắn là một nô lệ. Thật rối trí khi nhìn hắn nói như vậy. Người đàn ông này cứ liên tục khiến tôi tức giận. tôi không thể làm gì khác ngoài việc tạo ra vỏ bọc khi ở quanh hắn.
“Tôi không biết người có đang giả vờ hay không, nhưng người nên biết rằng tôi không có tên.”
“Gì chứ?”
Đây có phải cũng là một lẽ thường tình trong thế giới này không? Chắc tôi đã đạp phải mìn rồi, điều đó dường như luôn xảy ra khi nhắc đến anh chàng này.
“Vậy cứ gọi anh là Joaquin đi.”
“Tôi không thích cái tên đó.”
“Hay là Heath Ledger?”
“Không đời nào.”
“Benedict Cumberbatch.”
“Không muốn.”
Tôi không thể tin được rằng đến giờ hắn còn kén chọn nữa…! Có lẽ lấy tên của những diễn viên mà tôi yêu thích không phải là một ý hay. Tên đàn ông này có thể đã nhìn thấu tất cả. Hắn có lẽ đã biết tất cả những cái tên được viết nửa vời-
“Vậy Leon thì sao? Các *Hippie nói rằng anh nên vẽ tên từ thiên nhiên. Một cái tên đến từ một thứ không bị ràng buộc, cho nên nó là một cái tên đẹp dành cho anh.”
“Leon có nghĩa là gì?”
“Bí mật không được bật mí.”
“Có phải đó là tiếng nước ngoài không?”
Gọi là tiếng nước ngoài thì hoàn toàn đúng, nhưng nó sẽ không bao giờ được nghe đến trong thế giới này. Nó là một từ ngữ đến từ nơi tôi sinh ra.
Cuối cùng hắn cũng ngừng từ chối sau khi nói không với tất cả những gợi ý mà tôi đưa ra trước đó. Và cứ thế, cái tên Leon giờ đây đã trở thành tên hắn vì hắn không đồng ý cũng không từ chối nó.
“Leon.”
Khi tôi gọi tên cậu ta, Leon quay lại nhìn tôi. Đó là một khoảnh khắc ăn mừng khi sau cùng đã có một từ ngữ để nhắc đến hắn.
Tôi bảo cậu ta cứ mang vải bịt mắt cho đến khi hắn thấy mệt, nhưng không hiểu sao cậu ta vẫn chưa cố để tháo nó ra.
Tôi đang lo lắng, nghĩ rằng cậu ta sẽ chỉ ở trong phòng cả ngày, nên tôi bảo rằng tôi sẽ mang đến cho cậu ta vài thứ để giết thời gian, nhưng rồi Leon nói rằng mình không cần gì cả.
Cậu ta sẽ làm gì trong căn phòng này nếu không nói chuyện với bất kỳ ai hoặc cố rời khỏi phòng để làm việc khác chứ?
Cậu ta là một người có chút kỳ quặc.