Sau khi trở về lâu đài, tôi đã tìm kiếm thêm khắp nơi về manh mối mà Tess có thể đã để lại. Nhưng chẳng bao lâu, buổi tiệc từ thiện sẽ diễn ra sau một ngày nữa.
“Thiếu gia Dalton đang trên đường đến thăm!”
“Cái gì? Dalton ư?!”
Thông tin đó như sét đánh ngang tai. Sao anh ta lại đột ngột đến thăm Dark Castle chứ? Anh ta không thể phớt lờ tôi như bình thường ư!
“Buổi tiệc sắp diễn ra rồi, nên chắc hẳn thiếu gia muốn qua đêm ở đây để cả hai có thể cùng nhau đến thẳng buổi tiệc vào sáng mai.”
“Nhưng điều đó đâu cần thiết! Khi nào anh ấy đến nơi?”
“Tôi nghe được rằng ngài ấy đã rời khỏi dinh thự ngay lập tức, thưa tiểu thư. Nên sẽ không lâu đến khi ngài ấy tới đây.”
Dinh thự von Cador và Dark Castle nằm khá gần nhau, nên thật sự chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa. Khó chịu thay khi tôi phải nhìn thấy kẻ tâm thần đã hành hạ Tess. Và còn một chuyện khiến tôi bận tâm….
“Ta phải giấu Leon đi. Cô nói căn nhà nhỏ bằng gỗ nằm ở đâu ấy nhỉ?”
“Đó là một nơi ẩn náu nằm ngoài lâu đài.”
“Vậy thì chuẩn bị đi. Ta sẽ nói với Leon!”
Tôi ra lệnh cho Donna dọn dẹp căn nhà nhỏ, rồi chạy thẳng đến phòng Leon. Tôi biết rằng nếu việc mình đang giữ một nô lệ bên trong lâu đài bị phơi bày, tôi sẽ lập tức bị vây quanh bởi những lời đồn bẩn thỉu.
Marvin và cả chủ Hội Nửa Đêm có thể xem đó là một trò cười, nhưng Dalton sẽ không dễ dàng cho qua chuyện nếu anh ta phát hiện ra.
Tôi gấp gáp gõ và mở cửa phòng mà không chờ lấy một câu phản hồi. Bước vào trong, đập vào mắt tôi là Leon đang ngồi cạnh cửa sổ với chiếc khăn bịt mắt vẫn còn trên mặt. Cậu ta có thể đã tháo xuống khi không có tôi ở gần, nhưng sao cậu ta lại không tháo nó khi có mặt tôi chứ?
Nhưng dẫu sao thì tôi muốn nhận xét về hành vi của Leon dù đã tuân thủ nhưng không thực sự làm theo mệnh lệnh của tôi về cái bịt mắt, và chuyện đó cũng khiến tôi thấy có chút khó chịu— nhưng hiện tại không có thì giờ cho vấn đề đó.
“Leon, chúng ta cần phải di chuyển chỗ ở cho anh. Nếu anh đến căn nhà nhỏ nằm bên ngoài lâu đài ở một thời gian thì sẽ không sao chứ?”
“Trông người có vẻ bận bịu.”
“Ừ, có hơi tất bật.”
Để chuẩn bị cho Crimson Moon, tôi cần phải khám phá lâu đài này, ghi nhớ thông tin bao gồm cả về Redcliffe, và cũng phải sửa soạn cho buổi tiệc. Leon đã làm tôi phân tâm, và trong lúc đó cậu ta đã tự điều chỉnh lại phong thái mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
“Từ giờ người sẽ phải bận rộn hơn đấy.”
“Ừ, chắc thế. Nhưng đó không phải là vấn đề. Bây giờ hãy đi với tôi.”
“Sao vậy?”
“Anh trai tôi sẽ ở lại đêm nay. Anh ta chắc chắn sẽ không nói ra điều gì tốt lành nếu bắt gặp cậu đang ở đây đâu. Anh ta sẽ đến đây sớm thôi. Chúng ta cần phải đi— ngay bây giờ.”
Leon liên tục đứng lại. Tuy không chống cự, nhưng anh ta cứ nhìn ra cửa sổ cứ như có thể nhìn qua cái khăn bịt mắt đó vậy.”
“Chúng ta phải đi.”
“Vậy là, sự hiện diện của tôi ở đây sẽ là một bất lợi với người.”
Hả, cậu để tâm đến chuyện đó sao? Tôi không ngờ đến cái phản ứng này, nên đã không nói nên lời trong giây lát. Thật khó để nhận ra cậu ta đang nghĩ gì vì Leon là một người khá bí ẩn, nên tôi không biết phải đáp lời như thế nào….
“Sự hiện diện của cậu không tổn hại đến tôi.”
Cũng không giống như danh tiếng của tôi còn tệ hơn được nữa. Tôi nhìn Leon với vẻ quan tâm, nghĩ rằng cậu ta có thể đang thấy áp lực, nhưng miệng cậu ta lại ngậm chặt.
“Nhưng chủ nhân cũng không muốn bị bắt gặp phải không?”
“Đúng vậy, nhưng ý tôi là….”
Tôi nhỏ giọng vì giọng điệu của Leon có chút cộc cằn. Cảm giác cứ như cậu ta đang than vãn rằng tôi không muốn việc ở cùng với cậu ta bị trông thấy. Leon than vãn sao… như thể đang cố để tưởng tượng ra hình ảnh một cốc *Americano nóng đá lạnh vậy.
“Thật sự không phải thế đâu. Chỉ là giới quý tộc có thể nhìn cậu với đôi mắt chẳng mấy tốt đẹp gì, vậy nên tôi muốn che giấu cậu.”
Những lời dối trá tuôn trào khỏi miệng tôi như dòng suối. Thực ra tôi muốn giấu Leon vì lợi ích của chính mình, bởi sẽ thật tục tĩu khi một nữ quý tộc mua về một nô lệ và để anh ta sống trong một phòng khách trong lãnh địa.
Leon qua mảnh vải bịt mắt nhìn tôi không nói lời nào. Cứ như cậu ta có trực giác của ma quỷ, biết rằng bản thân đang bị lừa dối vậy. Và nếu Leon thật sự biết được thì cậu ta đã đúng rồi đó.
Thế nhưng… thời gian vẫn cứ trôi trong khoảng dừng lại ngắn ngủi này. Dalton quả thực sẽ đến đây bất cứ lúc nào.
Tôi kéo cánh tay của Leon. Biết rằng cậu ta đang giận hờn, cơ mà cậu ta cần phải trốn đi.
“Nói về chuyện đó sau nhé, cùng đến căn nhà nhỏ đó nào.”
“Nếu đó là mệnh lệnh, thế thì….”
Chà, sự hờn dỗi của Leon có cơ sở đấy. Cậu ta biết rằng tôi miễn cưỡng dùng ‘mệnh lệnh’ và nói chung là bị hệ thống đẳng cắp đánh lui, nhưng dù sao cậu ta cũng vẫn đi theo tôi. Tôi mong cậu ta cởi bỏ cái miếng vải đó trong lúc chúng tôi đang di chuyển… nhưng đến cuối cùng, cậu ta vẫn cứng đầu mà giữ nó lại.
Ngay cả khi cậu ta liên tiếp va vào đồ vật.
“A~, không ổn rồi. Nè, nắm lấy tay tôi đi!”
“Được rồi.”
Cứ thế, Leon theo sau tôi với cổ tay bị anh ta nắm chặt, rồi chúng tôi hướng đến khu rừng đằng sau Dark Castle. Ngay sau khi nắm chặt lấy tôi, Leon liền đi đứng vững vàng mà rất khó để tin rằng anh ta đang mang bịt mắt. Có lẽ những giác quan khác của anh ta khá tốt.
Chỉ có một đường để đến căn nhà nhỏ, nên chúng tôi sẽ không bị lạc. Chắc đã không một ai bước vào khu rừng trong một thời gian rồi, nên đường đi mới gồ ghề như vậy, những cành cây thì cứ luôn làm rối tóc và váy tôi.
Suýt thì tôi đã bị vấp ngã. May mắn thay, tay của Leon đang giữ chặt lấy tôi— tôi không chắc anh ta hay tôi mới là người cần được giúp đỡ nữa.
“Con đường có chút gập ghềnh… tôi sẽ bảo người làm vườn phong cảnh làm phẳng nó sau.”
Trong khi cố để nhấc tay lên, tôi bị một nhành cây dư ra cào trúng.
“Ách! Ôi, chết tiệt.”
Vào khoảnh khắc ấy, Leon dịu dàng cầm lấy bàn tay bị trầy xước của tôi, rồi thô bạo bẻ gẫy nhành cây làm tôi bị thương bằng bàn tay khác của mình.
Rắc, rắc.
“Leon à, cành cây đó đã làm gì cậu chứ!”
“Xin thứ lỗi. Những cành cây vô dụng này đã làm bàn tay của Chủ nhân tôi bị trầy xước.”
Lúc ấy, tôi nhìn thấy căn nhà nhỏ ở đằng xa, thế là tôi phớt lờ lời nói của Leon và xem đó là một câu bông đùa. Đó là một căn nhà cũ nhưng vô cùng mỹ lệ, cứ như là một bức tranh vậy. Nhẹ nhõm thay trông nó không tệ lắm. Tuy không phải hoàn hảo, nhưng ít ra đây là nơi đủ tốt để ở lại.
“Tiểu thư!”
Phía sau tôi là một trong những người hầu đang băng qua con đường mà chúng tôi đã đi và khẩn trương hét lớn.
“Thiếu gia đã đến rồi ạ!”
“Ồ! Leon, tôi sẽ quay lại sau. Ở yên đây nhé, được chứ?”
“….”
Leon không đáp lời nên tôi cố đứng đợi, nhưng rồi không thể ở lại lâu hơn được nữa vì Dalton đã đến lâu đài rồi.
“Đưa Leon vào nhà đi. Ta sẽ tiếp đón Dalton.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Tôi chạy qua con đường, nhưng giữa chừng tôi quay lại nhìn để xem Leon đã đi vào nhà chưa. Tôi mong rằng anh ta sẽ ổn.
Khi nhanh chân chạy đến lâu đài, tôi có thể nhìn thấy chiếc xe ngựa ở phía trước cùng với nhiều người đang vây quanh nó. Tôi lập tức đi về hướng của chiếc xe ngựa trong khi cố gắng sửa sang lại quần áo và vờ như bản thân không vội chút nào. Nhưng không có cách nào che giấu đi hơi thở nặng nhọc do chạy nhanh được.
“Anh trai.”
Dalton hiếu kỳ nhìn về phía tôi. Chiếc áo bành tô màu xanh thủy thủ mà anh ta đang mặc có màu tương tự với mái tóc của anh ta, và trông anh ta khá điển trai. Anh ta điềm tĩnh, cứ như bước ra từ một bức tranh sơn dầu vậy.
Thứ ấn tượng này có thể bắt nguồn từ thực tế rằng vẻ mặt đó rất hiếm khi thay đổi cảm xúc cùng với việc anh ta chẳng hề làm ra bất cứ hành động nào không cần thiết cả.
Có người sẽ nói rằng anh ta có một khí chất bí ẩn bao quanh mình, nhưng hiện tại đối với tôi, anh ta chỉ là một gã trai thiếu thốn khả năng xúc cảm đến mức đáng thương mà thôi.
Tôi cũng không để ý cho đến khi nhìn xuống và nhận ra trong tay trái của anh ta là một thanh kiếm dài mảnh, được chế tác đẹp mắt. Trông anh ta không phải là kiểu người đó, nhưng tôi đoán anh ta là một kiếm sĩ chăng? Lẽ dĩ nhiên, có một cái kết mà trong đó Dalton phải đi chầu trời sau khi bị chém vào cổ, nhưng sự thật là trò chơi không nhắc đến việc anh ta có thể dùng kiếm.
Anh ta không nói lời nào, hướng đến chỗ tôi và đưa tay ra mà không nâng thanh kiếm lên. Và rồi tôi choáng váng khi anh ta cúi thấp người. Tôi biết là anh ta sẽ không làm thế, nhưng sâu trong tâm trí tôi đột ngột nghĩ đến việc anh ta sẽ đánh tôi.
Có phải vì tôi đã mất niềm tin đối với anh ta từ lâu nên tôi dễ dàng tin vào suy nghĩ đó rồi không? Tôi thấy có hơi bối rối, và có vẻ Dalton cũng thế.
“Có những chiếc lá ở trên tóc em, nên anh nghĩ rằng mình nên lấy nó xuống.”
“Vâng. Cảm ơn anh.”
“Tess, chiếc váy của em….”
Trông tôi như một mớ hỗn độn đứng cạnh Dalton. Mái tóc xơ rối bởi những cành cây và chiếc váy thì bị rách đôi chỗ. Hơi thở của tôi vẫn còn nặng nề, và khuôn mặt có vẻ đỏ ửng vì vẫn còn mệt do chạy bộ trước đó.
“Không có gì đâu ạ. Em chỉ vừa mới tản bộ về thôi.”
Ánh mắt của Dalton quét qua chiếc váy của tôi một lần nữa.
“Xin hãy đưa anh trai ta đến phòng mình.”
“Vâng. Thiếu gia, mời người đi lối này.”
Donna và tôi nhìn nhau trong lúc Dalton được dẫn đến một phòng khách vẫn chưa được sắp xếp. Dẫu cho Leon sống yên ổn thế nào thì chuyện xóa bỏ dấu vết hiện diện của một người đã sống ở đây một vài phút trước là điều bất khả thi.
“Sao em không dẫn anh đến cánh tây?”
“….”
Đối diện trước câu hỏi của Dalton, bầu không khí liền trở nên đông cứng. Phòng khách ở cánh phía tây là căn phòng mà Leon đã ở. Nếu Dalton hỏi như vậy, thì có lẽ đó là căn phòng mà Dalton thường dùng mỗi khi ở lại tòa lâu đài này.
Trong khi tất cả những người hầu và tôi đều đang cố gắng tìm một cái cớ, thì Donna đã đáp lại.
“Phòng khách ở cánh tây tạm thời không thích hợp để Thiếu gia ở lại. Căn phòng đó còn đang trong quá trình tu sửa ạ.”
“Có vẻ như tòa lâu đài của von Cador này không được quản lý tốt.”
Những người hầu cúi thấp đầu xuống, rõ ràng là đang thất kinh trước lời nói của anh ta. Tôi thấy thương cảm cho họ bởi vì tất cả bọn họ đều làm việc chăm chỉ, nên trước khi kịp nhận ra, tôi đã viện ra một cái cớ không thực sự thuyết phục.
“Vì đó là căn phòng gần với phòng mà em quen dùng, và vì tránh ồn ào, nên em đã bảo họ rằng phóng khách ở cánh đông phù hợp với anh hơn.”
Anh ta có vẻ là một người nhạy cảm với tiếng động và thích những nơi yên tĩnh, với lại dù sao anh ta cũng không thích Tess cho lắm, nên tôi quyết định tốt hơn là giảm bớt đi số lần chạm mặt cùng những tình huống không mấy thoải mái có thể phát sinh từ việc ở gần phòng.
Với câu trả lời của tôi, tâm trạng của mọi người càng thêm ủ rũ, nhưng không một ai mở miệng phản bác.
Sau hồi lâu im lặng, Dalton cuối cùng cũng lên tiếng.
“Đi nào.”
Và thế là với giọng điệu cộc lốc của mình, anh ta cho phép mọi người xung quanh di chuyển sau khi bị đông cứng trước lời nói kia. Sau cùng, Dalton đã đến phòng khách ở cánh phía đông thay vì phòng khách cánh tây – nơi mà Leon đã ở.