“Tớ nghĩ cô ta vẫn không bỏ cái tật tệ hại đó- lại còn một phen gây náo loạn tại buổi tiệc.”
“Cô ta đã làm gì?”
“Chỉ vì viên kim cương đỏ kỳ dị đó mà cô ta đã đưa ra mức giá vô cùng ngớ ngẩn.”
“Chẳng phải một người khác đã trúng viên kim cương đó sao?”
“Đúng rồi, nhưng điều thu hút sự chú ý của mọi người là tiểu thư Tess, cạnh tranh để giành được chiến thắng.”
Giọng điệu của họ mang đầy vẻ chế nhạo. Câu chuyện mà họ nói đủ để làm người khác cảm thấy tồi tệ, dù vậy tôi vẫn tiếp tục lắng nghe vì có khi hóng được một vài tin tức tử tế.
Chẳng hạn như, Wilhelm có thể đã bắt đầu trải nghiệm những chuyện đáng sợ như nhìn thấy những hồn ma sau khi mang viên kim cương đó về nhà.
“Cô ta dường như chẳng có tí kiêng nể nào đối với mệnh lệnh của Hoàng tộc rằng không nên dấn thân vào những thứ xấu xa.”
“Cậu không biết rằng chỉ vì hành xử kỳ lạ mà tiểu thư Tess đã khiến cho Hoàng tộc thấy ác cảm rồi không?”
“Tớ không nghĩ cô ta bận tâm đâu. Có khi cô ta đang dựa dẫm vào danh hiệu von Cador, nghĩ rằng nó có thể che chở cho cô ta đấy. Cô ta còn không suy xét xem chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Ngài Dalton như thế nào, mà chỉ biết rằng bản thân được bảo vệ khỏi Hoàng tộc mà thôi.”
“Đúng là một kẻ phiền toái.”
Tin tức mới đây rồi. Tôi cứ tưởng mọi người chỉ bài trừ phép thuật và bói toán, mà không biết rằng ngay cả Hoàng tộc cũng trực tiếp tham gia vào phỉ báng những chuyện này.
Có lẽ đó là lý do Redcliffe che giấu sở thích của mình. Điều này khiến cho việc tiếp cận anh ta lại càng thêm khó khăn… Thật đau đầu làm sao.
Vậy chuyện gì sẽ xảy đến với Tess, người có thể nhìn thấy những thứ đáng sợ bằng chính đôi mắt của mình?
Thế rồi tôi nghe thấy một tiếng lách cách nhẹ phát ra từ chiếc muỗn chạm vào tách trà. Nhìn đến Dalton đang ngồi phía đối diện, tôi nghĩ càng nghe thêm sẽ khiến anh ta thấy khó chịu.
Hiện giờ anh ta đang dùng một tay vuốt nhẹ mái tóc ra sau. Tôi không chắc cử chỉ này thể hiện rằng anh ta đang thấy phiền toái hay là chẳng quan tâm đến những cô nàng kia nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại thì chi tiết Dalton được Hoàng gia bảo vệ có được nhắc đến trong game không nhỉ? Nếu thế thì việc người khác cho rằng em gái nuôi của anh ta làm những chuyện kỳ lạ cũng là lẽ đương nhiên thôi. Có phải do vậy mà anh ta bắt tôi phải chịu đựng sự đối đãi gần như tra tấn đó không? Chà, dù động cơ của anh ta có là gì thì cũng chẳng mấy tốt đẹp.
Khi chúng tôi rời khỏi quán trà, Donna đã đứng chờ sẵn. Vì chuyện gì đó mà vẻ ủ rũ lại hiện trên gương mặt của cô ấy trong lúc tiến về phía chúng tôi.
“Tiểu thư….”
Trông cô ấy giống hệt một người vô gia cư sầu muộn làm việc cực nhọc quanh năm suốt tháng, ngoài ra cô ấy cũng không nói gì thêm.
Người hầu của Dalton quay lại và báo cáo về công việc cậu ta đã làm. Hiện tôi không cảm thấy vui lắm và dường như không còn gì đáng để nán chân tại đây, nên tôi chỉ muốn trở về lâu đài.
Bỗng nhiên, tôi trông thấy người mà mình muốn gặp bấy lâu nay. Có vẻ anh ta đang đi mỗi lúc một xa, tôi khóa chặt hình dáng đang khuất dần khỏi tầm mắt rồi nhanh chóng nói—
“Anh về trước đi ạ. Em có chuyện phải làm ở nơi khác. Donna, mau đi thôi!”
“Tiểu thư!”
Dalton chưa kịp phản hồi thì tôi đã vội vàng đi theo chàng trai kia. Đằng xa tôi có thể nhìn thấy mái tóc nâu đỏ của Redcliffe.
Tôi chạy nhanh hết sức có thể để không lạc mất anh ấy. Tôi không biết tại sao anh ấy lại đến ngôi làng nhỏ này, nhưng nếu Redcliffe đã ở đây thì quả là một cơ hội tốt để giả vờ rằng gặp anh ấy là một sự trùng hợp và có thể thân thiết hơn với Redcliffe.
Mái tóc nâu đỏ của anh ấy tiến đến khu chợ trong một con ngỏ. Con ngỏ tối tăm đó vô cùng nguy hiểm, nên tôi không chắc tại sao anh ta lại vào đó.
Đây là một khu chợ tràn ngập những chiếc lồng, bên trong là những chú chim lạ mắt mà tôi chưa từng thấy qua trước đây. Có vẻ họ không bán thứ gì khác nữa.
Lạ thay, người chủ gian hàng lại không có mặt. Cũng không một ai đi ngang qua đây- chỉ có mỗi tiếng chim hót mà thôi.
Và tôi cũng bị lạc mất Redcliffe.
“Tiểu thư, chúng ta quay về thôi. Tôi không biết đây là đâu, nhưng bầu không khí không tốt chút nào….”
Donna chạy không kịp thở để bắt kịp tôi, đây là lời đầu tiên mà cô ấy nói sau khi đến đây. Quả thế, nơi này toát lên một sự nguy hiểm.
Tôi thật không nghĩ mình sẽ lạc mất Redcliffe ở đây. Trước khi kịp than vãn thì có một thứ thu hút ánh nhìn của tôi.
“Tiểu thư!”
“Đây là….”
Trước một chiếc lồng là lời chỉ dẫn được viết trên một mảnh giấy cỡ lòng bàn tay.
「Hãy cho chú chim thức ăn và đồ uống mỗi ngày một lần.
Xin hãy giữ vệ sinh cho chú để chú không mắc bệnh.
Khi chú hót, bạn có thể lắng nghe ca khúc của chú để niềm vui lấp đầy trái tim.
Lời cuối, xin đừng mở chiếc lồng ra. Chúng tôi sẽ không đền bù bất kỳ thiệt hại nào mà bạn gặp phải nếu nó thoát ra ngoài.」
Hiển nhiên đây không phải một tờ hướng dẫn bình thường. Điều lạ lùng là… chiếc lồng hoàn toàn trống rỗng, cùng những sợi xích và ổ khóa chặn trước cửa lồng.
Đây là thông điệp rõ ràng ngăn không cho bất cứ ai mở cửa chiếc lồng ra.
Sẽ không quá kỳ lạ với những người không biết về nó khi nhìn thấy mảnh giấy cùng lời chỉ dẫn viết trên mặt. Nhưng vì tôi biết về tờ hướng dẫn được giấu kỹ trong phòng của Tess, nên cảm giác cả hai khá giống nhau.
Sự khác biệt giữa chúng là tờ chỉ dẫn của Tess không chứa một biểu tượng kỳ lạ được vẽ ở cuối lời chỉ dẫn của chiếc lồng chim.
Đó là một hình vuông cùng một hình tam giác ngược với một con mắt ở chính giữa chồng lên nhau.
Tờ hướng dẫn của Tess không có thứ này, nhưng tôi không dám chắc điều đó, vì phần dưới đã bị xé mất.
Hơn nữa, tôi đã nhìn thấy biểu tượng này trước đây.
Chẳng phải đây là họa tiết tương tự được khắc trên mặt di chuyền của người phụ nữ mặt xanh tại buổi tiệc từ thiện đó sao? Chắc chắn đây là manh mối.
“Tiểu thư Tess?”
Tôi nghe thấy giọng nói của ai đó nên vội vàng đặt mảnh giấy về chỗ cũ và quay lại nhìn.
Người mà tôi đuổi theo, Redcliffe đang đứng ở phía sau tôi với vẻ mặt bất ngờ.
“Điều gì khiến cô đến đây vậy?…”
Anh ấy hỏi với giọng điệu sợ hãi. Đương nhiên tôi không thể nói rằng mình đi theo anh ta đến đây, nên tôi lăn tăn không biết phải trả lời thế nào.
“Tôi… Tôi đang tìm kiếm quanh ngôi làng để mua một món quà giành tặng anh mình.”
“Cô định tìm một chú chim làm quà tặng sao?”
Nơi này chỉ bán chim, tuy nhiên tôi chẳng hề có ý định mua con nào cả. Dù sao tôi cũng điềm tĩnh nói tiếp.
“Tôi muốn tặng anh ấy một món quà độc nhất vô nhị….”
“Ồ! Ra thế… Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại cô tại nơi như thế này, tiểu thư Tess. Tôi rất vui mừng khi gặp được cô ở đây….”
Gương mặt của Redcliffe ửng hồng khi hạ mắt mình xuống.
Tôi không làm được gì nhiều tại buổi tiệc từ thiện, và tưởng rằng mối quan hệ giữa tôi và Redcliffe cũng không có tiến triển gì vì chúng tôi đột ngột chia tay.
Tuy nhiên, dựa trên cách hành xử của Redcliffe hiện giờ thì không phải như thế. Rõ ràng anh ấy đã bắt đầu nhìn nhận tôi theo hướng tốt.
“Tôi rất vui khi được gặp lại cô. Tôi đã vô cùng buồn rầu vì chúng ta phải chia tay như thế.”
Tôi cũng vậy, Redcliffe ạ! Chúng ta phải chia tay như thế, nên kế hoạch của tôi bị mất phương hướng. Nếu tôi không thể liên lạc với anh ấy, tôi cũng sẽ thiếu mất sự dẫn dắt duy nhất để thực hiện nghi lễ Crimson Moon.
“Tôi không muốn phó mặc lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta cho số phận, nên thưa Ngài Redcliffe….”
“Tiểu thư Tess….”
Thời gian vô cùng gấp rút. Crimson Moon đến mỗi tháng một lần và tôi không chắc tháng sau mình còn sống hay không.
“Tôi cũng đã có khoảng thời gian mất ngủ khi nghĩ đến ngày chúng ta gặp lại nhau, nhưng mà tôi… tôi không chắc tiếp cận cô có đúng đắn hay không, Tiểu thư Tess….”
“Ngài Redcliffe… Xin đừng nói thế.”
Có vẻ tình cảnh đang rẽ sang chiều hướng khác so với những gì tôi đã nhìn nhận trước đây. Tôi cố thiết kế một cuộc gặp mặt để có thể hỏi anh ta điều mình cần biết, nhưng cuộc trò chuyện lại hóa thành những lời nói từ cặp tình nhân…?
Chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu cả, nhưng không thể trách được, vì tôi cũng hiếm khi nhắc đến ý định của mình trong lời nói.
“Ngày nào tôi cũng mong muốn được gặp anh, Ngài Redcliffe. Vì có điều tôi rất muốn hỏi anh.”
“Tiểu thư….”
Redcliffe bối rối trước lời nói của tôi, đôi gò má ấy vẫn đỏ ửng trong khi đang chần chừ đưa ra câu trả lời.
“Tôi sẽ gửi thư mời ăn tối đến cô sớm nhất có thể để không ai khác quấy rầy chúng ta… có phải không?”
“Tất nhiên rồi.”
Nghe cứ như một buổi hẹn hò vậy, nhưng không sao. Sự thật chẳng thay đổi gì là tôi cần phải gặp lại Redcliffe.
“Tess.”
Bầu không khí ngượng ngùng giữa tôi và Redcliffe bỗng nhiên bị phá vỡ bởi một giọng nói băng lãnh. Đôi mắt thường biểu lộ sự thờ ơ xa cách, giờ lại đang phát ra một tia sáng khác lạ.
Tôi đã không gặp anh ta kể từ lúc rời khỏi quán trà, nhưng rồi bàn tay trái của tôi đột ngột bị nắm lấy và kéo đi, chia cắt tôi khỏi Redcliffe.
Xem phản ứng của anh ta thì cứ như thể Dalton đang nhìn về phía một loài côn trùng và đứng che chắn cho tôi ở phía trước.
“Ngươi là ai?”
Thời gian trôi qua cũng không quá lâu sau buổi tiệc từ thiện, nhưng có vẻ câu hỏi này của Dalton mang ý nghĩa rằng anh ta không nghĩ Redcliffe là người đáng để anh ta ghi nhớ.
Dalton thật sự có năng khiếu khinh thường người khác dù đang mang trên mình điệu bộ uể oải như thể anh ta chẳng quan tâm gì cả.
Rõ ràng anh ta là người nhỏ tuổi hơn, khi Redcliffe trông giống người trưởng thành hơn, nhưng Dalton hành xử như thể Redcliffe là người ngang hàng hoặc có khi là ở địa vị thua kém mình. Đó là lối hành xử của một người được nuôi dưỡng với tư duy sở hữu vị thế nổi trội trong xã hội.
“Tôi là Redcliffe của nhà Andersen. Chúng ta từng gặp nhau tại buổi tiệc từ thiện.”
“Ừ. Lúc đó tôi cũng nghĩ anh thật tự phụ như hiện giờ vậy.”
“….Tôi cũng hiểu rằng thật vô lý khi một người như tôi mà dám làm quen với tiểu thư Tess.”
Nhìn thái độ lịch sự của Redcliffe cũng phần nào làm tôi cảm thấy thương hại cho anh ấy. Lý do duy nhất khiến anh ấy bị đối xử như vậy cũng vì tôi có chút hứng thú với anh.
Ngay lúc này, cứ như chúng tôi bị bắt quả tang vì hẹn hò bí mất vậy. Dù thế, Redcliffe vẫn tiếp tục tỏ ra bình tĩnh và không hề lo lắng.
“Đây là một cuộc gặp mặt khó tránh khỏi vì tôi trông thấy tiểu thư Tess không đi cùng bạn đồng hành của mình.”
Giọng điệu kiên quyết của Redcliffe chỉ ra lỗi sai ở người đồng hành của tôi tại buổi tiệc từ thiện. Có khi nào… anh ấy không biết rằng người đang đứng trước mặt anh lại chính là bạn đồng hành của tôi tại buổi tiệc.
Chuyện đó nhanh chóng lắng xuống, nhưng dường như vẻ mặt của Dalton xẹt qua một tia lửa giận. Có vẻ anh ta không chịu được việc thừa nhận thứ cảm xúc đó, nên đã ngay tức khắc gạt nó đi.
Chắc hẳn anh ta nghĩ rằng không đáng để nổi giận với chuyện liên quan đến tôi.
Dalton lại trở về với sự điềm tĩnh ban đầu, quay lại đối mặt với tôi và hoàn toàn che chắn tôi khỏi Redcliffe.
Vậy là đến lượt tôi rồi. Ban nãy tôi không cảm nhận được bầu không khí nặng nề đến mức nào vì nó không hướng thẳng về phía tôi, nhưng lúc nhận thấy lời cảnh báo sắp đến từ anh ta, cơ thể tôi tự nhiên co rút lại.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage