Tôi Chiếm Hữu Thân Xác Của Trùm Cuối Trong Tựa Game Kinh Dị

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7112

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 95

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 125

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 226

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

Toàn tập - Chương 1

Một trong những thú vui của tôi là chơi game và cụ thể là những con game thể loại kinh dị, nhưng vì là trò chơi nên đôi lúc nó khiến tôi phải nghĩ về việc bản thân sẽ làm gì nếu tôi là nhân vật chính của một trong những trò chơi đó. Có lẽ tôi sẽ chết theo cách ít đáng sợ nhất. Ngoại trừ việc nếu tôi trở thành nhân vật chính của game kinh dị có tên “Black Castle” mà hiện tại mình đang chơi, thì tôi thà tự ném mình ra cửa sổ còn hơn.

Nói thế bởi vì “Black Castle” là một tựa game dở hơi tạo thiện cảm cho các nhân vật dù họ độc ác hay trông hung bạo đến cỡ nào. Với tư cách là một người chơi, nó khiến tôi tự hỏi liệu có một tựa game nào khác tệ hại như này không.

Tôi thường không phải là kiểu người sẽ hứng thú lâu bền với một thứ, nên thật kỳ lạ khi tôi chỉ tập trung chơi một con game trong vài ngày chỉ để được nhìn thấy kết thúc ẩn. Kết thúc ẩn sao? Đúng rồi, có một cái ở trong tựa game này đấy. Thật ra nó được gọi là “Kết thục thật” hoặc là “Kết thúc viên mãn”, nhưng nó vẫn được xem là kết thúc ẩn vì còn chưa xuất hiện. Đến giờ vẫn không một ai có thể mở được nó. Ngay cả những game thủ giỏi nhất cũng khó tránh khỏi kết cục chết chóc, nên việc chưa ai mở ra cái kết đó cũng là chuyện đương nhiên. Tôi chơi từ điểm khởi đầu nhiều đến mức đã hoàn toàn ghi nhớ mọi thứ. Thậm chí còn không thể đi quá xa cái điểm khởi đầu của game nữa, cơ mà nhân vật chính đã xuống suối vàng vì một phút sai lầm ngắn ngủi của tôi, không lâu sau đó tôi lại chết trước khi có thể đến được điểm lưu hành trình, nên tôi buộc phải bắt đầu lại từ đầu và nhân vật chính phải chịu đựng nổi đau thêm lần nữa.

Nhưng tôi chẳng bao giờ ngừng chơi con game này.

Vì người bị giết trong game là các nhân vật chứ không phải người chơi như tôi.

Đến giờ thì tôi đã giết nhân vật chính được vài lần rồi, nhưng tôi vẫn luôn có thể chơi lại từ đầu.

Có muôn vàn con game khác hay hơn, nhưng tôi muốn mở ra cái kết ẩn của con game này.

Đáng ra tôi không nên bao giờ làm như vậy.

Bởi vì lúc tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi đã hóa thành một nhân vật trong tựa game “Black Castle”.

Khi tỉnh giấc tôi nhận ra có chuyện gì đó không đúng. Trước đây tôi chưa từng nhìn thấy phong cách và không gian trong căn phòng này bao giờ, nhưng không biết tại sao mọi thứ mà tôi thấy trông lại quen thuộc thế? Thậm chí tôi còn nhìn ra cửa sổ nghi hoặc rằng đây không thể là thứ duy nhất trông thân quen được, điều khiến tôi càng thêm khổ sở hơn là ngoài cửa sổ kia có một vầng trăng đỏ thẫm diễm lệ đang treo lơ lững trên bầu trời không một gợn mây.

Lúc nào tôi chơi “Black Castle” cũng thấy một mặt trặng đỏ thẫm xuất hiện bên ngoài cửa sổ trong game.

‘Mình đã xuyên vào trong trò chơi rồi’.

Đương nhiên tôi chưa bao giờ thấy chuyện này ở ngoài đời thực cả. Tôi chỉ được đọc về nó trong những bộ tiểu thuyết lãng mạn và giả tưởng mà thôi.

Liệu tôi có phải là nữ chính Lena tội nghiệp bị ngược đãi như cún không nhỉ? Cô ấy đã chết, bị thương và chạy trốn bao nhiêu lần rồi chứ?

Nghĩ thế tôi lập tức soi gương để xác nhận. Cứ tưởng rằng một cô gái bé nhỏ đáng yêu với đôi con ngươi hồng ngọc và mái tóc xanh da trời sẽ được phản chiếu, nhưng không. Hiên trên gương là một mái tóc nâu thông thường cùng đôi mắt kỳ dị nhìn lại với tôi.

Cái quái gì vậy?

Sao tôi trông giống với Tess von Cador thế này?

Tess von Cador là con gái nuôi của gia đình von Cador. Bà von Cador – người cảm thấy thương tiếc cho Tess – một đứa trẻ phải sống trên đường phố kể từ lúc mồ côi cha mẹ, nên bà đã nhận nuôi và nuôi nấng cô bé cùng với con gái ruột Lena của mình, nhưng Tess lại là một đứa trẻ kỳ lạ. Mọi người không thích Tess – người chẳng bao giờ nở một nụ cười nào. Nhưng với tình thương ấm áp của bà von Cador, cả Tess và Lena đều lớn lên trong êm đềm. Cho đến khi cái biến cố đó xảy đến.

Vào đêm tối tĩnh lặng, bọn cướp tấn công gia đình von Cador, chúng giết người mẹ trước tiên rồi sau đó là bắt cóc Lena. Vì sự cố kinh khủng này mà toàn bộ dinh thự von Cador rơi vào hoảng loạn và cố gắng để tìm kiếm Lena. Song, Lena chẳng bao giờ được tìm thấy, khiến cho cả dinh thự von Cador chìm trong âu sầu ngoại trừ cô bé Tess không hề rơi một giọt nước mắt nào trong cơn bi kịch này.

Trò chơi khởi đầu khi Lena mất tích trở lại dinh thự vào sinh nhật năm 19 tuổi.

Lena đã có một bữa tiệc sinh nhật và nhận được những lời chúc tốt đẹp từ mọi người và cảm thấy hạnh phúc vì gặp được nhiều người mới như vậy, cô quyết định quay về Black Castle, nơi Tess đang sinh sống để có thể tổ chức sinh nhật cùng với em gái mình. Nhưng ngay khi Lena bước chân vào tòa lâu đài, lời nguyền của Black Castle được kích hoạc và những con quái vật kinh khủng bắt đầu mở mắt. Lena né tránh tất cả bọn chúng lần lượt từng con một, cô có thể đánh bại tất cả bọn chúng cũng như phá vỡ lời nguyền của Black Castle. Như mọi người đã nghi ngờ thì nguyên nhân của tất cả những chuyện đó chính là Tess, và giờ khi lời nguyền trong toàn bộ lâu đài biến mất, Tess cuối cùng cũng mà bị đánh bại.

Trò chơi có một diễn biến, nhưng có nhiều cái kết. Kết thúc đều dựa trên trang bị và sự kiện ẩn mà người chơi thu thập được và mở khóa trong quá trình chơi. Bản thân tôi cũng đã chơi đi chơi lại con game này để mở ra những kết thúc mới. Nhưng không hề biết những trang bị quan trọng trong game là cái nào…

Dù bằng cách nào thì Tess đều chết theo nhiều cách khác nhau trong những cái kết đó. Cô ta ngã từ trên cao xuống rồi ngủm củ tỏi, bị ăn thịt, bị bâm cho đến chết.

Và cuối cùng thì tôi lại hóa thành nhân vật có số phận phải chết! Không có một ước mơ hay hy vọng sống sót nào cả. Nói chắc như đinh đóng cột rằng nhân vật này được tạo ra có mục đích là để chết.

“Không… Có lẽ nào….”

Thay vào đó, chẳng phải đây là một điều tốt khi không ở trong cơ thể của nhân vật chính ư? Nếu Tess – kẻ chủ mưu của tất cả mọi chuyện, sử dụng lời nguyền của Black Castle để hành hạ Lena thì cô ta sẽ phải chết. Nhưng nếu như Lena không vượt qua tất cả những thứ đáng sợ đó thì sao? Nếu Lena không vượt qua chúng thì Tess cũng sẽ không phải chết.

Đây là một chuyện tốt.

Không. Không đời nào mà tôi – người chiếm lấy thân xác của Tess và ngay từ đầu cũng không phải là Tess sẽ biết cách kích hoạc lời nguyền được, nhưng tôi khá tò mò về thứ sức mạnh mà Tess dùng để điều khiển quái vật của Black Castle. Ngoài cái tính cách u ám của cô ta ra thì Tess chỉ là một con người bình thường mà thôi.

*Hu, Hu, Hu….*

Ngay sau đó, tôi có thể nghe thấy tiếng khóc của một người phụ nữ trên hành lang bên ngoài căn phòng. Vẫn chưa có dấu hiệu cho thấy bình minh, nhưng âm thanh khóc lóc ngay giữa đêm khuya khá là kỳ lạ. Cảm thấy có điềm, tôi thận trọng mở cửa phòng và nhìn về hướng nơi tiếng khóc phát ra. Hành lang tối tăm, còn không được hưởng chút ánh sáng nào từ mặt trăng và ngoài tiếng khóc ra thì không còn một âm thanh nào khác. Không giống như căn phòng tương đối âm cúng, bầu không khí trên hành lang khá rùng mình và khi đôi mắt tôi đã quen với bóng tối, tấm lưng của người phụ nữ cũng dần hiện rõ trong màn đêm.

Cô ta đang mặc một chiếc váy đen dài và phía trước được bao quanh bởi một chiếc tạp dề trắng, cô ta trông giống như một người hầu đến từ thời đại cũ.

Và tiếng khóc dường như được bắt nguồn từ cô hầu gái đó.