Căn tin trường thường khá đông vào giờ ăn trưa.
Tôi mang phần ăn cá sòng chiên của mình tới chỗ ngồi cùng bàn với Karen, người đang đợi.
Trường chúng tôi có 2 căn tin, nhưng cái căn tin này có một cái bàn dài ở chính giữa và những cái bàn tròn dành cho 4 người ở sát cửa sổ.
Và những cặp đôi thường độc chiếm mấy cái bàn tròn đấy.
Karen bị ám ảnh bởi mấy cái bàn tròn này, và cô ta lúc nào cũng tới cực sớm chỉ để dành chỗ.
Tôi ngồi bên phải chiếc bàn, 90 độ so với Karen.
Thường chúng tôi hay ngồi cạnh nhau, nhưng từ lúc biết cô ta ngoại tình, tôi bỗng có thói quen giữ một khoảng cách nhất định với cô ta.
Karen mang hộp bento mà mẹ cô ta làm.
Từ lúc bắt đầu hẹn hò thì việc ăn trưa cùng nhau vào thứ sáu đã là quy định chung.
Lý do là để chúng tôi quyết định xem cuối tuần này sẽ đi đâu làm gì, nhưng bây giờ thì phiền chết.
Nhưng vì Touko-senpai luôn dặn dò kỹ càng, nên tôi vẫn thực hiện đúng quy định chung này.
Nhìn một cách khác, vì Karen thường vụng trộm vào thứ 2 và thứ 5 nên đây cũng là một dịp để tìm hiểu xem.
Còn chưa tới 3 phút sau khi bắt đầu ăn, Karen khó chịu ngẩng mặt lên.
Tôi biết lý do tại sao cô ta lại như vậy.
Nhưng tôi vờ như không để ý, và tiếp tục chiến đấu với con cá sòng chiến trong thầm lặng.
“Thật là……..”
Karen nói rời thở dài ‘Haaa~”
Đây là dấu hiệu ‘Hãy hỏi em đi’ của cô ta.
………..Đành vậy……..
“Sao thế, Karen?”
Tôi biết rõ tại sao Karen lại có tâm trạng không tốt, nhưng tôi giả vờ lắng nghe như một người bạn trai thường làm.
“Đằng kia, đằng kia kìa”
Karen ngẩng cằm lên nhìn về phía nơi cách đây khoảng 5 cái bàn.
Touko-senpai và Kamokura đang ở đó.
Touko-senpai làm 2 cái bento, và đưa 1 cái cho Kamokura.
“Kamokura-senpai và Touko-senpai?”
“Đúng!”
Karen khó chịu trả lời.
“Touko-senpai bị ngốc à? Tự nhiên tán tỉnh nhau trong căn tin thế này? Không thấy xấu hổ sao?”
Touko-senpai mỉm cười mở hộp bento ra rồi đưa cho Kamokura.
Kamokura trông cũng có vẻ rất vui.
Tuy nhiên, rõ ràng là chẳng còn gì tán tỉnh ở đây cả.
Thường thì tôi sẽ nói ‘Bình thường thôi, họ đang hẹn hò mà’, nhưng vì phải chiều chuộng Karen nên
“Phải ha.”
“Yuu-kun cũng thấy thế đúng không? Đây là căn tin, đây là nơi để ăn mà!”
Karen có vẻ rất thất vọng.
“Hơn nữa, nếu đã có đồ ăn trưa rồi thì đâu cần phải đến căn tin để làm gì! Chẳng phải có thể ăn ở trong một căn phòng trống nào đó sao? Tự nhiên lại chiếm một chỗ ngồi như vậy! Nghĩ cho người khác đi chứ!”
Tôi cố nhịn lại câu tsukkomi ‘Cô cũng mang bento đấy thôi’.
“Đúng vậy, sao không ăn ở trong phòng học đi chứ.”
Tôi ‘chân thành’ đồng tình.
Hơn nữa, căn tin này cho phép mang đồ ăn bên ngoài vào.
Chẳng có quy định nào cấm việc đó cả.
Thực chất, ngoại trừ Karen và Touko-senpai ra, rất nhiều người khác cũng đều làm như vậy.
“Dạo gần đây, 2 người họ thường xuyên làm như vậy, và lúc nào cũng ăn trưa cùng nhau cả!”
“Cũng đúng, dạo này anh cũng thấy họ hoài.”
Cứ đồng ý hết trước rồi tính sau vậy.
Nhìn sang đó, tôi thấy 2 người họ đang ăn trưa và nói chuyện vui vẻ với nhau.
Bento tự làm của Touko-senpai…..
Nghĩ thế, tim tôi bỗng đập nhanh hơn…….
Cho dù tôi biết đó chỉ là ‘chiến thuật’ của Touko-senpai.
……
“Có việc gì mà khi con gái làm, con trai sẽ cực kì vui vẻ không?”
Touko-senpai hỏi tôi qua điện thoại.
Đó là 10 ngày trước.
“Chuyện gì đã xảy ra thế ạ?”
Tôi hỏi lại.
“Tôi nghĩ rằng mình nên làm gì đó để Tetsuya vui vẻ.”
Touko-senpai trả lời.
Cho tới bây giờ, Kamokura và Touko-senpai trông có vẻ như là một cặp đôi thành công.
Trong khi đó, Kamokura thì thường xuyên vụng trộm với Karen.
Tuy nhiên, Touko-senpai vẫn là ‘người phụ nữ yêu thích’ của Kamokura.
Karen chỉ là ‘Lốp xe dự phòng mỗi khi không gặp được Touko-senpai’.
Tuy nhiên Karen có vẻ như cũng không chú ý đến việc này.
“Việc gì đó mà con trai sẽ thấy vui vẻ ạ?”
Nói tóm lại, vào lúc đó tôi có thể nghĩ đến những thứ bậy bạ.
“Mua tặng một món quà ạ?”
Trước tiên, tôi cứ nói mấy thứ thường thức đã.
“Nhưng tôi không hề muốn bỏ tiền ra cho một gã đàn ông đang ngoại tình.”
“Vậy chị đừng mua, chị thử tự đan một cái khăn cổ xem sao.”
“Chúng ta đã sắp tới gần ngày X rồi đó. Hơn nữa, nghĩ về Tetsuya bây giờ làm tôi chẳng hề muốn làm mấy thứ phiền phức đó.”
“Vậy thì chỉ còn bento thôi.”
Touko-senpai im lặng một lúc.
“Bento à….tôi cũng nghĩ đến rồi, nhưng tôi không giỏi nấu ăn lắm”
Tôi cứ nghĩ rằng Touko-senpai sẽ rất giỏi việc nhà chứ, nhưng có vẻ như chị ấy không giỏi nấu ăn lắm nhỉ.
Nhưng tôi nói.
“Không sao đâu ạ. Giờ lúc nào cũng có thể mua bento làm sẵn mà.”
“Thế à?”
“Vâng, chị chỉ cần lấy nó ra rồi đặt vô hộp bento là xong, thậm chí còn không cần hâm nóng lại.”
Khi tôi không còn tiền, tôi sẽ nhờ mẹ tôi làm bento.
Nhưng khi bà ấy bận, tôi cũng phải tự làm. Nhưng tất cả những gì tôi cần làm là nhét cơm và đồ ăn làm sẵn vô hộp bento là xong.
“Hơn nữa chúng rất đa dạng, từ thịt hamburger, omelette, thịt heo hướng cho tới các món phụ. Nó chỉ tốn chưa đầy 5 phút để làm.”
“Thế à? Vậy thì tôi sẽ có thể làm! Cảm ơn cậu nhé!”
Đó là lý do tại sao Touko-senpai làm bento một tuần 1 hoặc 2 lần cho Kamokura và cùng nhau ăn chúng.
Kamokura trông có vẻ khá thỏa mãn bởi chị ấy chưa bao giờ làm như vậy từ lúc bắt đầu hẹn hò.
Như kiểu
“Cuối cùng Touko cũng ý thức được bản thân sẽ là vợ của mình”
Và có vẻ như ý nghĩ này càng ngày càng làm Kamokura phấn khích hơn.
…….
“Karen từng nghĩ rằng Touko-senpai rất ngầu và phong độ, nhưng em nhìn lầm rồi!”
Karen chống tay lên mặt nói.
“Phải ha. Khác hẳn với hình ảnh Touko-senpai bình thường.”
Từ đầu tới giờ tôi chỉ nói ‘Phải ha’, nhưng càng lúc tôi càng không muốn nói chuyện với cô ta nữa.
“Em chẳng còn hứng thứ nói chuyện với chị ta nữa. Touko-senpai chẳng có xíu lòng tự trọng nào, đúng không?”
Lời nói đó khiến tôi thật sự khó chịu.
Chẳng lẽ Karen nghĩ rằng mình đã thắng Touko-senpai bằng cách ngoại tình với Kamokura?
……..Đối với một người đàn ông, sự khác biệt giữa người yêu và người tình là khác hẳn nhau, như trời so với đất, như mặt trăng với một con ba ba, như mặt trời với con rùa xanh.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại