“Đó là việc gì ạ?”
“Chúng ta phải báo trước cho hội trưởng Nakazaki-san.”
“Nakazaki-san?”
Tôi hơi nghi ngờ.
Nakazaki Junpei, hội trưởng câu lạc bộ, cũng đến từ trường THPT Kaihin Makuhari như bọn tôi, và đang là sinh viên năm 3 ngành Kỹ thuật Điện.
Anh ấy làm một người thẳng tính và rất đáng tin cậy, nhưng ảnh lại là bạn của Kamokura Tetsuya từ hồi cấp 3, và 2 người họ cùng chung câu lạc bộ bóng đá.
Vậy nên tóm lại là rất có thể, anh ấy sẽ đứng về phía Kamokura.
“Liệu có thật sự cần thiết không ạ? Bởi vì Nakazaki-san đã ở chung câu lạc bộ với Kamokura-senpai từ hồi cấp 3 rồi, lỡ như kế hoạch của chúng ta bị Kamokura-senpai biết được thì sao ạ?”
Touko-senpai cũng rất khó xử.
“Đúng là như vậy....nhưng nếu như có việc gì xảy ra, chỉ có anh ấy là có thể kiềm chế Tetsuya lại đúng không? Với cả anh ấy thường rất công bằng, cực kì ghét nói dối nên chắc là anh ấy sẽ hiểu cho chúng ta thôi.”
Tôi đắn đo một lúc.
“Em hiểu rồi. Nhưng em sẽ đi cùng với chị. Hãy để em nói chuyện với Nakazaki-san trước. Em muốn Touko-senpai ở bên cạnh em khi em nói chuyện với anh ta.”
Sẽ rất khó xử với Touko-senpai, một người nữ, nói về chuyện đó.
“Chị hiểu rồi.”
Sau đó là một khoảng lặng dài.
Còn tôi thì đang lo lắng không biết có nên hỏi ‘người mà sẽ ở bên cạnh Touko-senpai vào ngày X’ hay không.
Nhưng chẳng phải đã đến lúc phải có đáp án rồi chứ nhỉ?...
“Touko-senpai....”
Tôi hơi chần chừ, nhưng lấy hết dũng khí hỏi.
“Ơi?”
“Về vụ đêm ngày X.....”
Touko-senpai nhìn tôi chằm chằm.
Chị ấy trông có vẻ hơi bồn chồn.
“Người cuối cùng mà sẽ cùng chị......”
“Khoan đã! Đừng nói việc đó ra bây giờ!”
Touko-senpai hạ giọng nhưng tông giọng rất kiên định.
“Nếu cần thiết thì tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng. Vậy nên làm ơn đừng nói gì cả, cứ đợi tôi là được rồi.”
Touko-senpai nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh.
Nhìn đôi mắt ấy, tôi không thể nói được gì nữa.
.
3 ngày sau lần nếm món ăn cuối cùng ở nhà Touko-senpai.
Chỉ còn chưa đầy 1 tuần nữa là Giáng Sinh, ngày X.
Tôi hẹn Nakazaki-san, hội trưởng câu lạc bộ, tại một nhà hàng gia đình gần trường.
Cỡ 15 phút sau giờ hẹn, Nakazaki-san đến.
“Xin lỗi, tôi đến trễ.”
“Không sao ạ. Nhưng anh có nói cho ai biết về cuộc hẹn này không ạ?”
“À không, vì cậu nhắn là muốn nói chuyện cá nhân và tốt nhất là không nên cho ai biết mà.”
Nói vậy, Nakazaki-san ngồi xuống trước mặt tôi và gọi một tách cà phê nóng.
“Vậy có chuyện gì thế?”
Nakazaki-san hỏi.
“Anh biết là em đang hẹn hò với Mitsumoto Karen đúng không?”
“Aa, Karen, con bé nổi bật đó à?”
“Vậy anh biết Kamokura-senpai đang hẹn hò với ai không?”
Nakazaki-san có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Tại sao lại có tên của Kamokura thế?”
“Em xin lỗi, nhưng em sẽ giải thích sau, vậy anh có thể trả lời câu hỏi của em được không?”
“Sakurajima Touko-san đúng không? ‘Đệ nhất mỹ nhân không chính thức của đại học Johto’, nữ thần của câu lạc bộ chúng ta.”
Tôi im lặng gật đầu.
“Vậy anh có biết lâu lâu Kamokura-senpai và Karen gặp nhau một mình không?”
Nakazaki-san ngạc nhiên nhìn tôi.
“Oi, ý cậu là sao khi nói ‘gặp nhau một mình’ thế?”
“Đó là ý em muốn nói. ‘Mối quan hệ giữa một nam một nữ vượt quá tình bạn’.”
“Isshiki, cậu đang nói cái gì thế.....”
Cà phê được mang đến.
Nakazaki-san nhìn chị bồi bàn với một khuôn mặt nhăn nhó.
Sau khi chị bồi bàn đi, Nakazaki-san nói.
“Tôi thật sự rất khó tin khi Kamokura lại làm như vậy, với bạn gái của đàn em hồi cấp 3 của mình.”
“Anh không tin sao?”
“Cậu có bằng chứng nào không?”
Tôi lấy điện thoại của mình ra và mở những tấm ảnh đầu tiên, chụp cuộc trò chuyện SNS giữa Kamokura và Karen.
Tôi đưa cho Nakazaki-san xtôi.
Nakazaki-san nhìn vô điện thoại, anh ta trợn tròn mắt.
Từ từ, anh ấy kéo xuống, nhìn vào từng bức ảnh.
“Không chỉ nhiêu đó. Em còn có ảnh chụp cả 2 người họ đi vào căn hộ của Kamokura-senpai. Và tôi cũng có nhân chứng.”
Nakazaki-san nhìn chằm chằm điện thoại tôi một lúc rồi lẩm bẩm.
“Kamokura tên này........Touko-san cũng có mặt ở đó.......sao cậu ta lại làm việc này?"
"Bây giờ anh đã tin em chưa?”
Nakazaki-san trả điện thoại lại cho tôi.
“Vậy cậu muốn tôi làm gì? Nói với Kamokura là đừng vụng trộm với Karen nữa à?”
“Không phải như vậy.”
“Vậy là gì?”
“Vào Ngày Giáng Sinh, em sẽ phơi bày sự thật này cho tất cả mọi người biết ngay trước mặt cả hai người họ.”
Nakazaki-san ngay lập tức cản lại khi nghe tôi nói xong.
“Khoan đã, Isshiki, cậu nghĩ lại đi, như vậy sẽ tạo nên hỗn loạn lớn đấy.”
“Chắc chắn là như thế.”
“Với lại, Touko-san sẽ nghĩ như thế nào nếu cậu công khai điều này? Cậu đã suy nghĩ về cảm xúc của cô ấy chưa?”
“Touko-senpai có chung cảm xúc với em.”
Nói đoạn, tôi ra dấu tay với người phụ nữ ngồi ở ghế sau nãy giờ.
Người phụ nữ đó đeo một cặp kính mát.
Cô ấy đứng dậy, đi tới chỗ chúng tôi và ngồi xuống bên cạnh tôi.
Bỏ cặp kính mát xuống.
Đó là Touko-senpai.
“Nakazaki-san, tôi có cùng ý nghĩ với Isshiki-kun. Tôi không có ý định bỏ qua cho một việc như vậy. Vậy nên vào đêm Giáng Sinh, tôi sẽ công khai việc này và chia tay Tetsuya.”
“Em cũng thế. Em sẽ không tha thứ cho Karen, người đã lừa em biết bao lâu nay. Em sẽ bóc trần mối quan hệ này bằng cách công khai việc đó với tất cả mọi người.”
“Touko-san nãy giờ....”
Nakazaki-san nhìn tôi và nhìn Touko-senpai, như thể anh ấy đang cực kì bối rối.
Rồi anh ấy thở dài nặng nề.
“Có vẻ như 2 người đã quyết định rồi nhỉ. Vậy tôi sẽ không nói gì nữa.”
Tôi và Touko-senpai gật đầu.
“Vậy tại sao 2 người lại nói cho tôi biết việc này? 2 người muốn nhờ tôi làm gì sao?”
Touko-senpai gật đầu một lần nữa.
“Phải. Tôi muốn Nakazaki-san kiềm chế Tetsuya lại cậu ta bắt đầu làm loạn. Tôi không thể nào dự đoán được Tetsuya sẽ làm gì khi chúng tôi công khai việc họ ngoại tình và tôi chia tay cậu ta.”
Nakazaki-san mệt mỏi gật gật đầu.
“Hiểu rồi. Và còn ai đã biết được việc này nữa?”
“Còn, bạn thân của của tôi Kanou Kazumi và bạn thân của Isshiki-kun, Ishida Youta. 2 người họ đều có mặt với tôi khi tôi bắt quả tang Tetsuya và Karen vụng trộm, nên họ có thể xem như là nhân chứng.”
Tôi tiếp lời.
“Nakazaki-san, làm ơn anh đừng nói cho ai biết nhé, nếu không, 2 người kia sẽ có thể trốn thoát được mất.”
Tuy nhiên, Nakazaki-san im lặng với vẻ mặt khó xử.
Thấy vậy, Touko-senpai hơi ngả người về phía trước.
“Cầu xin anh. Chúng tôi tin tưởng Nakazaki-san nên chúng tôi mới nói cho anh. Chúng tôi dự định công khai việc đó ở một sự kiện của câu lạc bộ, nên ít nhất tôi nghĩ rằng hội trưởng, Nakazaki-san nên biết trước về việc này.”
Touko-senpai tiếp tục.
“Nói thật, Isshiki-kun cũng phản đối việc nói cho Nakazaki-san. Nhưng tôi đã thuyết phục cậu ấy ‘Nakazaki-san là một người đáng tin cậy, anh ấy biết mình nên làm gì’.”
Tôi đoán Nakazaki-san sẽ không thể nào từ chối khi Touko-senpai đã nói đến vậy.
Một lúc sau anh ấy mới miễn cưỡng mở miệng.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không nói cho ai cả. Và nếu Kamokura làm to chuyện lên, tôi sẽ cản cậu ta lại. Nhưng tôi nói 2 người biết việc này. Đừng chỉ làm như vậy vì thỏa mãn bản thân. Cho dù đã thoát khỏi Kamokura rồi, cả 2 người không bao giờ được làm như vậy nữa. Tôi chỉ nói vậy thôi.”
““Đã rõ!””
Chúng tôi trả lời cùng một lúc.
Nhưng tất nhiên là tôi chẳng quan tâm đến lời hứa này lắm.
Tôi không quan tâm nếu họ đánh tôi tới cỡ nào, nhưng nếu họ muốn chạm một ngón tay vào Touko-senpai thì phải bước qua xác tôi đã.
===========
Trans: Suu Suu Suu
Điều quan trọng nhắc lại 3 lần.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại