Tôi bị tên senpai NTR mất bạn gái, nên tôi NTR lại bạn gái của hắn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

93 999

Cô bạn thời thơ ấu vừa đáng yêu vừa phiền phức từ Mỹ trở về hôm nay lại tiếp tục bắt tôi nhảy.

(Đang ra)

Cô bạn thời thơ ấu vừa đáng yêu vừa phiền phức từ Mỹ trở về hôm nay lại tiếp tục bắt tôi nhảy.

六海刻羽

Hoặc cũng có thể là câu chuyện những ngày tháng tưởng chừng như bình thường nhưng chẳng bình thường chút nào, khi cậu bị cô bạn thời thơ ấu vừa đáng yêu vừa phiền phức ấy dắt mũi nhảy múa theo đủ trò.

3 12

Tôi Bị Cô Gái Yandere Ẩn Mình Trong Ngục Tối Giết Chết Vô Số Lần

(Đang ra)

Tôi Bị Cô Gái Yandere Ẩn Mình Trong Ngục Tối Giết Chết Vô Số Lần

Kitagawa Nikita

Bị mắc kẹt trong một vòng lặp tử thần vô tận, cậu phải trải qua nỗi đau thể xác và sự bào mòn tinh thần hết lần này đến lần khác. Thứ duy nhất giữ cho cậu không sụp đổ chính là ngọn lửa căm hận cháy b

2 11

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

65 739

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

49 984

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

43 7455

Web Novel Arc 1: Trả thù đôi gian phu dâm phụ - Chương 44: Đêm trước ngày quyết định! (Phần đầu)

“Thế nào, Isshiki-kun?”

Touko-senpai, người đang đứng kế bên tôi, lo lắng hỏi.

“Dạ, ngon lắm, ngon cực kỳ luôn.”

Tôi thành thật nhận xét.

Món ăn này đã rất xuất sắc rồi!

“Yatta!”

Touko-senpai mỉm cười và làm một tư thế ăn mừng rất nữ tính.

Mái tóc dài thường ngày của chị ấy đã được cột lên, và chị ấy đang mặc một cái tạp dề.

Touko-senpai, người đang gập cả người lại và giơ tay trước ngực làm tư thế chiến thắng, thật sự rất dễ thương.

“Chỉ mới là lần thứ 3 thôi mà chị đã có thể lên tay nhanh như vậy. Chị là tuyệt nhất đó, Touko-senpai!”

“Ehehe, nhờ vào cậu nữa mà.”

Với một nụ cười không quá thỏa mãn, Touko-senpai trả lời.

Đó là nửa tháng trước, khi Touko-senpai bỗng nhiên nói, ‘Tôi muốn biết nấu ăn vào ngày X’.

Vào ngày X, hay Giáng Sinh Eve, những thành viên cùng chí hướng của câu lạc bộ sẽ tụ tập lại và tiệc tùng.

Touko-senpai lúc đó nói với tôi là chị ấy muốn luyện tập nấu ăn cho ngày đó.

“Tôi sẽ luyện nấu ăn ở nhà tôi, nên tôi muốn Isshiki-kun nếm thử.”

Chị ấy nói như vậy, và tôi vui vẻ nghe theo đến nhà chị ấy.

“Không có ai ở nhà đâu nên cậu cứ tự nhiên nhé.”

Tôi lại có những suy nghĩ kỳ quặc từ lời nhắc đó của Touko-senpai.

“Căn nhà này đẹp thật đó.”

Khi đến phòng khách, tôi cảm thán nói.

Ngôi nhà nhìn từ bên ngoài đã cảm thấy hoàng tráng rồi, nhưng rõ ràng là nội thất bên trong còn sang trọng hơn nữa.

“Vậy sao? Cũng nhờ bố mẹ tôi đều đi làm cả.”

“Bố mẹ chị làm nghề gì vậy ạ?”

“Cả 2 người họ đều là bác sĩ. Bố tôi là bác sĩ tâm lý ở một bệnh viện ở Tokyo, còn mẹ tôi thì làm tại một bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.”

........Haha, cũng đúng.......

Tôi tin ngay lặp tức.

“Bố mẹ tôi cũng muốn tôi đi ngành y, nhưng tôi không hứng thú lắm với việc trở thành bác sĩ.”

“Nếu bố mẹ chị đều đi làm cả ngày thì việc nhà như thế nào ạ?”

“Có một người giúp việc đến đây 3 lần một tuần đấy. Với lại, ông bà ngoại tôi cũng sống gần đây, nên bà ngoại tôi thường hay tới để nấu ăn và giặt giũ.”

Đó là lý do tại sao Touko-senpai không biết nấu ăn à.

À tiện thể kể luôn, tôi là con một, và bố mẹ tôi cũng làm việc toàn thời gian nhưng tôi vẫn biết làm việc nhà nhé.

Rồi tôi sực nhớ.

“Chị có một cô em gái nhỏ hơn chị 3 tuổi đúng không ạ? Hôm nay em ấy cũng ra ngoài rồi ạ?”

“Tôi cũng không biết con bé đang làm gì nữa, con bé hồn nhiên lắm. Chắc là lại đi đâu đó chơi thôi.”

Với nụ cười ra vẻ xin lỗi trên mặt, Touko-senpai bày những món chị ấy nấu đến trước mặt tôi.

“Cậu nếm thử xem. Tôi muốn cậu nhận xét trung thực đấy.”

Nhưng khi nhìn thấy chúng, tôi cũng đã đoán được kết quả rồi.

Thành thực mà nói, tôi hoàn toàn không cần nếm chúng.

Một con gà rán hơi đen, một cái bánh với hình thù kì dị và một miếng sườn đã carbon hóa nhiều chỗ.

Hình như chỉ có món Nikujaga là khá bình thường một chút?

“Chị nấu món Nhật pha với món Tây à?”

Tôi nhẹ nhàng hỏi.

 “Ừm, tôi muốn thử xem cái nào dễ nấu hơn.”

Chị ấy trả lời nhưng chẳng có chút tự tin nào cả.

Tôi ăn thử Nikujaga trước.

Vừa mới ăn một miếng, lưỡi tôi như muốn kêu lên không ổn rồi.

Quá mặn.

“Sao?”

Touko-senpai bất an hỏi.

“Ừ-ừm, thì, nó hơi thiếu vị ngọt hoặc hơi nhiều nước tương thì phải......”

Tôi tránh nói thẳng.

Đây không phải là Nikujaga nữa, mà là Nikujaga nấu trong nước tương.

“Nói rõ ra hơn nào!”

Touko-senpai giục.

“Ừm, vâng. Em nghĩ rằng không đủ đường hoặc mirin bởi vị nước tương quá đậm.”

“.......vậy à.....”

Touko-senpai có vẻ hơi thất vọng.

Rồi tôi cắn thử con gà rán hơi đen.

Cái chỗ màu đen đó không có vị gì cả.

Vậy nên lý do nó bị đen là do rán quá lâu trong dầu nóng.

Đó cũng có thể là nguyên nhân tại sao thịt gà cũng rất khô.

“Em nghĩ cái này đã bị rán quá mức, và chị nên ướp thêm gia vị cho con gà....”

“Ừm......”

Tâm trạng của chị ấy vẫn tiếp tục đi xuống.

Cuối cùng, miếng sườn với vài chỗ bị carbon hóa.

Nhưng đây mới là món tệ nhất.

Khi tôi cố cắt nó ra để nếm thử, nước màu đỏ liên tục tràn ra.

Tôi nhìn vào miếng vừa cắt, và phần tiếp giáp với cục xương vẫn còn sống hoàn toàn.

Bởi vì đây là sườn heo, nên ăn sống là không tốt.

Tôi nhìn Touko-senpai và run rẩy nói.

“Ừm, Touko-senpai. Chị lấy nó ra khỏi tủ lạnh và nấu nó liền luôn đúng không? Mặt ngoài của nó đã đen, nhưng bên trong thì vẫn chưa chín.”

Touko-senpai cũng nhìn thấy và thốt lên “Aaa...”.

“Đúng vậy. Do bên ngoài nó đã khét nên tôi nghĩ là bên trong đã chín rồi.”

“Đây là điều dễ xảy ra nếu ta không rã đông miếng thịt mà trực tiếp nấu nó luôn, và có vẻ như lò nướng cũng không đủ nóng để làm chín bên trong.”

“.........xin lỗi.........”

Touko-senpai hoàn toàn ỉu xìu.

Tôi không thể nào chịu được việc chị ấy phải thất vọng đến như vậy nên tôi đã động viên chị ấy.

“Chị không cần phải buồn bã như vậy đâu. Ai cũng sẽ như này trong lần đầu tiên mà. Nấu ăn là việc mà ta sẽ ngày càng cải thiện bằng cách phạm phải sai lầm.”

Tôi cổ vũ Touko-senpai đang thất vọng tràn trề.

.

.

Lần thứ 2 tôi đến, thực đơn là gà rán, salad khoai tây và bánh chiffon.

Món gà rán đã tốt hơn lần trước rất nhiều.

Món salad khoai tây cũng rất ổn.

Tuy nhiên những miếng băng cá nhân đầy cả 2 bàn tay chị ấy đã thể hiện chị ấy vất vả như nào.

Nhưng món bánh chiffon, thì lại là thảm họa.

“Quả nhiên là vẫn chưa được sao?”

Có vẻ chị ấy đã đoán ra được từ biểu cảm của tôi khi cho nó vào miệng, và buồn bã nói.

Cái bánh không phồng lên, các bóng khí bị ép chặt và chỗ nào cũng cứng ngắc.

Và bột bánh vón cục khắp nơi.

“Bánh không được mềm, và bột thì bị vón cục.”

Tôi nhận xét.

Một lần nữa, Touko-senpai lại tuyệt vọng.

“.......Tôi nên làm gì mới được đây?”

“Bởi vì.....em cũng chưa làm bánh bao giờ nên.....”

.

.

Và bằng cách này, tôi đã có thể thưởng thức bữa tiệc cơm nhà của Touko-senpai đến 3 lần.

Nhưng thực ra 2 lần đầu là ‘làm chuột bạch’ thì đúng hơn.

Lần này, món sườn heo thì mọng nước, gà rán thì đã đạt chuẩn, salad khoai tây và món bánh kem của Touko-senpai khá là ngon.

Sẽ không có bất kì vấn đề gì nếu dọn những món như vậy lên bàn ăn ở nhà hàng.

Tôi không kiềm được nụ cười trong khi ăn, và biểu cảm của Touko-senpai cũng nhẹ nhõm hẳn khi thấy điều đó.

Ăn xong, tôi hỏi chị ấy.

“Chị định nấu những món này vào ngày X đúng không?

Gương mặt Touko-senpai bỗng nhiên nghiêm túc lên.

“Đúng vậy. Nhưng trước đó chúng có một việc cần phải làm.”

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại