Ngày thứ năm sau khi đánh bại Ma Vương. Còn bốn ngày nữa trước khi tôi đối diện với cái chết.
Theo dòng thời gian cũ, hôm nay là ngày tôi phải đối mặt với một thử thách đáng gờm—trận đấu mô phỏng với Đại Kiếm Hào Nidorug.
Nidorug, một cái tên vang dội, với cấp bậc "Chuyên Gia" đứng thứ mười trong bảng xếp hạng. Trong vòng lặp khi tôi và hiền giả Nyau bôn ba khắp nơi, người ta nói rằng Nidorug đã bỏ mạng trong cuộc tấn công của loài rồng tại kinh đô. Thế nhưng, giờ đây ông ta lại xuất hiện trước mặt tôi.
Buổi chiều, khi tôi đang thư thái nằm dài trong phòng, một người hầu đến thông báo:
“Có một vị khách muốn gặp ngài, thưa Dũng Giả Ageha, người ấy đang chờ ở phòng tiếp khách. Ngài có thể gặp ông ấy không ạ?”
Lúc đầu, Ageha cảm thấy bị quấy rầy, nhưng không muốn gây phiền toái cho người hầu, cuối cùng cô đã đồng ý và cả hai chúng tôi cùng đến phòng tiếp khách.
“Yô, cô là Dũng Giả Ageha phải không?”
Trước mắt chúng tôi hiện hữu một vị nam nhân vĩ đại, thân hình lực lưỡng, tựa ngọn núi đồ sộ biết đi. Ông vận một bộ giáp nặng nề, trên tấm lưng kiên cố đeo thanh trường kiếm dài ngang tầm vóc ông.
“Ông là ai...?” tôi hỏi, cảm giác bất an trỗi dậy.
“Ta là Đại Kiếm Hào Nidorug. Cứ tưởng các cô cậu đã nghe qua danh ta rồi chứ?”
Nidorug nói, nụ cười lạnh lùng hiện trên khuôn mặt.
“Vậy thì, ông có việc gì muốn nói với tôi?” Ageha hỏi, giọng điệu giữ bình tĩnh.
"Ta nghe đồn về sự xuất hiện của một Dũng Giả nơi đây, lòng ta không thể yên nổi mà không đích thân đến diện kiến một lần. Hãy giao đấu với ta."
“Tại sao? Tôi không có lý do gì để chiến đấu với ông cả.” Ageha đáp, ánh mắt đầy cứng rắn.
"Lý do ư? Chiến đấu chính là lý do duy nhất mà ta cần! Ta chỉ khao khát được so tài với những kẻ mạnh mẽ!" Nidorug cất tiếng, đôi mắt rực cháy với quyết tâm của một chiến binh chân chính.
Đây chắc chắn là một người chỉ sống vì chiến đấu. Ông ta từng góp công lớn trong cuộc chiến Ariane, nơi quân đội Ma Vương chịu tổn thất nặng nề. Sau đó, ông bị thương và không thể tham gia cuộc đối đầu cuối cùng tại ngục tối Katalloff, mà phải ở lại kinh đô để dưỡng thương. Nhìn ông ta lúc này, có vẻ như mọi vết thương đã lành lặn hoàn toàn.
“Vì vậy, hãy chiến đấu với ta đi!” ông ta tiếp tục hét lên, giọng đầy thách thức.
“Không,” Ageha trả lời dứt khoát.
“À, tại sao cô lại từ chối chứ?!”
“Bởi vì tôi không muốn.”
“Cô sao phải khó khăn thế chứ?! Một trận đấu nhỏ thì có gì mà ngại ngần!” Nidorug giận dữ gầm lên.
"Xin ông hãy dừng lại đi ạ." tôi can thiệp, cố gắng làm dịu đi tình huống căng thẳng.
"Cậu là ai?!" Nidorug nhìn tôi, ánh mắt như muốn xé toạc từng lời tôi nói.
"Đây là Kiska. Người quan trọng với tôi." Ageha lên tiếng trước khi tôi kịp phản ứng.
“Cậu ta có mạnh không?”
“Kiska mạnh hơn tôi nhiều. Chủ yếu là vào ban đêm thôi.” cô ấy nói, kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý.
Chờ, chờ đã nào, vừa rồi có phải tôi đã nghe nhầm không nhỉ? Những lời đó có nghĩa gì chứ?
"Thế à? Vậy cậu mạnh hơn sao? Được rồi, cậu hãy đấu với ta đi!" Mục tiêu của Nidorug ngay lập tức chuyển từ Ageha sang tôi.
Trong vòng lặp trước, tôi đã bị ép buộc phải chiến đấu với Nidorug, và kết quả là thất bại ê chề, mang theo nỗi xấu hổ tột cùng.
Nhưng lần này, tôi sẽ từ chối rõ ràng và dứt khoát.
"Xin lỗi, tôi không thể chiến đấu."
"Tại sao?! Cậu không muốn đấu với ta sao?!"
"Đúng vậy. Tôi biết rõ bản thân rồi sẽ bị ông đập te tua thôi."
“Phải chiến đấu mới biết được chứ!”
“Không, tôi biết mà,” tôi nói, giọng điệu chắc chắn. Bởi vì tôi đã trải qua trận đấu này trong vòng lặp trước rồi.
“Ầy, ta hiểu rồi. Vậy thì, thế này thì sao? Nếu cậu thắng, ta sẽ nghe theo bất cứ nguyện vọng gì cậu muốn. Điều này có khiến cậu hứng thú không?”
“Nghe có vẻ hào phóng đấy,” tôi đáp, trong đầu tự hỏi ông ta khát khao một trận đấu đến mức nào cơ chứ.
“Vậy, nếu tôi thua, tôi có phải nghe theo ông không?” tôi hỏi lại, ánh mắt dò xét.
“Không, nếu cậu thua, không cần phải làm gì cả. Ta chỉ cần được chiến đấu là đủ.”
Một người sống chỉ vì chiến đấu, một chiến binh chân chính, không màng danh lợi, chỉ khao khát những cuộc đối đầu. Nhưng tôi hiểu, cuộc chiến này đã không còn là cuộc chiến đúng nghĩa nữa, phải gọi là bắt nạt luôn rồi.
Nhưng có lợi mà chẳng mất mát gì, thế thì... cũng đáng để đấu một trận.
“Vậy, nếu tôi thắng, tôi muốn 600.000 Eru. Ông nghĩ sao?” tôi hỏi, đôi mắt chớp nhẹ, ánh nhìn tựa như không quan tâm nhưng thực chất lại vô cùng thèm khát.
“Ồ, một con số không nhỏ đấy. Cậu định làm gì với số tiền đó?” Nidorug đáp, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú, như thể ông đã tìm thấy một đối thủ xứng tầm.
“À, tôi muốn dùng nó để mua một món quà.”
“Một món quà ư? Vậy thì cậu sẽ phải chiến thắng nếu muốn có được nó đấy.”
Nidorug nói, giọng ông trầm vang như tiếng sấm, nhưng không giấu được niềm hân hoan của kẻ đang mong chờ một trận đấu.
Và thế là, cuộc đấu mô phỏng giữa tôi và Đại Kiếm Hào Nidorug chính thức bắt đầu.
Địa điểm là đấu trường, nơi mà các chiến binh thường đến để luyện tập.
Nhưng hôm nay, không gian này trở nên đặc biệt hơn hẳn. Dù chỉ là một cuộc đấu mô phỏng, nhưng thông tin rằng Đại Kiếm Hào Nidorug sẽ đối đầu với Dũng Giả Ageha đã lan truyền khắp kinh đô. Và không hiểu bằng cách nào, một đám đông lớn đã tụ tập để chứng kiến trận đấu.
Nhưng sự thật, đây chỉ là trận đấu giữa tôi—một kẻ tầm thường— với một huyền thoại chiến trường.
Tôi cảm thấy áy náy cho những khán giả đến đây với kỳ vọng quá cao.
“Kiska, anh sẽ ổn chứ?” Ageha hỏi, giọng cô có chút lo lắng, nhưng đôi mắt vẫn đầy sự tin tưởng.
“Ừ, ổn mà,” tôi đáp, nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
Chúng tôi chỉ có hai người trong phòng chờ, không gian tĩnh lặng đến lạ thường.
“Xin lỗi vì đã để anh vướng vào chuyện này, Kiska.” Ageha nói, đôi mắt cô khẽ ánh lên sự hối lỗi.
“Không sao đâu. Tôi làm điều này vì bản thân mình mà.” tôi đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, dứt khoát.
“Vậy à. Nhưng đừng quá sức nhé. Anh chiến đấu vì chiếc nhẫn, đúng không?”
“Tạm gọi là vậy. Nhưng đừng lo lắng quá. Tôi chỉ muốn thử sức mình thôi,” Tôi đáp, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định.
“Thế à. Vậy em sẽ dõi theo anh.” Ageha cười, nụ cười ấy ấm áp đến lạ, như thể cô đang đặt trọn niềm tin vào tôi.
“Được rồi, hãy giao cho tôi.” Tôi đáp, sự tự tin tràn đầy trong từng lời nói.
Sau đó, khi chúng tôi rời khỏi phòng chờ, Đại Kiếm Hào Nidorug đã đứng sừng sững ở giữa đấu trường, như một ngọn núi đầy kiêu hãnh.
“Cậu đã đến.” Nidorug cất tiếng, nụ cười của ông rạng rỡ.
Trong tay Nidorug, thanh kiếm gỗ tựa như hiện thân hùng vĩ của thanh đại kiếm thần thoại. Trong khi đó, tôi chỉ nắm trong tay một thanh kiếm gỗ, hình dạng tựa như một con dao nhỏ bé vậy.
“Không có quy tắc gì cả. Ai kêu thua trước thì thua.” giọng Nidorug vang lên đầy thách thức.
“Hiểu rồi.” tôi đáp lại, bình tĩnh gật đầu. Ngay lập tức, người lính đóng vai trò trọng tài đã ra hiệu bắt đầu trận đấu.
Chớp nhoáng như một tia chớp, Đại Kiếm Hào Nidorug lao về phía tôi.
Ngay tắp lự!! Thân hình to lớn ấy di chuyển với tốc độ xé gió, tựa như một ngọn núi đang sụp đổ ập xuống trước mắt tôi. Chỉ cần tôi chớp mắt, có lẽ tôi sẽ mất dấu ông ta ngay lập tức.
Nhưng đòn tấn công này, tôi đã thấy qua một lần trước đó rồi.
Nếu đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến sức mạnh của Nidorug, có lẽ tôi sẽ không thể tránh né, nhưng lần này, tôi đã biết trước rằng đòn tấn công này sẽ đến.
Và nếu đã biết trước, tôi có thể tránh được.
“Cái gì?!”
Giọng nói đầy ngạc nhiên của Nidorug vang lên, khi ông ta nhận ra tôi đã né được đòn tấn công của ông chỉ bằng một cú di chuyển lắt léo sang bên.
Trước mặt tôi giờ đây là một sơ hở lớn, một cơ hội vàng mà tôi không thể bỏ lỡ.
Trước mắt tôi là hông của Đại Kiếm Hào Nidorug.
“Hây aaaaaaaaaa!!”
Tôi hét lên, vận dụng hết sức lực và quyết tâm, lao về phía trước.
Bởi vì vũ khí trong tay tôi không phải là một thanh kiếm thực sự, mà chỉ là một thanh kiếm gỗ, tôi biết rằng nếu không dồn toàn lực vào cú đánh, tôi sẽ chẳng thể nào gây được chút tổn thương nào—!!
Bỗng nhiên, một âm thanh chát chúa vang lên.
Tiếng động đó không phải từ cơ thể Nidorug, mà chính là từ thanh kiếm gỗ của tôi—nó đã gãy.
“Ơ—?”
Tôi sững sờ, ngạc nhiên đến mức không thốt lên lời. Bởi lẽ, tôi đã đâm mạnh vào hông của Đại Kiếm Hào Nidorug bằng tất cả sức bình sinh, nhưng thanh kiếm gỗ trong tay tôi lại gãy vỡ như một món đồ chơi rẻ tiền.
Cơ thể của Nidorug cứng cáp đến mức nào mà có thể làm vỡ một thanh kiếm gỗ như vậy?
Tôi hoang mang.
Trong giây lát, tôi bị choáng ngợp bởi tình huống không thể ngờ tới này. Không có vũ khí, tôi hoàn toàn bất lực trong trận đấu. Lý do để tiếp tục chiến đấu đã không còn, đồng nghĩa với việc tôi đã thua cuộc.
“Khặc khặc khặc!!”
Tiếng cười rền vang của Đại Kiếm Hào Nidorug khiến không gian rung chuyển. Ông ta cười như thể vừa chứng kiến một màn kịch đầy thú vị.
“Ông đã biết từ đầu rằng điều này sẽ xảy ra, và vẫn thách đấu với tôi ư?”
Nếu thật sự như vậy, thì việc ông ta tuyên bố sẽ tuân phục bất kỳ điều gì tôi yêu cầu khi chiến thắng chẳng còn là điều vô lý.
Bởi lẽ Nidorug từ lâu đã tường tận rằng ông ta sẽ chẳng thể bị tổn thương trước một thanh kiếm gỗ.
Trận đấu này đã được định đoạt từ trước.
“Thì?”
Nidorug cười nhẹ, một nụ cười đầy ẩn ý. Rõ ràng, tôi đã bị ông ta điều khiển như một con rối trong vở kịch mà ông ta đã dàn dựng.
“Được rồi, ta thua rồi!”
Bất ngờ, Đại Kiếm Hào Nidorug tuyên bố với giọng dõng dạc.
“Hả?”
Lời nói đột ngột của ông ta khiến tôi ngỡ ngàng.
“Người chiến thắng là kiếm sĩ Kiska!!”
Trọng tài cũng bất ngờ không kém, tuyên bố kết quả trận đấu trong sự ngơ ngác của tất cả mọi người có mặt.
“Đánh đấm ngon nghẻ đấy!”
Đại Kiếm Hào Nidorug bước tới, gương mặt tràn ngập thoả mãn.
“Vậy, ông định làm gì tiếp theo?” tôi hỏi, vẫn chưa hết sửng sốt.
“Không cần làm gì cả, ta đã thua thôi.”
“Nhưng tôi đã mất vũ khí, vì vậy, tôi là người thua mới đúng chứ.”
“Đó là vì cậu sử dụng kiếm gỗ. Nếu cậu sử dụng kiếm thật, ta đã không thể sống sót nổi. Vì vậy, cậu thắng.”
Vậy á hả...?
Tôi chợt thấu hiểu ý nghĩa sâu ẩn trong lời nói của Nidorug. Dù cuộc chiến diễn ra theo một hướng khác biệt so với những gì tôi đã tiên liệu, nhưng sau cùng, chiến thắng vẫn thuộc về tôi. Và đó mới là điều tất yếu.
“Vậy, còn phần thưởng đã hứa?” tôi hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.
“À, tất nhiên ta sẽ giữ lời. 600.000 eru, đúng không? Ta sẽ mang đến ngay.”
Với chiến thắng đó, tôi không chỉ nhận về danh dự mà còn cả phần thưởng xứng đáng. Dường như ông ta sẽ giữ đúng lời hứa của mình.
“Nhưng mà, tôi thật sự rất vui khi được giao đấu với ông. Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội. Lần sau, tôi sẽ không để thua nữa đâu.”
"Khá lắm. Nếu có dịp, ta sẽ rất vui được tái ngộ.” ông ta đáp lại với nụ cười tươi rói.
Thực lòng mà nói, tôi đã từng ngỡ rằng mình không còn muốn dấn thân vào bất kỳ cuộc chiến nào nữa. Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, tôi quyết định cất lên những lời ấy.