"Xong rùi, được hơm."
Namia đang cẩn thận băng bó vết thương trên người tôi.
À, tôi đã bị Dalga đánh, và chính Namia đã chăm sóc tôi.
“Cảm ơn cậu.”
Tôi thốt lên lời cảm kích, Namia khẽ cúi đầu, lúng túng ngại ngùng.
Ánh mắt ấy khiến tôi đột nhiên nảy sinh nghi hoặc.
Làm sao mà Namia, người đã qua đời, lại hiện hữu trước mắt tôi vậy chứ?
Câu trả lời cứ thế hiển hiện ra, đơn giản đến nực cười.
Đúng vậy, tôi đang nằm mơ.
"Xin lỗi cậu, Namia."
Dù đó chỉ là một giấc mộng hư ảo, tôi vẫn phải cất lời xin lỗi từ tận đáy lòng.
"Gì zợ? Sao lại đột ngột xin lỗi thế?"
"T-... Tớ đã không thể cứu được Namia..."
"Không sao đâu, Kiska à. Cậu không cần phải áy náy gì đâu."
"Tớ từng nghĩ có thể hồi sinh Namia, nhưng rồi..."
"Hổng sao mà. Còn tớ thì rất vui vì Kiska vẫn còn sống đấy nha."
Phải rồi, Namia dịu dàng và bao dung vậy đó.
Nếu là Namia, cô ấy sẽ tha thứ cho tôi, không chút do dự.
"...Cậu nghĩ tớ sẽ nói vậy ư?"
Đột nhiên, nét mặt Namia thay đổi.
“Hả?”
"Nếu không phải tại mày, tao đã không phải chết. Tất cả là lỗi của mày!"
Namia giận dữ, giọng lồng lên điên loạn.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy ngực mình nghẹn lại, nỗi khao khát muốn hét lên trào dâng.
Phải rồi, tất cả đều là lỗi của tôi mà...!
"Kiska, anh ổn chứ!?"
— Xin lỗi cậu, Namia.
Tôi định nói vậy, nhưng chợt nhận ra trước mặt mình là Linh Mục Trưởng Cielotina, không phải Namia.
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt quan tâm.
"Anh ổn chứ? Trông anh khổ sở quằn quại lắm. Nhưng có vẻ giờ tâm trí anh đã bình thường trở lại rồi, thật may quá."
Tôi dường như đã làm Cielotina bận lòng không ít.
Nhưng hiện giờ, tôi đang trong tình cảnh nào vậy?
Chắc chắn tôi đã chiến đấu với kẻ đeo mặt nạ, và rồi ngất lịm.
Khi nhớ lại điều đó, tôi lập tức bật dậy, cẩn thận quan sát ngó nghiêng xung quanh.
“Tôi vừa tìm thấy một căn nhà nhỏ nên đem anh trú tạm ở đây.”
Theo lời giải thích của Cielotina, tôi đang nằm trong một căn nhà nhỏ giữa rừng núi.
Cấu trúc căn nhà dường như đơn sơ, những bức tường mỏng tang đến mức tôi có thể cảm nhận gió lùa qua từng khe hở.
Bên ngoài, cơn mưa lớn trút xuống xối xả, cả căn nhà rung lắc dữ dội dưới sức gió hung tợn. Càng làm tôi khó mà nghe rõ lời nói hơn.
Cielotina hẳn đã đưa tôi đến nơi này.
“Cảm ơn cô vì đã chăm lo cho tôi.”
“Không có gì, nhờ có Kiska mà tôi lấy được chén thánh, nên chuyện này chẳng đáng chi.”
Cielotina nói với giọng điệu điềm tĩnh, nhưng để mang vác một người đàn ông khoẻ mạnh như tôi tới được tận đây quả thực đòi hỏi không ít sức lực.
“Còn một điều nữa, Cielotina. Tôi đã thắc mắc từ nãy đến giờ…”
Tôi đã nhận thức được tình trạng hiện tại của chúng tôi, nhưng có một điều duy nhất khiến tôi không thể lý giải.
“Có chuyện gì vậy?”
Cielotina vẫn giữ giọng bình thản, nhưng tôi khó mà hiểu được tại sao cô ấy lại có thể điềm tĩnh đến thế
“Tại sao... CHÚNG TA LẠI KHOẢ THÂN?”
Nói chính xác hơn, tôi chỉ độc chiếc quần đùi, Cielotina thì chỉ mặc áo ngực và quần lót, với một chiếc chăn phủ lên cả hai.
Nhìn quanh, duy chỉ có chiếc chăn duy nhất, Cielotina không có gì khác mặc trên người nữa.
“Mưa gió nên quần áo ướt sũng hết trơn rồi, vì thế tôi buộc phải cởi hết ra. Nếu cứ để như vậy, anh sẽ bị cảm lạnh mất.”
Nghe lời giải thích đó, tôi hiểu rằng hành động của cô ấy là hợp tình hợp lý.
Dẫu vậy, tình huống này thực sự khiến tôi ngượng chín cả mặt. Chưa kể, Cielotina có thể nói ra lời này mà không chút lúng túng lại càng khiến tôi ngại hơn.
Tôi nhìn thấy đống quần áo ẩm ướt trong góc của căn nhà.
“Vậy chúng vẫn chưa khô à?”
“Ừ. Còn ướt lắm.”
Cielotina chạm nhẹ vào đống đó rồi đáp lại.
Dường như tôi sẽ phải chịu đựng 'tình trạng' này thêm một lúc nữa.
“Bên ngoài có vẻ như mưa vẫn chưa ngớt ha.”
“Ừ, nếu trời không ngừng mưa thì rất khó để xuống núi.”
“Thế à. Hy vọng chúng ta có thể về kịp trước lễ hội.”
“Ừ, đấy là nếu mưa tạnh trước khi trời sáng mà thôi.”
“À mà, Cielotina có lạnh không? Nếu cô muốn, hãy dùng chiếc chăn này.”
“Không, không sao đâu. Chiếc chăn này nên để cho Kiska, anh vẫn còn đang bệnh mà.”
Dù Cielotina khăng khăng như thế, nhưng lòng tôi vẫn không khỏi ái ngại.
Trong tình thế này, đáng lý ra một người đàn ông như tôi phải chịu lạnh thay cho cô ấy mới phải chứ.
“Thế không còn cái chăn nào khác sao?”
“Ừm, cái chăn này là thứ duy nhất trong căn nhà này.”
“Vậy Cielotina dùng đi.”
Khi tôi vừa toan đẩy chiếc chăn về phía Cielotina, bất ngờ một tiếng động dữ dội vang lên, như thể trời đất rung chuyển. Cánh cửa của căn nhà bị xô đổ tan tác trước cơn cuồng phong điên cuồng từ ngoài ập vào.
Ngoài kia, bão tố đang tung hoành không kiềm chế, những cơn mưa như trút nước cùng gió gào thét điên cuồng, xộc thẳng vào ngôi nhà nhỏ bé. Gió lạnh thấu xương tựa như hàng vạn mũi kim đâm vào da thịt, kéo thân nhiệt tôi tụt dốc không phanh, lạnh giá thấm đẫm vào từng thớ cơ.
Đây không phải lúc để cố chấp.
"Cielotina, có lẽ chúng ta nên chia sẻ chiếc chăn này."
"Tôi cũng vừa định đề xuất như vậy."
Chúng tôi như thể tâm ý tương thông mà gật đầu liên tục.
Hai người chúng tôi cùng nhau rúc vào dưới chiếc chăn duy nhất.
Gần đó, một ngọn lửa nhỏ, được thắp sáng bằng Ma Pháp nhảy múa trong gió lạnh. Cielotina hẳn đã sử dụng một chút Ma Pháp để giữ ấm không gian xung quanh.
Nhờ vào ngọn lửa, dù gió và mưa tràn vào không ngớt, chúng tôi vẫn có thể chịu đựng được sự khắc nghiệt của thiên nhiên.
Nhưng, có một vấn đề lớn.
Cielotina, gần như khỏa thân, đang ngồi sát bên cạnh tôi.
Không một người đàn ông nào có thể thờ ơ trước tình huống này được cả.
Bởi vì Cielotina sở hữu một khuôn mặt cực kỳ dễ thương.
Hơn thế nữa, từ nãy đến giờ, nhiệt độ cơ thể của cô ấy dường như lan tỏa qua làn da mịn màng truyền sang tôi.
Bỗng nhiên, tôi nhận thấy một phần tóc của cô ấy đã chuyển sang màu bạc, có lẽ do nước mưa ngấm vào làm phai màu.
"Này, cô có lạnh không?"
"Không, cảm ơn anh, tôi thấy rất ấm."
"Vậy thì tốt."
Tôi cố gắng giữ cho đầu óc mình tỉnh táo bằng cách bắt chuyện, nhưng những lời nói chẳng có mấy tác dụng.
Cơ thể gần như trần trụi của Cielotina không ngừng quấy nhiễu tâm trí tôi.
"Kiska nè…"
"Có chuyện gì vậy?"
"Anh hình như vừa mơ phải một giấc mơ tồi tệ nhỉ. Có thể kể cho tôi nghe không?"
"À, tôi đã mơ về người bạn thời thơ ấu…"
"Người bạn thời thơ ấu đã chết ấy sao?"
Bỗng nhiên, tôi nhớ ra đã kể cho Cielotina về Namia một lần rồi.
"Có thể cô sẽ không tin, nhưng kẻ vừa đánh cắp chén thánh có khuôn mặt giống hệt Namia."
“Hả?”
"Dù khuôn mặt giống nhau, tôi biết họ là những người khác nhau. Nhưng cảm giác như chính tay tôi đã giết chết Namia, và vì thế, tôi đã ngất đi."
"…Thì ra là vậy."
Cielotina lặng lẽ lắng nghe, không một lời phán xét, chỉ có sự đồng cảm hiện lên trong ánh mắt cô ấy. Tấm lòng của cô ấy thật đáng quý biết bao.
“Xin lỗi vì đã luôn phải nghe tôi than thở. Cielotina, cô có điều gì muốn tâm sự với tôi không?”
“Anh thật sự muốn nghe à?”
“Chắc chắn rồi. Thật lòng, tôi muốn biết nhiều hơn về Cielotina.”
Nghe vậy, Cielotina lặng lẽ nhìn tôi, rồi bắt đầu kể chuyện.
"Tôi đã mất cha vì mái tóc bạc này."
Giọng cô ấy nhẹ nhàng, nhưng lời nói ấy lại khiến tôi choáng váng.
Hoàn cảnh của cô ấy rất giống tôi.
Cha của cô ấy là người Arcus, còn mẹ cô lại không thuộc chủng tộc đó.
Mặc dù vậy, hành vi phân biệt và ngược đãi trong ngôi làng nơi họ sống không hề buông tha cô.
Để tránh bị chú ý và chịu đựng những lời đàm tiếu cay độc, gia đình Cielotina đã phải sống ẩn mình trong bóng tối. Dẫu rằng cuộc sống không dễ dàng, nhưng đối với Cielotina, đó vẫn là những tháng ngày hạnh phúc.
Nhưng rồi, một ngày định mệnh đã giáng xuống, biến niềm hạnh phúc mong manh ấy thành tro bụi.
Cha cô, người Arcus duy nhất trong vùng, đã bị bắt giữ sau khi một gia đình trong làng bị cướp và giết hại.
Không một bằng chứng nào chống lại ông, nhưng chỉ vì ông mang dòng máu Arcus, ông đã bị đổ vấy tội.
Dù cha cô ấy kiên quyết phủ nhận mọi cáo buộc đến phút cuối cùng, nhưng lòng hận thù và sự mù quáng của dân làng đã khiến ông phải trả giá bằng mạng sống.
Mẹ cô không thể chịu nổi cú sốc tinh thần ấy đã suy sụp hoàn toàn, nên không thể tiếp tục chăm sóc Cielotina được nữa.
Kết cục là Cielotina bị gửi đến sống cùng ông bà ngoại—những người mà quan hệ với mẹ cô đã gần như cắt đứt. Nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Ông bà của cô ấy, vốn có liên hệ sâu sắc với giáo hội, đã dẫn dắt cô theo con đường phụng sự tôn giáo.
Từ đó, Cielotina bắt đầu làm việc tại giáo hội, nhưng với một điều kiện khắc nghiệt: cô phải giấu đi dòng máu Arcus của mình.
Cô bắt đầu nhuộm tóc từ thời điểm đó, một hành động dường như để xóa bỏ mọi dấu vết của gốc gác.
“Tôi có tài năng thiên bẩm với chức nghiệp linh mục, và đó là lý do tôi trở thành Linh Mục Trưởng như bây giờ.”
Cô ấy khẽ kết thúc câu chuyện của mình, giọng nói đượm buồn.
“Thì ra là vậy…”
Tôi chỉ biết thốt lên vài từ vô nghĩa, cảm thấy bất lực trước nỗi đau mà cô đã trải qua.
Không khí xung quanh trở nên u ám, lạnh lẽo như cơn bão ngoài kia. Tôi không biết phải nói gì để an ủi cô ấy nữa.
"Thú thực, mỗi lần nhuộm tóc, tôi lại cảm thấy như đang phản bội người cha yêu dấu của mình."
Lời nói của Cielotina như lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim tôi, buộc tôi phải đối diện với những cảm xúc phức tạp của chính mình.
Liệu tôi sẽ làm gì nếu ở vào hoàn cảnh của cô ấy đây?
Nhuộm tóc không hề là vấn đề với tôi, có lẽ vì tôi đã xem cha mình như một kẻ bỏ rơi gia đình từ lâu rồi.
"Tôi luôn giữ một nỗi dè chừng đối với những kẻ không thuộc dòng dõi Arcus. Vậy nên, khi lần đầu chạm mặt Kiska, lòng tôi tràn ngập niềm vui mừng khôn tả. Cuối cùng thì tôi cũng đã tìm thấy một người mà tôi có thể toàn tâm tín nhiệm."
“Thì ra là vậy…”
“Vì vậy, tôi mong rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh tôi…”
“Chắc chắn rồi. Tôi cũng rất vui khi được đồng hành cùng cô.”
Khi tôi đáp lời, Cielotina nhẹ nhàng tựa vào tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt quên bẵng đi tình cảnh gần như trần trụi của cô. Làn da mềm mại của cơ thể cô áp sát vào tôi, khiến nhịp tim tôi trở nên hỗn loạn.
"Mưa đã giảm bớt rồi."
"Ừm …"
Tôi đồng ý, nhận thấy cơn bão đã lắng xuống. Có lẽ trời sẽ quang đãng trước khi bình minh tới.
“Nè, Kiska…”
“Sao cơ?”
Cuộc trò chuyện dường như đột ngột rẽ sang một hướng khác, không khí trở nên ngượng ngùng.
Giọng của Cielotina khẽ run, như thể cô đang chuẩn bị nói điều gì đó quan trọng.
“Có thể tôi sắp nói một điều kỳ quặc. Liệu anh có đồng ý lắng nghe không?”
“Tất nhiên rồi, cô có thể nói bất cứ điều gì với tôi.”
“Vậy thì, tôi sẽ nói…”
Cô ấy tựa như đang bị kìm nén, lời muốn thốt ra lại nghẹn lại nơi cuống họng.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô để trấn an, Cielotina đáp lại bằng cách nắm chặt tay tôi, ánh mắt lấp lánh niềm hy vọng.
“Anh có thể… ở bên em mãi mãi không?”
Bất chợt, ánh mắt tôi đắm chìm vào cô ấy.
Không còn nét điềm tĩnh thường ngày, khuôn mặt cô ấy rực đỏ, đôi mắt ngấn lệ, và tôi có thể nghe thấy tiếng nhịp tim thổn thức.
Tôi nhận ra rằng, đây không chỉ là những lời nói suông.
Đúng vậy, cô ấy đang thổ lộ tình cảm với tôi.
Tôi có nên nắm lấy bàn tay ấy không?
Nếu hỏi tôi có thích Cielotina không thì tôi nghĩ là có.
Nhưng tôi chẳng thể thốt lên lời ngay lúc này.
Điều đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là Namia. Nhưng Namia đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa rồi.
Tiếp theo là hiền giả Nyau. Nhưng những kỷ niệm với cô ấy đã bị thời gian bỏ lại từ trăm năm trước. Tôi sẽ không bao giờ gặp lại Nyau nữa.
Rồi tôi nhớ đến Judith, ma cà rồng. Nhưng những ký ức về cô ấy đã phai nhoà tự bao giờ. Hiện tại, chẳng còn gì để kết nối tôi với cô ấy nữa.
Sau đó, tôi thoáng nghĩ về Kiếm Ký Sinh Khôi Lỗi Hồi. Nhưng cô ấy chắc sẽ không để tâm đâu.
Nhưng điều khiến tôi lo lắng nhất chính là hình bóng mơ hồ của một người mà tôi không tài nào nhớ ra được.
Dường như, đó là người đã xuất hiện trong ngục tối và ban cho tôi kỹ năng “Save & Reset.”
Ký ức của tôi đầy những khoảng trống, tôi biết chắc chắn rằng những lỗ hổng đó có liên quan đến cô ấy.
Một linh cảm mơ hồ trỗi dậy trong tôi, rằng nếu để mọi thứ trôi qua mà không làm sáng tỏ, tôi sẽ vô tình gây tổn thương đến người đó.
“Kiska, hãy nói gì đi…”
Khi quay lại, tôi thấy cô ấy co rúm lại với khuôn mặt như thể sắp khóc.
Quả thật, nếu cứ mãi im lặng thì không ổn.
Tôi bắt đầu cảm thấy ghét bỏ bản thân mình vì sự do dự này.
"Tôi rất vui khi biết cô có những cảm xúc như vậy. Thú thật, tôi cũng có đôi chút rung động với Cielotina. Tuy nhiên, thành thật xin lỗi, lúc này tôi không thể đáp lại tình cảm ấy."
Cuối cùng thì tôi chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nói như vậy.
Tôi cảm thấy mình không đủ xứng đáng để ở bên Cielotina lúc này.
“Vâng, phải rồi ha… Em không dễ thương chút nào… Xin lỗi vì đã làm anh bận lòng.”
Cô ấy gần như bật khóc.
Tôi hoảng hốt. Tôi không nghĩ cô ấy không dễ thương chút nào.
“Cielotina rất dễ thương. Và không phải lỗi của cô đâu, mà là do tôi…”
“... Em có thể hỏi tại sao anh từ chối em không?”
“Vì tôi đang để ý đến một cô gái khác rồi.”
Thốt ra lời này thì kiểu gì cũng khiến cô ấy thất vọng. Dẫu vậy, tôi vẫn muốn đối diện với cô ấy bằng tất cả sự chân thành của mình.
“Anh thích cô ấy hơn em sao?”
“Không hẳn như vậy… Nhưng tôi cảm thấy thật sai trái nếu hẹn hò với Cielotina trong khi lại để ý đến một cô gái khác.”
“Em không hiểu. Nếu anh cũng thích em, thì như thế chẳng phải là đủ rồi sao?”
Cielotina nói, nước mắt chảy dài. Tôi cảm thấy rất áy náy vì đã làm cô ấy khóc.
“Kiska, em thích anh. Chỉ mình anh thôi, em chưa bao giờ có cảm xúc như vậy trước đây. Em thề rằng em sẽ không bao giờ yêu ai khác ngoài anh. Vì vậy xin hãy ở bên em đi mà.”
Lời cô ấy giống van nài hơn là một lời thổ lộ. Tôi không ngờ Cielotina lại nghĩ về tôi nhiều đến thế.
“Và nếu anh thích một cô gái khác, em cũng chẳng bận tâm. Chỉ cần em có thể ở bên Kiska là em đã đủ hạnh phúc rồi.”
Tại sao cô ấy lại kiên quyết muốn ở bên tôi đến vậy?
“Khoảng khắc này, xin hãy chỉ nhìn về phía em thôi.”
Ngay lập tức, cô ấy hôn lên má tôi.
"Aa..."
Tôi không thể phản kháng. Tôi đã chấp nhận nụ hôn của cô ấy.
“Kiska, em thích anh.”
Khi nghe cô ấy thổ lộ dứt khoát, tim tôi như bị một cơn sóng ngầm cuốn phăng.
Nhìn kỹ lại, tôi thấy bờ vai cô ấy khẽ run rẩy. Tôi hiểu rằng cô ấy đã phải gom góp tất cả dũng khí để nói ra những lời đó.
Vô thức, tôi đặt tay lên vai cô ấy.
Không biết vì cớ gì, cô ấy bất chợt chôn mặt vào lồng ngực tôi. Theo bản năng, tôi ôm lấy thân hình nhỏ bé ấy.
Cơ thể cô ấy mảnh mai, mong manh như thể pha lê, chỉ cần hơi mạnh tay cũng đủ làm tan vỡ. Vì thế, tôi nhẹ nhàng chạm vào cô ấy, như thể đang nắm giữ một thứ vô giá.
Và rồi, tôi để mọi chuyện tiếp diễn theo bản năng.
Lý trí trong tôi hoàn toàn tan biến.
◆◆◆
Không rõ từ khi nào, mặt trời đã ló dạng và cơn mưa đã ngừng rơi.
Trên đầu gối tôi là khuôn mặt ngủ say của Cielotina. Hơi thở của cô ấy đều đặn, nhẹ nhàng.
Cô ấy thật đáng yêu, tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ấy.
Nhưng tôi biết mình không thể mãi lãng đãng như vậy. Chúng tôi cần phải xuống núi sớm, nên tôi khẽ lay vai cô ấy.
“Chào buổi sáng, Kiska.”
“Ừ, chào buổi sáng.”
Chúng tôi thay đồ khô ráo và bắt đầu xuống núi cùng nhau.
Chúng tôi cưỡi ngựa lên đây, nhưng Cielotina bảo lũ ngựa đã bỏ chạy trong cơn mưa rồi.
Hy vọng là chúng tôi sẽ có thể tìm lại chúng vào một lúc nào đó, nhưng giờ đây chẳng còn lựa chọn nào khác, đành phải cuốc bộ về.
Trên đường đi, Cielotina bám chặt lấy tay tôi không buông. Như thể muốn đánh dấu chủ quyền vậy.
Giờ đây, mối quan hệ giữa tôi và Cielotina là gì?
Cô ấy cư xử như người yêu, nhưng thực sự chưa từng thốt ra lời muốn hẹn hò.
Dù vậy, nếu cô ấy tự nhận mình là người yêu, tôi cũng chẳng có cớ gì để phủ nhận.
Tuy nhiên, đã gạo xay ra cám rồi mà còn muốn xác nhận bằng mồm nữa thì hơi rườm rà, nên tôi giữ im lặng.
Có lẽ vì thế mà trong suốt đoạn đường xuống núi, chúng tôi hầu như không nói lời nào.
“Nè, mái tóc thế kia không sao chứ? Nếu cứ để như vậy mà xuống làng, mọi người sẽ nhận ra em là người Arcus mất.”
Khi đến gần chân núi, tôi lên tiếng.
Màu nhuộm tóc của cô ấy đã phai, lộ ra những sợi bạc lấp lánh.
“Em sẽ cố gắng đội mũ mưa để che đi. Còn anh cũng cần chú ý đó, Kiska à. Tóc của anh cũng đã phai thuốc, lồ lộ ra một phần bạc rồi.”
À, có vẻ tóc tôi cũng đã phai, lám chám vệt bạc.
Chiếc mũ có vành rộng, nên có thể che kỹ hơn.
“Còn nữa, Kiska nè. Nếu anh muốn coi như chuyện tối hôm qua chưa từng tồn tại, thì em cũng nguyện ý.”
Vừa nói, cô ấy buông tay tôi ra.
Cô ấy toan bước đi trước, hướng về phía làng.
“Chờ đã.”
Theo phản xạ, tôi nắm chặt tay cô ấy.
“Anh muốn thật lòng trân trọng Cielotina. Vì vậy, đừng nói như vậy nữa.”
“... Vâng.”
Cielotina trả lời với một niềm vui hiện rõ, rồi lại nắm tay tôi thật chặt.
◆◆◆
"Cielotina-sama!!"
Khi vừa bước vào làng, linh mục Elieze vội vàng chạy tới, ôm chầm lấy Cielotina, lo lắng tột độ.
"Thật tốt quá! Ngài đã bình an trở về."
"Elieze, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Cảm nhận được sự bất thường, Cielotina lập tức hỏi, giọng đầy nghi hoặc.
Elieze khẽ gật đầu, nói tiếp:
"Xin hãy bình tĩnh nghe tôi nói. Sáng nay, Đệ Nhị Hoàng Tử Dilueka dự kiến sẽ tham dự lễ hội, đã bị tấn công và qua đời rồi ạ."
Lời vừa dứt, trái tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bảy lời tiên tri... Một trong số đó đã nói rằng "Bỏ mặc Đệ Nhị Hoàng Tử Dilueka chết." Lời tiên tri ấy, giờ đây đã ứng nhiệm.
"... Ta hiểu rồi. Trước hết, cần phải tập hợp ngay những người đứng đầu trong làng để bàn bạc khẩn cấp. Còn Elieze, hãy kiểm tra lại thông tin cẩn thận hơn. Ta sẽ nhanh chóng thay đổi y phục."
Cielotina nói với vẻ lãnh cảm.
Mặc dù chắc hẳn bên trong tâm trí cô ấy đang rối bời, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ được nét bình thản, cứng cỏi.
"Này, em không sao chứ?"
Tôi không thể không hỏi.
"Em không ổn chút nào. Nếu những gì Elieze nói là thật, thì lễ hội không thể tiếp tục được nữa."
Một vương quốc mà hoàng tử vừa bị sát hại, lễ hội chẳng thể nào tiếp tục diễn ra như kế hoạch.
"Nhưng thật khó hiểu làm sao. Đệ Nhị Hoàng Tử đã rời kinh đô cùng hơn ngàn cận vệ tinh nhuệ hướng về phía ngôi làng này. Hơn nữa, ngài còn được bảo vệ bởi những chiến binh thiện chiến nhất của quốc gia. Nếu kẻ tấn công có thể dễ dàng vượt qua mọi rào cản ấy và đoạt mạng hoàng tử, thì hẳn hắn phải là một tuyệt đỉnh cao thủ, nguy hiểm khôn lường."
"Vậy sao... Thế ai là hộ vệ mạnh nhất trong đoàn?"
Với cơn tò mò thôi thúc, tôi thực sự muốn biết ai là người chịu trách nhiệm bảo vệ hoàng tử.
"HẢ!!!!"
Và khi nghe Cielotina nói ra tên người đó, tôi như bị một cơn chấn động mạnh đánh úp.
Không thể tin nổi rằng cái tên đó lại được nhắc đến ngay lúc này, ngay tại dòng thời gian này.
"L-làm ơn... em hãy nói lại một lần nữa đi..."
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, che giấu hoang mang. Dù Cielotina có chút khó hiểu, nhưng cô ấy vẫn nhắc lại.
Và lần này, tôi đã nghe rõ mồn một tên của cái người hộ vệ đó.
"Là Hiền giả Nyau. Cô ấy là pháp sư mạnh nhất của vương quốc Rastarna. Chắc hẳn Kiska cũng đã từng nghe danh cô ấy rồi ha?"
Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà đáp lại.
Hiền giả Nyau. Đó là một cái tên mà tôi đã quá đỗi quen thuộc.