Tại thủ đô, trong lúc truy tìm manh mối, tôi tình cờ biết rằng Hiền Giả Nyau hiện đang trú ngụ trong một căn phòng nhỏ tại doanh trại quân đội. Tôi khẩn khoản cầu xin một người lính cho phép gặp Nyau.
Ban đầu, họ nghi ngờ, coi tôi như kẻ lạ mặt khả nghi, chẳng mảy may để ý đến lời thỉnh cầu. Nhưng thấy tôi nài nỉ quá, họ đã đồng ý báo cáo lại với Nyau.
Giờ đây, tôi đứng lặng bên ngoài, bên trong là Hiền Giả Nyau - người mà tôi từng thân thiết. Từng thớ cảm xúc trong tôi run rẩy, không biết rằng mình nên đối mặt với cô ấy như thế nào. Cảm giác hồi hộp, pha chút bối rối, lan tràn khắp tâm can.
Tôi nhớ lại lần cuối cùng gặp cô ấy đã để lại ấn tượng vô cùng xấu. Tôi đã rời khỏi dòng thời gian đó mà chưa kịp hóa giải những hiểu lầm giữa chúng tôi.
Cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, để lộ hình ảnh Nyau đang ngồi trên chiếc ghế sofa. Vẫn dáng vẻ thanh tao, thần bí ấy.
Không hề thay đổi.
Khung cảnh này khiến tôi không khỏi bồi hồi xúc động.
Nyau, vẫn vẹn nguyên như 100 năm trước. Tôi đã nghe rằng elf là giống loài bất tử, nhưng không ngờ họ lại bảo toàn được dung mạo đến vầy.
“Xin kính chào ngài, thưa Hiền Giả Nyau. Thật là một vinh dự khi được diện kiến ngài.”
Tôi cố gắng giữ giọng nói thật trang trọng. Dù sao, cô ấy cũng là một huyền thoại sống. Kính trọng là hành vi tối thiểu tôi có thể thể hiện.
“Ối chà, đây là người mà Sư Phụ để ý đến sao? Cũng khá quá nhể? Nhưng mà, là người Arcus à? Con không có thành kiến gì với người Arcus, nhưng xã hội ngoài kia thì không dễ dãi thế đâu. Hẳn tương lai của hai người sẽ gặp không ít trắc trở ha.”
Tôi bàng hoàng. Một cô gái, đi cùng với Nyau, bất ngờ kéo mũ trùm đầu của tôi xuống và thốt ra những lời nói khó hiểu.
Mái tóc đỏ rực rỡ của cô ấy như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa ma thuật, chiếc áo choàng rộng thùng thình, che kín thân hình nhỏ nhắn.
Đôi mắt to tròn của cô lấp lánh tinh nghịch, mang nét đáng yêu của một con thú nhỏ, dù vóc dáng không cao, nhưng vẫn hơn Nyau một chút.
Tình huống bất ngờ này khiến tôi không biết phải phản ứng ra sao.
“Ryune! Dừng lại ngay! Đừng nói những lời kỳ quặc gây khó dễ cho người khác!” Nyau lên tiếng, vẻ nghiêm nghị.
“Ôi, sư phụ đang giận sao? Thôi nào, Nyau-chan, có cần căng thẳng vậy không? Bị nói trúng tim đen nên xoắn quẩy cả lên chứ gì.”
“Đủ rồi! Đừng coi Nyau như trẻ con nữa!” Nyau cắt lời, giọng nói kiên quyết pha chút bực tức.
Nyau giậm chân bịch bịch.
Sau một thế kỷ dài đằng đẵng, Nyau vẫn vẹn nguyên hình hài lẫn tâm tư như xưa, kỳ diệu đến mức khiến lòng tôi dâng lên niềm vui khó tả.
Được chứng kiến những màn đối thoại này, tôi chỉ mong thời gian ngừng trôi.
Trong khi tôi lặng lẽ quan sát, Nyau chợt như sực nhớ đến sự hiện diện của tôi, gương mặt thoáng đỏ gay lên vì ngượng ngùng.
Cô gái còn lại, Ryune vẫn cười tươi.
"Xin lỗi vì hành vi ồn ào của học trò tôi, Kiska. Cô ấy là Ryune, pháp sư tài năng, dù tính cách có phần hơi… đặc biệt xíu."
Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên chiếc sofa, còn Ryune bận rộn chuẩn bị trà.
"Chào anh, tui là Ryune, pháp sư. Dù nhìn thì không giống, nhưng tui chính là học trò đầu tiên của sư phụ Nyau đó!"
Trong khi tự giới thiệu, Ryune mang trà ra và xếp chúng lên bàn cho mọi người.
"À, tôi là…"
"Không cần giới thiệu đâu! Anh là Kiska, phải hơm? Tôi đã nghe rất nhiều về anh từ sư phụ đấy, tôi muốn biết thêm thật nhìu những chuyện ngày xưa đó!"
Tôi chưa kịp nói thêm lời nào thì Ryune đã nhanh nhảu ngắt lời, giọng nói đầy phấn khích. Cô ngồi sát bên Nyau, khuôn mặt rạng rỡ, rõ ràng mong đợi được nghe kể về quá khứ của chúng tôi.
"Dù gọi là 'ngày xưa', nhưng thật ra thời gian tôi bên ngài Nyau không dài lắm, nên cũng không có chuyện gì để kể."
"Quả thực là vậy, bọn Nyau chỉ đồng hành một thời gian ngắn trong cuộc chiến chống lại ma vương, không có gì đặc biệt đáng nói."
Những lời cô ấy nói hoàn toàn đúng, nhưng đâu đó, trong những vòng lặp khác, đã có những sự kiện mà không phải ai cũng biết.
"Để Nyau nói thẳng đây, Nyau đang hoài nghi liệu anh có thực sự là Kiska hay không. Lý do thì hẳn anh cũng hiểu rõ."
Điều đó hoàn toàn chính xác.
Là một con người phàm tục, tuổi thọ của tôi đâu thể kéo dài đến cả thế kỷ chứ, nên việc tôi xuất hiện với diện mạo chẳng hề thay đổi so với 100 năm trước là một bí ẩn cần được làm sáng tỏ.
"Đương nhiên, tôi hiểu mà. Hãy để tôi suy nghĩ một chút, xem nên bắt đầu từ đâu."
Phải giải thích rằng tôi đã xuyên không, quay ngược dòng thời gian về quá khứ 100 năm trước là điều không thể tránh khỏi. Nhưng liệu họ có tin vào câu chuyện kỳ quái này không?
"……………"
Nyau đột nhiên nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như xoáy sâu vào tận tâm can.
"Có chuyện gì khiến ngài không thoải mái sao ạ?"
"Chỉ là… Nyau đang tự hỏi tại sao Kiska lại nói chuyện với Nyau nghiêm nghị như thế."
À, thì ra là vậy. Tôi hiểu rồi, ít nhất là 100 năm trước, tôi từng nói chuyện với cô ấy thân thiện hơn nhiều.
"Bởi vì Hiền Giả Nyau là huyền thoại sống, nên tôi muốn tỏ ra lịch sự chút."
"Ơ kìa!!! Đến cả anh cũng coi Nyau là một trò đùa sao! Nyau không phải là huyền thoại sống gì sất!"
Không hiểu vì lý do gì mà Nyau lại nổi cơn thịnh nộ đến vậy. Tôi thực sự không có ý coi thường hay chế nhạo cô ấy.
"Sư phụ… không thích bị gọi là huyền thoại sống đâu." Ryune cố nín cười, nhẹ nhàng giải thích cho tôi.
À, giờ thì tôi hiểu. Đúng là khi bị gắn mác 'huyền thoại sống', có thể Nyau sẽ cảm thấy khó chịu và xấu hổ.
"Kiska, từ giờ hãy nói chuyện với Nyau như xưa đi, đừng dùng kính ngữ nữa."
"Được rồi, tôi hiểu."
Ừ, như thế cũng giúp tôi đối thoại dễ dàng hơn.
"Vậy anh có thể kể cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra với anh không?"
"À ừ …"
Tôi lặng lẽ suy ngẫm, cố gắng tìm từ ngữ diễn đạt để giải thích.