Tôi mới nhận ra dòng chảy thời gian vừa đảo ngược, nhưng lòng vẫn tràn ngập nỗi kinh hoàng.
Đôi mắt tôi dán chặt vào Namia, nhưng không phải Namia tôi từng biết, mà là Revenant, khoác lên mình lớp da của cô ấy.
Trong cơn hoảng loạn, tôi đã không kịp kiểm soát cơn giận, buộc miệng gọi nó là "kẻ giả mạo".
Kẻ mạo danh Namia chỉ cười lạnh lùng rồi biến mất dạng.
Dù lòng vẫn còn ngỡ ngàng, tôi bỗng nhớ ra một điều.
— Nyau, mình phải cứu cô ấy.
Nếu không nhanh chóng, Hiền Giả Nyau sẽ bị giết cùng với Đệ Nhị Hoàng Tử, Dilueka. Và kẻ giết họ, không ai khác, chính là quái vật mạnh nhất - Ác Ma Beelphagor.
Không thể nào ngồi yên thêm được nữa.
Tôi lao ra khỏi nhà, mượn một con ngựa, thúc nó phi như bay về phía kinh đô, tới vị trí của Nyau.
Tôi biết chắc rằng hoàng tử Dilueka sẽ rời kinh đô với đoàn hộ vệ hơn một ngàn người. Trong đám ấy, chắc chắn Hiền Giả Nyau cũng sẽ có mặt.
Nếu tôi có thể hòa mình vào đội hộ vệ trước khi họ khởi hành, tôi sẽ có cơ hội đồng hành cùng Nyau. Đồng hành cùng Nyau, tôi tin chắc mình có thể bảo vệ cô ấy an toàn.
Mặc dù tìm ra vô số lý do để thuyết phục bản thân, sự thật là tôi chỉ đơn giản muốn gặp lại Nyau mà thôi.
Lòng tôi không sao dập tắt được niềm hân hoan, không thể ngờ rằng sau trăm năm, tôi lại có cơ hội đối diện với cô ấy một lần nữa.
Nyau, cô ấy là một elf kia mà.
Tôi từng nghe nói rằng elf có tuổi thọ dài đằng đẵng, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ nó có thể kéo dài đến vậy.
Chặng đường từ đây đến kinh đô cần ít nhất một ngày đi ngựa.
Sau khi nghỉ ngơi đôi chút, tôi cũng đến được kinh đô, lòng nhẹ nhõm nhưng vẫn đầy thấp thỏm.
Ngay lập tức, tôi ghé qua hội đoàn của các Mạo Hiểm Giả và hỏi thăm cô tiếp tân về nhiệm vụ bảo vệ hoàng tử Dilueka.
Đệ Nhị Hoàng Tử vẫn chưa khởi hành rời kinh đô. Đội hộ vệ vẫn đang tuyển thêm người, và nếu có kinh nghiệm chiến đấu, thì gia nhập không mấy khó khăn.
Hiện giờ, mái tóc bạc của tôi đang được giấu kín dưới chiếc áo choàng. Nếu không bị phát hiện, tôi tin mình có thể nhập vào đội quân hộ vệ mà chẳng ai nghi ngờ gì.
“À, cô có biết gì về Hiền Giả Nyau không?”
Tôi dò hỏi cô tiếp tân về Nyau, lòng không khỏi hồi hộp.
“Hiền Giả Nyau ư? Vâng, tôi biết rất rõ cô ấy.”
“Tôi nghe nói cô ấy sẽ tham gia đoàn hộ tống hoàng tử Dilueka, đúng không?”
"Vâng, đúng vậy ạ. Có cô ấy kề cạnh, dù đối mặt với lũ thảo khấu hay ma thú tấn công, chúng ta cũng chẳng cần phải lo sợ. Thêm vào đó, hiền giả Nyau là một huyền thoại sống ấy ạ. Ngài đã tham gia cuộc Đại Chiến Dũng Ma cách đây trăm năm và góp công lớn trong quá trình tiêu diệt Ma Vương, vì thế ngài được mời tham dự lễ kỷ niệm chiến thắng Ma Vương. Chính vì vậy, ngài đã được mời vào đoàn hộ tống Đệ Nhị Hoàng Tử đến làng Katalroff, kiêm luôn nhiệm vụ bảo vệ."
Nghe xong, lòng tôi càng thêm bồi hồi. Nyau không chỉ là một hộ vệ, mà còn là khách mời danh dự trong lễ hội. Có sự hiện diện của cô ấy, chắc chắn lễ hội sẽ trở nên sôi động hơn bao giờ hết.
“Vậy à, cảm ơn cô.”
Tôi gật đầu, để lại một ít tiền tip rồi lặng lẽ bước ra ngoài, lòng nặng trĩu những suy tư.
Trong không gian sang trọng của căn phòng, Hiền Giả Nyau đang ngả mình mệt mỏi trên chiếc ghế bọc nhung, gục đầu xuống bàn, đôi mắt nhắm hờ chán chường.
“Ôi, phiền ghê cơ. Nyau chẳng muốn làm hộ vệ chút nào. Giờ chả lẽ lại từ chối?”
Giọng Nyau thoáng chút uể oải, nhưng không kém phần quyết liệt.
Trước mặt Nyau, một cô gái trẻ đang đứng thẳng người, đôi mắt sáng rực, đầy vẻ tinh quái.
“Thưa sư phụ, nếu ai đó bắt gặp sư phụ trong bộ dạng này, họ sẽ thất vọng lắm đấy ạ. Sư Phụ là một huyền thoại sống, nên phải tỏ ra nghiêm túc hơn một chút chớ.”
Câu nói của cô gái mang theo chút châm biếm.
Khi từ "huyền thoại sống" thoát ra khỏi miệng cô gái, Nyau nhận ra ngay cái cười nhạt ẩn trong ánh mắt ấy, như một lời giễu cợt ngầm.
“Đừng có mà gán cho Nyau cái danh xưng to tát ấy.”
“Há há, mọi người đã đánh giá sư phụ quá cao rồi. Thực sự thì sư phụ Nyau chỉ là một elf trẻ tuổi, non nớt mà thôi. Nếu con mà biết sư phụ như thế này, con sẽ chẳng đời nào trở thành học trò của sư phụ đâu ạ.”
“Ryune! Tôn sư trọng đạo đê! Nếu Nyau muốn, nyau có thể dùng ma thuật giết mi ngay lập tức đấy!”
Nyau bật dậy, cơn giận bừng bừng trong đôi mắt.
Ryune cười khẩy, giọng nói đầy mỉa mai:
“Ha ha, Sư Phụ chắc cay lắm ha. Nếu không muốn bị khinh thường, Sư Phụ phải tích lũy kinh nghiệm như con đây nè. Ở độ tuổi này mà không có chút kinh nghiệm thì bị coi thường là điều tất yếu ấy.”
“Ư, ư hức…”
Dù cơn giận đang sôi sục trong lòng, Nyau không thể cất lời đáp lại khi bị châm chọc về sự non nớt của mình.
“Đừng quên, trong quá khứ Nyau hút trai lắm đấy.”
“Thiệt á? Con rất muốn nghe về thời kỳ huy hoàng của Sư Phụ đấy ạ. Không thể tin có ai đó lại đi thích một elf với vóc dáng trẻ con như Sư Phụ.”
Ryune cười khúc khích, giọng điệu chế nhạo thấy rõ.
“Nyau sẽ giết mi! Chuẩn bị mà lãnh đủ đi!”
“Á, Sư Phụ giận rồi kìa. Sợ quá, sợ quá đi à.”
Trong khi cả hai vẫn còn đang đôi co, tiếng gõ cửa vang lên, nhưng họ không mảy may để ý.
Khi tiếng gõ lần thứ hai lại vang lên, cả hai vẫn tiếp tục trò cãi vã.
“Hiền Giả Nyau, xin thứ lỗi vì đã làm phiền!”
Cánh cửa bật mở, ngay lập tức bầu không khí trong phòng lắng lại.
Nyau nhanh chóng hạ chân đang đặt trên bàn xuống, cố gắng giữ lấy chút uy nghiêm còn sót lại.
Nhưng trong lòng không khỏi lo lắng liệu có ai đã nghe thấy cuộc đôi co vừa rồi. Nếu bị phát hiện, uy danh của cô chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Người đứng ở cửa là một quân lính, nét mặt tỏ ra dè dặt.
“Thưa ngài, có một người muốn gặp Hiền Giả Nyau. Thực ra, những người khả nghi như vậy đáng lẽ phải bị từ chối ngay lập tức, nhưng hắn ta đã nói một điều khiến tôi cảm thấy có chút tò mò, nên nghĩ tốt hơn là nên xác nhận lại với Hiền Giả.”
“Người đó đã nói gì?”
“Hắn ta bảo rằng: ‘Tôi là Kiska, chức nghiệp kẻ trộm. Tôi đã từng dẫn đường cho nhóm mọi người tại【Ngục Tối Katalloff】cách đây 100 năm trước, cứ truyền đạt lại nguyên văn như thế thì chắc hẳn cô ấy sẽ hiểu.’ Ngài nghĩ sao ạ?”
“……Cho hắn vào đây.”
Nyau bình thản cất lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đượm chút lạnh lùng, khiến bầu không khí như đông lại.
Người lính cúi đầu đáp: “Đã rõ.”, rồi lặng lẽ khép cửa lại, nhanh chóng đi tìm kẻ đang chờ đợi ngoài kia.
Nyau không thể giữ được vẻ điềm tĩnh thường ngày, trái tim đập loạn nhịp, rõ ràng là cú sốc này lớn hơn Nyau tưởng.
“Ê, có chuyện gì mà khiến Sư Phụ lo lắng vậy? Hay đây là bạn trai cũ của Sư Phụ?”
“Không phải.”
“……Có lẽ nào Sư Phụ đang hồi hộp?”
Nét cười trêu chọc trên gương mặt Ryune thoáng chốc tan biến, nhường chỗ cho một vẻ nghiêm túc hiếm hoi, như thể cô ấy vừa đọc thấu nỗi bất an đang gợn lên trong lòng Nyau.
Nyau tự hỏi, chẳng lẽ sự hồi hộp ấy lại lộ liễu đến mức học trò của mình cũng có thể nhận ra sao?
“Vậy, người đó là ai? Kiska là người như thế nào ạ?”
“Nhóm Nyau đã gặp rất nhiều chuyện với gã. Nhưng Nyau nhớ rằng hắn chỉ là một người phàm tục. Thật kỳ lạ khi hắn vẫn còn sống đến giờ.”
“Có khi nào là kẻ giả mạo không?”
“Khả năng đó là rất lớn.”
Phải, điều đó có thể lắm.
Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, Nyau không thể nào phủ nhận rằng có một điều gì đó bất ổn đang xảy ra.
Hắn ta, một sự tồn tại bí ẩn, đã gieo vào lòng cô những mối hoài nghi không ngớt.
“Nếu đó là sự thật, Sư Phụ định làm gì?”
“Vậy thì…”
Nyau im lặng một lúc, đôi mắt mơ màng như chìm vào dòng suy nghĩ vô định, rồi nhẹ nhàng mở miệng.
“Nếu hắn thực sự là Kiska, Nyau sẽ vạch tội hắn ngay tại đây. Dù sao, hắn cũng là kẻ phản bội đã từng quay lưng với nhóm Dũng Giả.”
Nói xong, Nyau cười méo mó.