Theo đúng lời chỉ dẫn, tôi bắt đầu tìm kiếm đội trưởng đội hộ vệ.
Tôi gọi một người lính gần đó, ban đầu anh ta đáp lại bằng ánh mắt đầy uể oải. Tuy nhiên, khi tôi chìa ra thư giới thiệu có chữ ký của Hiền Giả Nyau, anh ta bỗng chuyển từ thái độ lười nhác sang vẻ mặt kinh ngạc nhanh chóng, rồi lịch sự dẫn tôi đi.
Rõ ràng là ở nơi đây, người ta kính sợ Nyau, và phải thú thật, điều đó khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
“Ta là Garret, đội trưởng đội hộ vệ. Giữa lúc bộn bề thế này, ngươi đến đây có việc gì?”
Người đàn ông trước mặt là một chiến binh đầy uy quyền trong bộ giáp sắt. Những vết xước ngang dọc trên bộ giáp của ông ta là dấu tích của vô số trận chiến khốc liệt, dạn dày kinh nghiệm.
“Chào ngài, tôi là Kiska. Tôi đến đây với mong muốn gia nhập đội hộ vệ của hoàng tử.”
Lời nói của tôi pha lẫn chút hồi hộp, nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh.
Đội Trưởng Garret nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi nói rằng hiện không có nhu cầu tuyển thêm người.
“Khi người ta muốn thỉnh cầu điều gì, ít nhất cũng nên bỏ mũ ra, phải không nào?”
Ông ta nói với một giọng điệu nghiêm nghị nhưng không kém phần hợp lý.
Tôi đội mũ để che đi mái tóc bạc mà tôi vô cùng căm ghét. Dù sao, tôi cũng nhận ra rằng giấu giếm mãi không phải là giải pháp, nên quyết định tháo mũ xuống.
“Trời đất ơi… hắn là người Arcus!”
Người lính dẫn tôi đến đây ngay lập tức thốt lên khi nhìn thấy mái tóc bạc. Phải, sắc tóc bạc này là dấu ấn không thể lẫn lộn của người Arcus, một dấu hiệu mà bất kỳ công dân nào nơi đây cũng khinh miệt và xem thường.
“À, thì ra ngươi là người Arcus. Giữa thời chiến loạn này, ta cũng mong có thêm người Arcus gia nhập đội, nhưng đây lại là một dịp lễ. Nếu có người Arcus tham dự, thì thật chẳng may mắn chút nào.”
Đội Trưởng Garret cau mày, tỏ vẻ không hài lòng.
Dù sao, tôi cũng đã lường trước, nên im lặng đưa thư giới thiệu từ Nyau cho ông ta.
“Cái này... là của Hiền Giả Nyau!? Nhưng, tại sao cô ta lại…”
Sự ngạc nhiên trên gương mặt ông ta không thể che giấu được.
Sự kinh ngạc không thể giấu giếm hằn rõ trên nét mặt của ông ta.
Thế nhưng, bức thư chỉ vỏn vẹn một câu ngắn gọn yêu cầu cho tôi gia nhập đội hộ vệ, khiến Garret, vị đội trưởng dày dạn kinh nghiệm, lúng túng không tài nào thấu hiểu được ý nghĩa sâu xa mà Nyau muốn truyền tải.
“Chào, ông khoẻ chứ?”
Một giọng nói uể oải vang lên từ phía sau. Người xuất hiện là Ryune, một pháp sư tự nhận là học trò của Nyau. Cô ấy vẫy tay lười biếng.
“Pháp sư Ryune, chuyện này là sao!?”
“Anh ta là bạn cũ của Sư Phụ. Vì vậy, hãy đối đãi tử tế với anh ấy nha.”
“Được rồi, nhưng ngay cả khi đó là yêu cầu của Hiền Giả Nyau, hoàng tử Dileka sẽ nghĩ thế nào...”
Tôi đứng bên lề, lắng nghe cuộc đối thoại giữa Ryune và Đội Trưởng Garret. Thật bất ngờ khi thấy Garret, người vốn đầy uy quyền, lại tỏ ra khiêm nhường đến vậy.
“Vậy thì, hãy hỏi ý kiến Đệ Nhị Hoàng Tử đi.”
“Nhưng…”
“Nếu đội trưởng không dám hỏi, thì Ryune sẽ làm việc đó thay cho. Đệ Nhị Hoàng Tử đang ở ngay phía trước. Nào, Kiska, đi theo tôi.”
“Hả? Ơ ơ…?”
Ryune kéo tôi đi về phía cánh cửa, và dù có tiếng hét của đội trưởng vang lên sau lưng, cô ấy chẳng bận tâm lấy nửa phần.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, một làn hương nồng nặc đập vào khứu giác, báo hiệu rằng tôi vừa bước vào một không gian khác biệt, có phần ám muội.
Trước mắt tôi là một cảnh tượng chẳng ngờ tới: những cô gái khoác lên mình những bộ y phục hở hang, khêu gợi, giữa gian phòng là một chiếc giường rộng lớn, bao quanh bởi những tấm rèm trắng mỏng manh. Từ phía sau lớp màn ấy, những âm thanh huỳnh huỵch vang lên, đủ để tôi hiểu ngay điều gì đang diễn ra bên trong.
“Đệ Nhị Hoàng Tử hôm nay quả thực sung mãn quá nhỉ...” Ryune cạnh bên cất giọng bình thản, còn lòng tôi chỉ tràn ngập cảm giác khó chịu đến nghẹt thở.
“Ryune đấy à?”
Một giọng nữ cất lên, rồi một người phụ nữ trong bộ đồng phục hầu gái vội vã tiến lại gần chúng tôi.
Tóc cô ta buộc đuôi ngựa gọn gàng, và giữa không gian xa hoa, lộng lẫy nhưng đầy ám muội này, cô lại mang dáng vẻ bình dị đến lạ thường.
Khi tôi nhìn kỹ, những đường nét thanh tú trên gương mặt cô toát lên vẻ đẹp đầy mê đắm, có lẽ đó là ái nữ của Đệ Nhị Hoàng Tử.
“Đây là hầu gái Elsee, người luôn kề cận bên Đệ Nhị Hoàng Tử. Còn đây là Kiska, bạn cũ của Sư Phụ ta.”
Ryune giới thiệu nhẹ nhàng, Elsee lễ phép cúi đầu chào tôi, tôi cũng đáp lại với sự kính trọng tương đương.
“Tôi có vài chuyện cần trao đổi với hoàng tử, hãy mời ngài ấy ra đây.”
“Vâng, tôi sẽ làm ngay.”
Elsee nói xong, nhanh chóng hướng về phía chiếc giường nơi Đệ Nhị Hoàng Tử đang hùng hục.
Dù hoàng tử đang bận rộn với chuyện riêng tư như vậy, liệu tôi có thể trình bày được yêu cầu của mình không?
Nỗi lo lắng bắt đầu len lỏi trong tâm trí, rằng có thể sẽ bị mắng là "Đừng có làm tụt hứng!!" nhưng tôi chẳng còn lựa chọn nào ngoài đặt niềm tin vào Ryune.
Elsee biến mất sau lớp rèm, rồi một lát sau lại quay ra.
Chúng tôi đứng khá xa chiếc giường, nhưng mỗi lần Elsee đi đi lại lại, tôi không khỏi cảm thấy áy náy.
“Hoàng tử sẽ ra ngay sau khi thay đồ xong. Xin hãy kiên nhẫn chờ đợi ạ.”
Lời nói của Elsee khiến tôi nhẹ lòng đôi chút.
Có lẽ Đệ Nhị Hoàng Tử không phải là người khó tính như tôi đã nghĩ nhỉ?
Hoặc có lẽ chính sự hiện diện của Ryune và cái tên Nyau đã khiến hoàng tử phải dè chừng?
Và đúng như lời Elsee, Đệ Nhị Hoàng Tử bước ra, đầy uy quyền.
Hình dáng của Đệ Nhị Hoàng Tử hiện ra trước mắt tôi là một người đàn ông với thân hình mập mạp, tựa như một bức biếm họa về tội đồ lười biếng vậy.
“Ryune à, ngươi đến đây làm gì giữa lúc ta đang bận rộn thế này?”
Đệ Nhị Hoàng Tử bước tới với khuôn mặt không giấu được vẻ bất mãn.
“Ơ, rõ ràng là ngài đang rảnh mà, hoàng tử bệnh hoạn.”
“Này! Ta là Đệ Nhị Hoàng Tử của vương quốc Rastana! Ngươi dám gọi ta bệnh hoạn là có ý gì!? Sao ngươi dám!?”
Tiếng gào thét giận dữ của Đệ Nhị Hoàng Tử vang vọng khắp không gian, nhưng sâu trong lòng tôi lại dâng lên một niềm thỏa mãn khó tả.
Làm thế nào mà cô ấy lại có thể khiến hắn nổi cơn thịnh nộ đến mức này chứ?
Tôi tự hỏi, rồi lặng lẽ liếc nhìn về phía Ryune.
Cô ấy không những không chút lo lắng mà còn nở nụ cười mỉa mai, như thể đang thưởng thức một màn kịch châm biếm,
“Nhưng mà, cũng thú vị ra phết!”
Bất ngờ thay, biểu cảm của Đệ Nhị Hoàng Tử từ giận dữ chuyển thành một vẻ say mê khó hiểu.
“Không ngờ lại có người con gái dám cãi lại ta. Hứng vãi! Ryune, lên giường đi. Muốn bao nhiêu tiền ta cũng cho!”
“Oẹ, ghê tởm thật. Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi.”
“Ôi♡ Ứ ứ♡ Á♡”
… Tôi đang chứng kiến cái quần què gì thế này? Elsee thì sao, cô ấy không ngăn cản ư? Nhưng không, cô chỉ đứng đó mỉm cười, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Tại sao cô ấy có thể cười khi chủ nhân của mình bị xỉ nhục như vậy?
“Này, hoàng tử bệnh hoạn, tôi muốn giải quyết công việc nhanh chóng.”
“Ngươi đừng gọi ta là bệnh hoạn nữa... À, nhưng... cũng phê tai đấy!”
“Tôi muốn anh ấy gia nhập đội hộ vệ trong chuyến viễn chinh này, được không?”
Ryune vừa nói vừa liếc nhìn tôi.
Tôi nín thở, lo lắng không biết phản ứng của Đệ Nhị Hoàng Tử sẽ ra sao.
“Đội hộ vệ ư?”
Đệ Nhị Hoàng Tử chăm chú nhìn tôi, như đang đánh giá một món đồ không rõ giá trị.
Cảm thấy cần phải tự giới thiệu bản thân và thể hiện sự chân thành, tôi cúi đầu định nói lên tên mình.
“Linh ta linh tinh. Tại sao các ngươi lại phải trèo vào tận đây để xin phép cho hắn gia nhập đội hộ vệ? Để tên Đội Trưởng lo đi.”
Đệ Nhị Hoàng Tử lạnh lùng quay mặt đi, rõ ràng chẳng mảy may quan tâm đến tôi.
“Nhưng đội trưởng lại nói rằng ông ấy rất quan tâm đến phản ứng của hoàng tử. Nhìn xem, hắn là người Arcus mà.”
Với câu nói của Ryune, Đệ Nhị Hoàng Tử thốt ra một điều không ai ngờ tới.
“Người Arcus. Là cái giống gì?”
◆◆◆
"Kiska, sướng nha! Anh đã chính thức gia nhập đội hộ vệ rồi."
Sau khi tôi báo cáo với đội trưởng Garret là tôi đã gia nhập đội, Ryune khẽ cười, huých vai tôi.
"Cảm ơn cô ạ. Chính nhờ có Ryune, tôi mới được đặc cách thế này."
"Sao anh lại dùng kính ngữ với Ryune thế?"
"À, vì tôi thấy đội trưởng Garret dùng kính ngữ với cô, nên tôi nghĩ làm vậy có lẽ là tốt hơn."
Nghe câu trả lời của tôi, Ryune bật cười sảng khoái.
"Ahahaha, không đâu, anh dùng kính ngữ với Sư Phụ đã đành, nhưng mà dùng kính ngữ với tôi thì thật lạ lùng lắm đấy."
Đúng là nghĩ lại, cách tôi hành xử quả có phần kỳ quặc.
Nhưng nhìn thấy Ryune có thể đối thoại với Đệ Nhị Hoàng Tử thoải mái như vậy, tôi đã tưởng rằng cô ấy là một người cực kỳ có địa vị chứ? Hay chăng đó chỉ là sự tưởng tượng của tôi?
"Cô không phải người có địa vị quan trọng à? Vì tôi thấy Ryune đối đáp với Đệ Nhị Hoàng Tử rất tự nhiên và thoải mái ,à. Nhưng có vẻ không phải vậy ha? Thú thật, thái độ của cô với hoàng tử làm tôi khá bất ngờ đấy"
"Ờ, cái tên hoàng tử đần độn ấy thì ai chả đối xử như vậy!"
"Đần độn ư!? Đừng có oanh oanh cái mồm thế ở nơi công cộng chứ!"
Tôi hoảng hốt nhìn quanh, lo sợ rằng những lời nói bất kính này có thể đến tai người khác.
"Há há há, Kiska à, anh lo xa quá rồi. Chẳng ai để tâm đâu. Mọi người vẫn thường gọi Đệ Nhị Hoàng Tử là tên ngốc nghếch, biến thái và chây ì mà."
"Thiệt sao..."
Quả thực, khi tôi đi ngang qua những người lính khác, chẳng ai chú ý đến cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Thực ra, tôi cũng đã nghe thấy điều này khi còn ở làng Katalloff. Rằng trong thủ đô, có một hoàng tử đứng đắn, còn người kia lại lười biếng và phóng đãng.
"Đệ Nhị Hoàng Tử mang tiếng xấu như vậy là do hắn chỉ biết chơi bời lêu lổng, chẳng tham gia gì vào việc quốc gia đại sự. Dân chúng cũng chẳng ưa gì hắn. Nghe đâu lần này, vua đã buộc hắn phải tham gia sự kiện này, có lẽ để lấy lại chút danh tiếng đã mất. Nhưng thật ngớ ngẩn, khi để một kẻ như vậy xuất hiện trước công chúng, chỉ càng làm xấu thêm danh tiếng của hoàng gia."
"Ồ..."
Tôi ngạc nhiên trước giọng điệu thẳng thắn của Ryune, nhưng có lẽ đây chính là suy nghĩ thực sự của dân chúng.
Bất chợt, tôi nhớ đến bảy lời tiên tri.
Trong một lời tiên tri có ghi: “Để mặc cho Đệ Nhị Hoàng Tử Dileka chết.”
Có lẽ, bỏ mặc một kẻ ngu muội như hắn sẽ khiến lòng tôi bớt day dứt hơn là bỏ mặc một người tài giỏi.