Mồ hôi lạnh đang túa ra từ cơ thể George Kingdom.
Trong Chiến Tranh Lạnh, gã (không chính thức) đã là trưởng Dự Án Stargate nhằm phát triển siêu năng lực ở một đất nước nọ. Dự án đó đã thất bại, nhưng gã vẫn được đồn đại là một chuyên gia đứng sau nhiều dự án khác. Gã phụ trách những dự án đó là vì CIA có thể dễ dàng kiểm soát gã và vì giá trị của gã là huyền thoại.
Tuy nhiên, gã giờ đây đang bị dồn vào đường cùng.
Thật kì lạ. Gã nghĩ gã đã dự tính mọi tình huống có thể, nhưng thực tế thì lại đã trượt qua những kẽ nứt và đi đến một cái kết không thể tưởng tượng nổi. Có tới hơn năm mươi nhóm nghiên cứu được hậu thuẫn nguồn tài chính độc lập và những phương pháp tài trợ khác. Tất cả chúng đã đồng loạt bắt giữ các Nguyên Thạch trên toàn thế giới, vậy mà cùng một lúc, ai đó đã phá hủy hết tất cả chúng cùng với những dự án chúng đang thực hiện trước khi các quy trình được tiến hành.
Từ “tự vệ” trôi vào mặt sau tâm trí gã.
Tất cả những dự án đó đã được tiến hành theo phán quyết độc lập của mỗi tổ chức, và chúng đều đã bị thiệt hại lớn mà không có kết quả nào. Thượng Viện sẽ không để cho George yên ổn sau vụ này. Gã sẽ không chỉ mất khả năng hành động; gã sẽ mất luôn tính mạng của mình.
Tuy nhiên, có một chuyện khác ngoài nỗi sợ đang tràn ngập trong đầu George.
Chuyện gì…?
Một câu hỏi.
Gã không cần phải hỏi kẻ nào đã ngăn cản những dự án của gã. Những kẻ đã tấn công mỗi tổ chức không phải là không bị nhìn thấy. Gã đã nhận được những báo cáo cuối cùng từ các gián điệp ở mỗi nơi.
Chuyện gì đã xảy ra vậy…?
Gã có một câu hỏi còn hơn cả thế.
Hoạt động này là tối mật. Chỉ một mình George Kingdom là có tất cả thông tin; đó là tại sao George là người duy nhất trong hoạt động đặt ra câu hỏi này.
Làm sao mà những cô gái có khuôn mặt giống hệt nhau lại tấn công được cùng lúc trên khắp thế giới?
Một tiếng tĩnh điện nhỏ vang lên trong tai gã. Gã đã chỉ đưa tần số sóng vô tuyến của mình cho những phụ tá gần gũi nhất, và tất cả chúng đều đã bị hạ gục trong cuộc tấn công.
“Ông sắp xếp xong mọi thứ chưa? Sẽ khá bất chính nếu không đưa ông ra tòa xét xử. Tôi chắc người sống trong mặt tối như ông phải nhận thức rõ ý nghĩa của việc kết thù với toàn bộ một đất nước nhỉ.”
“Kumokawa…”
George chết lặng khi nghe thấy giọng nói của bộ não của ban giám đốc.
Gã chỉ đơn giản là đặt một câu hỏi, thậm chí còn quên cả giận dữ.
“Đừng nói là các người… sản xuất hàng loạt những người đó…”
“Phải, đúng vậy đó,” cô gái thiên tài Kumokawa Seria vui vẻ đáp. “Nhân bản người từ tế bào là chống lại luật pháp quốc tế, và quan trọng hơn, việc tạo ra các cô gái đó vì mục đích quân sự là một rủi ro không cần thiết. Tôi nợ ai kia vì điều đó, vậy nên tôi nghĩ tôi ít nhất nên giúp xử lí chuyện sau đó.”
“…”
George Kingdom có cảm giác gã đã đặt chân vào nơi mà mình không nên đụng tới. Gã hiện đang ở trong một cơ sở đặt biệt có thể hoạt động như nơi trú ẩn, nhưng điều đó cũng không hề làm gã thấy an tâm. Từ thời xưa, số phận của những kẻ ngốc chạm vào thứ mình không nên đụng đến luôn luôn giống nhau.
Gã nghe thấy tiếng bước chân nhỏ.
“Thiệt tình… Mình cuối cùng cũng siêu trở về vậy mà họ lại kêu mình đi xử lí lão già béo nào đó siêu hiểu lầm mọi chuyện. Thôi, khi xong chuyện ở đây, mình có thể đi xem một siêu phim. Mình sẽ tới lễ hội phim nhỏ không được chiếu ở Nhật.”
Gã nghe thấy một giọng nữ trẻ.
George Kingdom không quay lại.
Trước khi gã có thể gửi tín hiệu đến cơ bắp ở cổ, mọi chuyện đã kết thúc.
Số 7, Sogiita Gunha, nằm gục trên mặt đất với những vết thương rõ ràng trên khắp cơ thể.
Cậu ta đang nằm ngửa mặt, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Trận chiến dữ dội đã để lại dấu vết của nó trên khu vực. Một mặt của ngọn núi container đã đổ sập xuống, đường nhựa bị xé toạc, và ở một vài nơi, mặt đất đã tách ra và dựng đứng lên như một vách đá.
Thậm chí sau khi làm tất cả những điều đó, cậu vẫn không thể chiến thắng.
Trong trận chiến đó, người đàn ông đáng lẽ đã trở thành Ma Thần đã ở trên cơ Sogiita Gunha.
Tuyệt…
Cậu đã bị đánh bại bằng sức mạnh áp đảo, thế nhưng mắt cậu vẫn đầy tia sáng thuần khiết. Đó là tia sáng hi vọng. Thế giới vẫn tràn ngập những con quái vật khủng khiếp, và có rất nhiều thứ mà cậu không biết. Thế giới rất rộng lớn. Đó làm giác thật lòng bao quanh Số 7. Rõ ràng là vậy, nhưng thế giới vẫn rất rộng lớn.
Thế giới này tràn đầy những con người tuyệt vời.
Số 7 đã không nhận ra điều đó cho đến thời điểm này. Và nhiều khả năng, người đàn ông đáng lẽ đã trở thành Ma Thần đã kiềm chế lại. Cảm giác như anh ta đang chơi đùa vậy. Số 7 đã đối mặt với anh ta bằng toàn bộ sức mạnh của mình, nhưng người đàn ông ấy đã dễ dàng giải quyết nó, và đánh hạ cậu.
Đó là sự áp đảo.
Sogiita Gunha hiểu được cái sự thật đó khi nhìn lên bầu trời đầy sao, và rồi cậu từ từ đứng lên.
Nó rất giống với hành động của người thức dậy khỏi giấc ngủ trưa ngắn.
Cậu nói khi giơ hai tay lên và rồi chầm chậm căng ra.
“Giờ thì... mình cần phải làm mới lại sự gan dạ của mình và rèn luyện bản thân thêm lần nữa rồi.”
Một con đường xác định mơ hồ trải dọc qua sa mạc Arizona.
Một người đàn ông cầm điện thoại di động đang ngồi trên mui chiếc xe đậu ngoài đường.
Đó là Misaka Tabigake.
Ông là người hướng thế giới đến một hướng đi tốt đẹp hơn mà không dựa vào bạo lực bằng việc đề xuất thế giới còn thiếu thứ gì.
“Có vẻ có chuyện gì đó khá rắc rối đã xảy ra.”
“Chẳng qua là chuyện bạo lực bình thường thôi. Không phải chuyện cần đến cậu.”
“Đúng là vậy. Tôi không sử dụng kiểu phương pháp ấy. Tôi có thể đưa ra thêm ít nhất ba phương pháp hòa bình khỏi đỉnh đầu mình.”
“Vấn đề là chuyện tiền bạc. Nó phụ thuộc vào tình hình, nhưng lần này, phương pháp bạo lực rẻ hơn.”
“Lí do nhàm chán.” Misaka thở dài, và nhấc chiếc cốc cà phê đặt trên mui xe. “Vậy là, bây giờ những phần khả năng nhỏ được lan truyền khắp thế giới đã được Thành Phố Học Viện thu hồi. Bọn họ đã chẳng có nhiều cơ hội để bắt đầu rồi, nhưng giờ thì khá nhiều gợi ý giúp cho việc phát triển siêu năng lực thành công đã bị loại bỏ. Ông đúng thực là người duy nhất hưởng lợi từ chuyện này.”
Misaka mỉm cười, và nhấp một ngụm chất lỏng đắng trước khi tiếp tục.
“Nhân tiện, có chuyện tôi muốn kiểm tra với ông liên quan đến vụ bạo lực ấy đây.”
“Chuyện gì vậy?”
“Những khu vực đó khá hỗn độn, nên lời khai của nhân chứng về những việc đã xảy ra không quá đáng tin, cho nên tôi chỉ mới ‘kiểm tra’ thôi. Thành Phố Học Viện là thành phố của siêu năng lực gia, thế nên có thể có ai đó có thể sao chép bản thân hoặc có con quái vật nào đó có thể dịch chuyển hàng trăm ngàn cây số.”
“…”
“Dù sao thì, tôi đã nghe được việc những cô gái trông giống hệt nhau được phát hiện ở gần khoảng năm mươi cơ sở nghiên cứu trên khắp thế giới.”
Cách nói của Misaka Tabigake thay đổi.
Đó không phải là sự thay đổi do làn sóng cảm xúc, mà chắc chắn là có thay đổi.
“Như tôi đã nói, không thể dựa vào lời khai nhân chứng được, và Thành Phố Học Viện là một thành phố siêu năng lực gia. Ngay cả khi có gì đó có vẻ mâu thuẫn xảy ra, ông cũng có thể nói thực ra là do một sức mạnh đặc biệt gây nên, và cuộc nói chuyện kết thúc ở đó.”
“Ta sẽ để chuyện này lại cho trí tưởng tượng của cậu. Tuy nhiên, ta sẽ nói cho cậu điều này: đây không phải là vấn đề cậu cần phải quan tâm.”
“Vậy à,” Misaka đáp.
Rồi ông hỏi thêm một câu.
“…Vậy là, ông cũng bảo rằng tôi không nên lo lắng về thông tin nói rằng các cô gái được phát hiện ấy trông giống với con gái tôi nhỉ?”
“…Hrm.”
“Này, Aleister. Nếu ông nói tôi không cần phải lo về điều đó, thì được thôi; dù sao thì, tôi cũng không thể tin những gì ông nói ngay từ đầu. Nhưng có một chuyện tôi cần ông lưu ý: nếu ông làm gì với vợ hoặc con gái tôi, ông nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra một khi tôi biết được hả? Ông biết kết thù với một người cha bình thường có nghĩa gì không hả? Nghĩ về những chuyện đó đi.”
“Cậu sẽ làm thế nào?” Giọng nói của Aleister hỏi một câu đơn giản. “Làm sao mà một tên nghề nghiệp tự do bình thường tấn công được chủ tịch ban giám đốc Thành Phố Học Viện?”
“Đúng là có thể trên thế giới này không có thứ gì có thể hạ gục ông trong một đòn,” Misaka Tabigake thừa nhận. “Tuy nhiên, công việc của tôi là chỉ ra thế giới thiếu thứ gì. Nếu thế giới đang thiếu một thứ như vậy, vậy thì bóng rơi đúng sân nhà tôi rồi; đó là tại sao tôi đưa ông lời cảnh báo ấy. Vậy nên, cứ lưu ý điều đó đi.”
Cuộc nói chuyện giữa hai người lớn kết thúc.
Sau cuộc trao đổi nguy hiểm ấy, cả hai trượt về lại bóng tối của thế giới.
Silvia đang hút bụi ở hành lang căn hộ.
Hầu hết những đứa trẻ mà tên ngốc nọ mang về đã được gửi đến các nhà thờ hoặc đã tìm thấy một cuộc đời mới cùng với bố mẹ nuôi, nhưng một vài đứa vẫn ở lại căn hộ. Đây không phải là vì không ai sẵn lòng đón nhận chúng; bản thân tụi nhỏ muốn đợi tên ngốc đó trở về.
Cô thở dài.
Tại sao cô lại ở đây? Cuộc tập huấn kéo dài ở nước ngoài nhằm mài dũa kĩ năng làm một Bonne Dame của cô đã kết thúc, và Vương Quốc Liên Hiệp Anh đã liên tục lệnh cho cô phải quay về. Cô không được trả công, và cô cũng không làm vì mối quan hệ chủ-tớ truyền thống. Cô kiếm được phí sinh hoạt cho mình, vậy nên thực sự không có lí do gì buộc cô phải ở trong căn hộ riêng này. Bây giờ tên ngốc ấy đã bỏ đi, ở lại thực sự chẳng còn ý nghĩa gì cả. Trở về Anh hoặc chuyển tới nơi tốt hơn sẽ là lựa chọn tốt hơn, nhưng Silvia đơn giản là không cảm thấy muốn rời khỏi căn hộ.
Lí do của cô là một lí do ngớ ngẩn.
Cô từ chối viết nó ra thành từ vì nó quá nực cười.
Khi Silvia thở dài lần nữa, cô nhận thấy một chuyện. Cô chải lại tóc tai, đặt máy hút bụi xuống, và đi về phía lối vào. Cô mở cửa như mọi khi, và nói điều tương tự như mọi khi.
“Này, chào mừng trở về, tên khốn đần độn.”